Người Lạc Nhịp Tác giả: Hua Jasmine Thể loại: truyện ngắn [ Yêu thương vốn mong manh. Đôi khi chỉ một người biết lý do của chia xa. Đôi khi, những đau xót vây bám người còn lại, âm ỉ, khó chịu như lửa than. Yêu thương luôn mong manh!] Lần đầu tiên tôi bị lạc khi còn rất bé. 7 tuổi. Trái tim tôi khi đó thắt lại vì hoảng sợ. Mồ hôi ướt đẫm hai bàn tay, nhưng tôi đứng im với sự hãi hùng mà không khóc. Rồi người nhà cũng tìm được tôi. Và tôi từ đó, không ưa thích đám đông nữa. Dù có thật nhiều điều hấp dẫn ở các hội chợ Tết những năm thơ ấu ấy, tôi vẫn từ chối đi với mọi người. Tôi quen Anh khi vào năm thứ ba Đại học. Anh phong trần, bụi bặm, nhưng nghĩa hiệp, và yêu tôi. Khi ấy, tôi có tiếng là gái ngoan, gia giáo. Vì dù tôi ương bướng, cũng chỉ là hệ quả của sự nuông chìu từ gia đình. Tôi được đặt trong một cái lồng đẹp đẹp với kha khá các quy tắc không phải ai cũng hiểu. Nhưng tôi hiểu. Mới kỳ. Anh không hiểu. Hoặc hiểu theo cách của một người phóng khoáng. Nhưng cách đó là KHÔNG HIỂU! Một đêm nọ, Anh đứng dưới cửa sổ phòng tôi, và nói khẽ qua giàn sử quân tử phía dưới, Em ơi, mình đi trốn chút đi! Hấp dẫn! Tôi biết câu rủ rê đó nguy hiểm. Nhưng rất độc đáo! Cô gái ngoan trong tôi hoảng loạn. Nhưng trái tim thì đập mạnh, đủ để hàm lượng liều lĩnh tăng đột ngột trong máu. Tôi đã trèo từ ban công xuống, và Anh bế bổng tôi khỏi chiếc lồng! Chúng tôi đi đâu? Chúng tôi về xưởng vẽ của Anh. Ở đó có màu sắc, có sự bừa bộn, nhưng sạch sẽ, và ấm sực! Anh hôn tôi. Mắt, và đôi tay. Lần đầu tiên tôi biết đến sự run rẩy vì được hôn. Tôi vung về hôn lên má Anh. Và dụi đầu vào khuôn ngực rộng. Chúng tôi không có nhiều dục vọng. Cuộn người trong lòng Anh. Nghe Anh thì thầm kể chuyện từ phía sau thật dễ chịu. Tôi ngủ quên trong sự che chở êm êm đó. 3 giờ sáng. Tôi bật dậy vì thấy lạnh. Không có Anh ở bên. Không có Anh ở đó. Tôi chờ 15 phút, và gọi Anh thêm 5 phút nữa. Rồi về lại chiếc lồng. Tuy vậy, không có Anh bế bổng, tôi không trèo lên được. Hôm đó, chị giúp việc che giấu cho tôi sự không ngoan. Hôm đó, tôi che giấu cho mình sự đau đớn, vì bị bỏ rơi. Năm năm sau, tôi gặp lại Anh ở một phòng tranh. Anh có già đi. Nhưng không khác xưa. Nhìn thấy tôi, Anh đứng lặng.. * * * * * * Anh đứng im, mặt lộ rõ vẻ xúc động. Tôi bước đến đứng đối diện, trong khi trái tim kêu khan vì một cơn giận dữ thình lình. - Anh vẫn chưa chết hả? Lời nói độc ác từ miệng tôi thốt ra khiến Anh chấn động! Thảng thốt, Anh hỏi lại: - Em, sao lại cay đắng vậy? Tôi rất muốn im lặng lướt qua Anh, muốn để câu chuyện hụt hẫng đầu tiên được ngủ kỹ. Nhưng đôi khi, những chua xót xa xưa bỗng dưng trỗi vị, làm đau đớn tâm can. Cảm giác bị đối xử không công bằng, như một thứ gánh nặng bị bỏ lại, khiến sự an yên bỗng dưng không quan trọng nữa. Dù gì, cũng nên ném lại một chút phẫn uất vào người đã gây ra nó. Tôi thấy mình phải làm thế với Anh. - Tôi là gánh nặng hay thứ gì mà anh vứt bỏ, rồi trốn chạy? Tôi có lòng tự trọng mà? Anh cứ việc nói rõ ràng, tôi nghe tự hiểu được. Việc quái gì hành xử tồi vậy? Im lặng. Đó là cảm giác mênh mang đau, không ai muốn chìm sâu vào đó. Tôi bước đi. Đã thấy nói được hết những uẩn ức, đã đủ nhẹ nhàng để buông xuống một cố chấp. Anh đuổi theo tôi bằng những bước dài. Và Anh nắm chặt tay tôi, lôi tôi qua đám người xanh xanh đỏ đỏ, ra tới khoảnh sân nhỏ đầy nắng. - Anh muốn mình có một cuộc nói chuyện. Anh sẽ tự bào chữa. * * *Những màu sắc trên tranh của Anh rất tối. Nó phản ánh một vài gam quen thuộc màu tâm hồn Anh. Khi Anh ôm tôi trong tay, Anh thấy cô đơn được khỏa lấp. Và Anh đã nhìn ngắm tôi rất lâu. Càng nhìn, cảm giác bất khả càng lớn dần lên! - Anh không thể thân mật hơn với em được! Sự ngây thơ của em.. * * * "Không làm hại", tôi chưa bao giờ nghĩ về khái niệm Anh vừa buông ra. - Anh muốn em mãi còn trong trắng hay sao? - Không hẳn. Anh có vài vấn đề không bình thường. Cuộc tỏ bày không sáng tỏ được gì. U ám. Chán. Tôi từ chối gặp Anh thêm bất cứ lần nào nữa. Mất một tuần để tôi an ổn lại. Triển lãm xong Anh cũng đi đâu đó, không tăm hơi. Fan tranh Anh kể, "Con nhỏ đó nằm ngủ ở xưởng của ổng, ổng ôm nó. Họ ngủ như vậy chừng tiếng đồng hồ. Rồi ổng đột ngột thức dậy vì thấy lạnh. Ổng lấy chăn đắp và hôn con nhỏ. Chừng mấy phút sau, ổng thấy ai đó kéo chăn xuống.." Cả bọn rú lên như phát rồ. Cảm giác sợ bắt đầu nhen nhóm. Nhưng vẫn hỏi dồn, rồi sao nữa? Sợ rồi nha! - À, có một cô gái, trong suốt, ra hiệu cho ổng không được chạm vào con nhỏ. Đó là người yêu đầu đã mất của ổng! Bên kia bàn, những giọt nước mắt nóng rơi chầm chậm xuống mặn đắng. Không ai biết, cái "con nhỏ" đó thấy một nỗi thương cảm bóp chặt từng thớ cơ. Bao nhiêu năm rồi, không ai biết! Hua Jasmine