Kinh Dị Người Gặp Ven Đường - Bách Tuế Miêu

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Bách Tuế Miêu, 28 Tháng mười 2021.

  1. Bách Tuế Miêu Bách Tuế Miêu - Bách tuế cô miên

    Bài viết:
    222
    [​IMG]

    Đây là tác phẩm đầu tiên trong tập truyện ngắn mang hơi hướm tâm linh "Mèo đi đêm" của Miêu, nội dung dựa trên một câu chuyện cũ có thật Miêu được mẹ kể cho nghe khi còn nhỏ và hư cấu thêm. Văn phong viết theo lối ăn nói "rặt Nam Bộ", không phải chính văn, truyện dài hai chương, mong nhận được sự góp ý nhiệt tình của mọi người.

    Đêm thứ nhất: Người gặp ven đường (1)

    Cái xe lam lạch cà lạch cạch chạy từ tỉnh về, cậu hai Kỳ một tay ôm cái cặp da, một tay vịn thành xe cho đỡ sốc. Xe chạy xuyên rừng cao su trên con đường đất đỏ, đi tới đâu là khói bụi mịt mù tới đó, cậu ba che miệng ho sặc sụa, nước mắt nước mũi chảy tèm nhèm.

    Chiều vừa tắt nắng, mấy cây cao su cứ ào ào lắc qua lắc lại, gió lùa qua mấy kẻ lá cứ ù ù như tiếng "ma kêu quỷ hờn", tự dưng cậu hai nghe tóc gáy nó dựng đứng hết. Cậu xích tới trước, ngồi sát sau lưng chú bảy lái xe.

    - Chú bảy!

    - Gì đó mậy?

    - Đây có ma hông chú?

    - Mày khùng hảy mậy? Ma cỏ gì.

    - Sao con nghe ghê quá chú bảy.

    - Thôi mày im dùm tao. Mày nói điên nói khùng nữa tao cho mày xuống xe đi bộ à.

    - Hổng có thiệt hả chú bảy? Vậy chú cho con xuống xe "giải quyết" cái, con sợ quá nhịn nãy giờ.

    - Thiệt cái thằng, tao chán mày quá.

    Xe đỗ ịch lại một lô cao su ven đường, cậu Kỳ một mình đi sâu vô trong, cậu học trường Tây, nên là cậu không có thích người dòm ngó. Đi loằng ngòa loằng ngoằn một hồi thì cậu trở ra, ra gần tới đường thì thấy một cô gái, mặc bộ bà ba màu nâu nâu, tay ôm túi đồ ngồi bên đường phẩy phẩy cái nón quạt liên hồi. Cậu hai lịch sự đi lên hỏi thăm:

    - Cô ba đi đâu đây? Nếu cùng đường thì tui cho quá giang.

    Cô gái ngẩng đầu nhìn cậu hai Kỳ, mắt cổ đỏ hoe:

    - Tui không có về đâu hết, cậu về đâu thì cho tui quá giang tới đó.

    Hai người vừa đi vừa qua loa hỏi nhau mấy câu, cổ nói cổ nhà nghèo, ba má gả cho một ông nhà giàu năm chục tuổi làm vợ nhỏ, mà cổ bị đánh quá nên trốn đi, giờ không có nhà để mà về. Cậu hai nghe vậy mủi lòng, dắt cổ lên xe rồi hai người ngồi xe về huyện.

    Nhà cậu hai trên huyện làm nghề bán vàng, của ăn của để không biết đâu cho hết mà có mỗi mụn con trai, mẹ cậu suốt ngày hối lấy vợ nhưng cậu nói cậu còn chưa có bằng tú tài thì không vợ con gì hết. Nhưng bà đã nhắm cho cậu cô hai Hương con bà cả đội, chỉ cần cậu gật đầu là hai bên cưới cái rụp liền.

    Cậu hai biết mẹ khó lòng, nên cũng không dắt cô gái về nhà mà cho ở trong cái chòi canh trong vườn thơm, để mẹ khỏi nói ra nói vô thì ngày nào cũng lấy cớ ra canh vườn mà bưng bát đũa cơm nước ra đó ngồi.

    Lâu dần mẹ cậu cũng để ý, bà nói với chồng cậu Kỳ sanh tật, ăn uống gì cũng lủi thủi một mình, trường Tây trên tỉnh người ta gửi giấy báo nhập học, hối lên hối xuống cậu cũng không thèm liếc nửa mắt. Chuyện vợ con thì né tây né đông.

    - Ông coi sao liệu mà làm, chớ tui đẻ có mỗi một thằng.

    Bà thở dài, mặt mày bí xị, bỏ miếng trầu vô miệng nhai lẻm bẻm, mắt ngó ra sân. Ông thấy vợ không vui, biết bả lại chuẩn bị lằng nhằng nên kéo vội mấy hơi thuốc lào rồi xỏ chân vô đôi guốc mộc, lật đật đi ra vườn thơm. Ngó thấy thằng quý tử của mình ngồi trên cái sập tre trước cái chòi, mâm cơm bát đũa ăn xong để đó. Điều ông thấy ngộ là cậu Kỳ ngồi có một mình mà chén đũa có tới hai bộ, còn cậu thì cứ ngồi cười cười nói nói, ông nhìn quài có thấy ai đâu?

    - Hổng lẽ.. nó bị ma nhập ma ám hả trời?

    Ông lầm thầm nói có một câu, mà không biết gió ở đâu thổi qua cái ào, nguyên cái tổ ong vò vẽ trên cây bưởi nó rớt vô đầu, ông bị ong chích sưng húp mặt mày mình mẩy, cả mấy tháng không mở miệng ra nói chuyện được. Bà thấy chồng như vậy thì thương lắm, cũng quên mất sự lạ của thằng con.

    Đến khi ông mở miệng ra nhắc việc cậu hai Kỳ, bà mới hoảng hồn hoảng vía, tới bữa cơm len lén đi ra vườn ngó coi. Trước mặt ông bà cậu Kỳ lúc nào mặt mày cũng rầu rầu không vui như có bệnh, lúc này lại vừa ăn vừa cười phớ lớ, lâu lâu gắp vào miếng đồ ăn bỏ vô cái chén đối diện. Mà bà cũng có thấy ai đâu?

    Nhớ tới thời điểm chồng mình gặp nạn ong, bà mới sợ, càng chắc rằng con mình đi tỉnh về bị thứ không sạch bám theo, nhưng có cái gương của ông chồng trước mắt, bà cũng không dám nói gì, chỉ âm thầm sai người đi tìm thầy về trấn yểm.

    Ba ngày sao, người nhà thỉnh được thầy Năm Cô Hồn ở tỉnh kế bên, thầy hơn sáu chục tuổi, râu tóc bạc hết, nổi tiếng xưa nay là một tay trừ quỷ yêu nứt danh, không có quỷ có yêu nào thoát được tay thầy. Bà Hai nghĩ thầm cũng phải, chớ thầy bừa thầy ngãi mà làm không lại thì quỷ nó vật trào hèm, chớ có đâu thọ vậy, bởi vậy ông bà Hai tiếp thầy chu đáo hơn cả tiếp quan Tây ở tỉnh về.

    Thầy cũng kiệm lời, chào hỏi mấy câu xong liền cầm cây kiếm được ghép lại từ mớ tiền xu đi vòng vòng nhà. Thầy đi đến đâu mặt mày khó coi tới đó, mỗi lần thầy lắc đầu thì tim gan của ông bà Hai cũng muốn treo ngược lên cây, đưa mắt nhìn nhau, lồng bồn chồn như kiến bò chảo nóng.

    Thầy Năm Cô Hồn dừng lại trước phòng cậu Kỳ, cây kiếm trong tay rung lên bần bật, trời đứng gió mà râu tóc thầy như có người quạt, bay tứ tung. Cái nón đạo đang đội trên đầu cũng vèo một phát bay ra giữa ao rồi chìm nghỉm.

    Ông bà Hai thấy cảnh li kì, cũng không màng người quen kẻ lạ hàng hàng lớp lớp đứng nhìn, quỳ xuống lạy thầy Năm như tế sao. Thầy nghe xong chỉ nhìn, không nói. Nhưng người đứng gần thính tai nghe được tiếng thở dài, trong bụng thầm hiểu phen này cậu Kỳ khó cứu.

    Cánh cửa gỗ chạm cảnh liễu nguyệt bị đẩy ra, căn phòng mọi khi vẫn thường có người lui kẻ tới, không ai thấy sự lạ kì gì lúc này lại như bị người đặt thêm bên trong một tảng nước đá, hàn khí âm u phả ra khiến người ta không rét mà run. Mấy thằng làm công cho nhà ông bà Hai lúc nãy còn hiếu kì đứng trên, lúc này không ai nói ai câu nào đều lui hết về sau, cách xa cửa phòng mấy thước.

    Thầy Năm sắc mặt nghiêm trọng, cầm kiếm đi vào bên trong, kiếm thất tinh trong tay thầy rung bần bật, ông bà Hai nín thở theo sát phía sau. Càng đi về hướng giường ngủ rung động trên thân kiếm càng mãnh liệt, đến nỗi hai tay thầy Năm đều tấy đỏ, nổi gân xanh. Còn cách giường ba thước thì chỉ đỏ đứt tung, tiền xu rơi xuống đất loảng xoảng, thầy Năm loạng choạng bước thêm mấy bước thì phun ra một họng máu, nằm lăn ra đất co giật như tôm nhảy.

    Ông bà Hai sợ quá, chạy vội ra ngoài sân kêu mấy đệ tử của thầy vô trong cứu người. Ba người nhìn nhau, lấy ra một tờ giấy bùa màu vàng vẽ ngoằn ngoèo dán lên trán mình rồi chạy vội vào trong, một lát sau thầy Năm được khiên ra ngoài, lúc này đã xụi lơ như chết rồi. Cánh cửa phòng cậu Kỳ cũng tự dưng đóng sầm một cái làm ai nấy xanh lét mặt mày.

    Ba người đệ tử của thầy Năm lấy ra một lọ nước mà họ gọi là nước phép để cho thầy uống, nửa giờ sau thầy tỉnh, ngồi bật dậy, trong mắt chỉ còn thấy con ngươi, vô thần nhìn chằm chằm vợ chồng ông Hai. Hồi lâu mới mở miệng nói chuyện, vậy mà lại là giọng cô gái trẻ.

    - Ông này không có làm lại tui đâu, ông bà tốt nhất đừng có tìm việc, đừng để chết cả nhà.

    - Cô.. cô là ai? Có thù oán gì với nhà tui?

    Bà Hai khóc không ra nước mắt, sợ hãi nắm chặt vạt áo chồng.

    - Là ai? Là ai mà bà không nhớ? Cái người năm xưa bị ông Hai chiếm đoạt đem về làm bé, sau này bị bà siết cổ chết rồi chôn trong vườn cao su đó.

    "Thầy Năm" ngửa cổ lên trời ha ha cười lớn, ông bà Hai tái mặt nhìn nhau, chuyện năm xưa rõ ràng chỉ có hai người rành rẽ, lúc này lại như khô mắm bị đem ra phơi cho bàn dân thiên hạ bàn ra tán vào. Việc này mà điều tra ra thì cả cái gia tài đều phải dốc vào tay quan Pháp.

    - Cô Ba.. hồi xưa chắc cô hiểu lầm tụi tui, mà dù có thù oán gì đi nữa thì trả thù tui, chứ đừng làm hại thằng Kỳ, nó có biết gì đâu.. cô Ba, tui xin cô, cô muốn lấy thì lấy mạng tui đi cô Ba..

    Bà Hai khóc ròng, quỳ xuống trước mặt "thầy Năm" vái như bửa củi.

    "Thầy Năm" thấy bà Hai quỳ lạy thì che miệng cười, những người làm lâu năm ngó thấy, thầm nói với nhau là "cái điệu cười vừa e thẹn vừa ngại ngùng hệt như cái cách cô Ba cười hồi mới về ở cho nhà ông Hai" – vậy chuyện mà "cô" nói, xem ra cũng là thiệt rồi.

    - Bà nhớ hồi xưa trước khi tui chết tui nói cái gì không? Nhất định khiến ông bà đoạn tử tuyệt tôn.

    Cô Ba nói dứt câu thì lại phun ra búng máu, mềm oặt người ngã xuống. Mấy phút sau lại tỉnh dậy, ngồi dựa lưng vào gốc cây thở hồng hộc như chó chạy giữ đồng, một hồi bắt đầu lấy hơi lên như sắp chết tới nơi. Đám đệ tử xúm lại, lấy ra kiếm gỗ của mình bắt đầu xoay xoay múa múa xung quanh gốc cây, lại chờ thêm nửa tiếng, thầy Năm Cô Hồn mới lôi được hồn vía trở về. Thầy đưa cái ống tay áo màu vàng đen quẹt quẹt mấy cái trên miệng, lau vội mấy vết máu, ánh mắt nhìn vợ chồng ông bà Hai vừa như tức giận vừa như thương cảm.

    - Cổ nói, cổ chết oan. Cha làm thì con chịu.

    - Bậy bạ! Tui xưa nay cái phẩm hạnh làm sao vùng này ai cũng biết, làm gì..

    - Thầy ơi, thầy kệ ổng, thầy cứu con của con đi thầy, tội lỗi của con, của con hết, cứu được thằng Kỳ, cái gì con cũng chịu.

    Bà Hai khóc lóc tới thương tâm, nước mắt nước mũi tèm lem quỳ bò trên đất. Thầy Năm thấy cảnh này cũng mủi lòng hết sức, nhưng cũng đành lực bất tòng tâm.

    - Cổ nói.. cổ có bầu rồi. Trễ rồi. Giờ không bắt đi cũng không được. Nhưng nể tình.. cậu Kỳ, nên chỉ cần sau này hai người cho cải táng mộ cổ chung với cậu Kỳ, khói nhang thờ phụng thì cổ cũng không trả oán trả thù gì ông bà. Chuyện này như vậy là coi như xong.

    Thầy Năm Cô Hồn nói xong đứng dậy lết thết rời đi, tóc tai rũ rượi, quần áo lấm bẩn còn đâu vẻ tiên phong đạo cốt lúc ban đầu.


    (Còn tiếp)
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng mười một 2021
  2. Bách Tuế Miêu Bách Tuế Miêu - Bách tuế cô miên

    Bài viết:
    222
    Đêm thứ nhất: Người gặp ven đường (2)

    Thầy Năm Cô Hồn bỏ của chạy lấy thân, ông bà Hai cũng không nản chí mà thỉnh thêm vài thầy bà đạo hạnh cao thâm nữa đến cứu, chẳng những tình hình cậu Kỳ không chuyển biến mà còn nặng hơn. Ban ngày cậu ngồi lì trong phòng, lẩm nha lẩm nhẩm nói không biết chuyện gì, ban đêm thì chân không chạy tót ra vườn thơm hết đứng lại ngồi, ngờ nghệch cười cười nói nói, cơm nước cũng không ăn mà cứ loay hoay chặt tre lại đan chõng.

    Bà Hai thấy con như vậy thì cũng không thiết tha ăn uống, cứ chiều chiều lại nhắc cái ghế đẩu ra trước hiên nhà ngồi ngó ra vườn thơm, lòng đau như cắt, không ngừng oán trách.

    - Ông thấy chưa? Thấy tội thấy vạ của ông chưa?

    - Bà làm như hồi đó là tui xiết cổ nó rồi chôn trong rừng cao su vậy, bà thì oan ức lắm.

    Ông Hai từ lúc chuyện không hay xảy ra ngày ngày đều bị vợ trách cứ, chỉ khổ cái thân ông "chó chui gầm chạn" trong nhà không có tiếng nói, mọi hôm cũng chỉ có thể im thin thít không phản ứng. Hôm nay giống như ma xui quỷ khiến, đang nằm trên ghế mây hút thuốc lào liền ngồi bật dậy, gắt gỏng mắng lại bà Hai rồi vùng vằng bỏ đi.

    - Nếu không phải tại ông.. thì tui còn tàn ác như vậy? Hồi xưa tui ngu quá mà..

    Tiếng khóc của bà ai oán vọng ra khắp nhà, một hai hôm đầu người làm còn ra sức an ủi nhưng ngày này qua tháng nọ, bọn họ có thể chịu đựng được mà không bỏ đi cũng đã xem như tốt rồi. Lại thêm những âm thanh lạ từ vườn thơm vẳng ra mỗi khi trời tắt nắng, thành ra người trong nhà thổi đèn đi ngủ sớm, một bước cũng không dám ló ra khỏi giường khiến ngôi nhà cổ ba gian của ông bà Hai tầm hơn sáu rưỡi chiều đã tối thui tối thít, vắng lặng đến lạnh người. Người trong vùng cũng không có ai còn dám bén mảng.

    Dưới ánh trăng sáng ngày rằm, trong cái vườn thơm đang mùa bối trái, có hai người tay nắm tay thong thả ngước mắt nhìn trời. Cậu Kỳ dịu dàng đặt bàn tay xương xẩu nổi gân xanh lên xoa bụng người thương, giống như không thấy trên mặt đất ánh trăng chỉ soi độc bóng hình cậu.

    Cô Ba im lặng hồi lâu, nhìn cậu Kỳ không chớp mắt.

    Cậu Hai Kỳ mỉm cười, ánh mắt trắng dã mờ mờ đục đục nhướng lên cố gắng bày tỏ tình cảm yêu thương với người đối diện.

    - Cậu biết hết rồi phải không?

    - Không! Tui không biết cái chi hết!

    - Cậu biết! Cậu đừng chối.

    Trước đôi mắt trống rỗng đầy chấp vấn của "người yêu", cậu Kỳ chỉ có thể thu tay lại, không nén được tiếng thở dài.

    - Tui biết chứ! Sao mà không biết cho được. Từ khi con Lan nó hỏi tui, sao hôm nào tui cũng bắt nó nấu hai phần, phần ăn phần bỏ, là tui biết, biết mình không phải..

    - Cậu biết.. mà cậu..

    - Ừ, tui biết, tui cũng biết hồi xưa mình.. nhưng cái bụng tui thương mình, nên tui bỏ mình không có đành. Tui đã kêu người quay lại cái chỗ.. tui gặp mình để kiếm, nội nay mai chắc.. đưa được mình về với tui.

    - Cậu không sợ chết hả cậu Hai?

    - Sợ chứ.. mà.. thôi! Mình đừng có lo gì hết đó, tui.. biết tui sao mà. Hôm đi tỉnh, ông "đốc tờ" nói cho tui biết là.. tui đau nặng rồi, tui sống cũng không lâu nữa, có duyên gặp mình kể cũng may. Kiếp này sống với nhau không được, thì kiếp sau kiếp tới. Hổng có sao đâu. Chỉ là.. tui thương mình nên thành ra bất hiếu, sau khi tui theo mình thì mình cũng đừng báo oán lên cha lên mẹ tui, tui đi không có yên lòng.

    Cô Ba nghe xong muốn khóc, mà tiếc là khóc không ra, cổ chết lâu quá rồi, còn xác còn hồn đâu mà khóc. Cổ tới báo thù mà đến khi chuyện sắp thành lại không thấy vui, chỉ thấy lòng ngực trống rỗng nhiều năm tự nhiên nhói lên mấy bận.

    Qua đêm hôm đó thì cậu Hai Kỳ mất tích, khi người ta tìm được thì cậu đã khô quắc khô queo ngồi trong cái chòi ở vườn thơm – chỗ mà người nhà đã tìm đi tìm lại năm lần bảy lượt cũng không thấy. Người trong họ tộc sợ cậu thành yêu thành quái, mới thỉnh một ông thầy bùa về trấn yểm rồi mới cho chôn. Chôn cất xong xuôi thì người cậu Kỳ nhờ đi tìm cô Ba cũng quay về, bà Hai thấy vậy thì giận lắm, cũng không màng lời cô Ba nói lúc trước, đem xương cốt cô bỏ vô cối giã nát ra như cám, rồi đem rãi hết ra đường lớn ngoài ngã tư chợ huyện.

    - Cho xe cộ đi qua cán mày, cho người qua người lại giẫm mày đạp mày, cho mày chết bờ chết bụi không được siêu sanh. Đồ con quỷ!

    Bà Hai ngửa cổ cười ha ha, người ta nhìn thấy đều nói "bả bị điên rồi". Kể từ lúc bà rãi bụi cốt ở ngã tư về thì bịnh đau không dứt, đêm đêm người trong vùng lại nghe được tiếng than hờ nỉ non vọng ra từ trong vườn thơm đã bị đốt trụi chỉ còn mấy cọng lá tua tủa đen đúa chỉa lên trời. Mà ở khoảnh đất nhỏ giữa vườn hồi trước là cái chòi canh mỗi khi tối xuống lại có một cái ụ đen lù lù giống như có bóng có dáng người nào đó đang ngồi ôm gối, cũng không rõ là người hay quỷ.

    Bà Hai từ dạo nằm liệt giường thì ông Hai lại được đà ăn chơi không kiêng không nể, nay cặp cô này mai gạ cô kia, nghe đâu là mới đây tốn hết bộn tiền quen cô đào đệ nhứt trên huyện. Nhà vợ bắt chẹt thì ông chỉ kéo một hơi xì gà, phả khói mù mịt rồi thủng thẳng đáp lại.

    - Thằng Kỳ nó chết rồi, không kiếm vợ bé để cả dòng cả họ tui đứt dòng đứt giống luôn hay sao?

    Bà Hai nghe được thì càng uất nghẹn, càng nghĩ càng hận chồng mình, bệnh tình càng dữ. Không bao lâu thì chết đi bỏ lại cơ ngơi sự nghiệp đùm đùm đuề đuề. Đám người nhà vợ có ý muốn nhìn ngó đều bị ông cho người lấy gậy đánh đuổi về. Kiện tụng mất không biết bao nhiêu tiền của, cuối cùng nhờ quan hệ thân thuộc với một ông quan Tây quen ở vũ trường mà gia sản đều bị ông Hai độc chiếm.

    Vợ mất chưa đến trăm ngày ông Hai lại dám đem tình nhân về nhà hú hí, sau lại nghe lời cô ả bỏ số tiền lớn mời về một ông thầy phong thủy người Tàu. Ông này xí xô xí xào cái gì mà ông Hai nghe không hiểu, chỉ thấy ổng cầm mấy cái cọc gỗ đào đóng lạch cạch vào bốn góc mộ bà Hai, xong đâu đó thì bỏ đi.

    Không biết có phải phép thầy ứng hay không mà suốt mấy năm ông sống yên ổn, nay cặp cô này mai cô khác, sau cùng bán cả căn nhà để chuyển lên huyện sống với một cô vũ nữ nứt tiếng đương thời trong một căn nhà mặt tiền hướng thẳng ra ngã tư.

    Cũng từ khi dời lên sống ở huyện thì ông học theo lối sống của Tây, quần âu áo sơ mi đóng thùng lịch thiệp, tóc cắt ngắn chải rẽ ngôi vuốt keo "láng o", bên mình lúc nào cũng kè kè một hai cô đào váy ngắn áo dây, vừa nhìn qua không ai biết ông chỉ mới đu theo lối sống "tân thời" này chưa được ít lâu.

    Ở gốc ngã tư đó có một cây xoài lâu năm, cành lá um tùm mà không mấy khi kết trái, năm đó vậy mà trổ bông trắng cây, không bao lâu sao quả đùm đuề chen chúc nhau ló ra khỏi tán lá. Có mấy người đi chợ ngang thấy cây xoài trái xanh trái chín lòa xòa, ngước lên nhìn cho kỹ liền thấy một cô gái mặc bộ bà ba trắng đang bồng một đứa trẻ trên tay, ầu ơ ru hờ mấy câu hát ru quen thuộc:

    "Ầu ơ.. gió đưa cây cải về trời,

    Rau răm ở lại chịu đời đắng cay..

    Ầu ơ.. dấu nhạn chân mây

    Ru con tháng tháng ngày ngày con ơ.."

    Tiếp đó sẽ được cô gái gửi gắm mua dùm ít đồ ít vật linh tinh, người nghe theo thì bình an vô sự, còn người vô ý cố tình quên đi lại bệnh tật bám thân. Ông Hai ở trong nhà không biết vô tình hay hữu ý mà thỉnh thoảng lại thất thần ngó cây xoài bên kia đường, giống như nghe được tiếng hát nỉ non như có như không mỗi phút mỗi giây, giờ giờ khắc khắc không bao giờ yên tĩnh.

    Cái sự phiền này một lần gặp quan Tây ở vũ trường ông Hai liền đem ra than thở. Quan Tây nghe xong cũng chỉ vỗ vai ông cười cười, nói là đêm nay ngủ lại nhà ông một đêm, sáng sớm hôm sau sẽ liệu. Hai người sai cô đào khui chai rượu Tây lạt lẽo, ngồi nhâm nhi trong tiếng nhạc Tây phương xập xình và điệu nhảy bốc lửa của mấy cô vũ nữ tóc xoăn môi đỏ.

    Hơn bốn giờ sáng, ông Hai lại bị tiếng hát ru nỉ non đánh thức, lạ một điều là cô đào nằm bên cạnh vẫn ngủ say như chết, mà khách trong nhà cũng không hay biết gì. Ông hai lọ mọ giật dây cái đèn trên bàn, đưa chân xuống giường xọt vô đôi guốc mộc, tiếng guốc lộc cộc va xuống sàn nhà giữa bóng tối tĩnh mịch càng khiến lòng ông thêm chộn rộn không yên.

    Lộp bộp, lộp bộp, lộp bộp..

    Cộc cộc, cộc cộc, cộc cộc..

    Ông gõ cửa phòng quan Tây, vừa gõ xong bản thân lại không nhịn được rùng mình một cái. Đôi guốc? Trong nhà ông làm gì có guốc?

    Ông Hai hoảng hốt nhìn xuống chân, rõ ràng là đôi giày da láng bóng đóng đế cứng. Ông Hai thở ra, tiếp tục gõ cửa.

    - Quan Thầy! Dậy đi, hình như "nó" xuất hiện rồi!

    Quan Tây mở cửa, trên người còn mặc nguyên bộ áo ngủ. Chân trần giậm trên sàn nhà lịch bịch, tay cầm khẩu súng lục đi thẳng ra ngã tư. Hắn đi băng băng qua đường, nhắm thẳng hướng cây xoài bước tới.

    Đoàng! Đoàng!

    Hai tiếng súng chát chúa vang lên, mấy người đi chợ sớm sợ hãi bỏ cả quang gánh chạy tán loạn. Quan Tây nhìn tràng diện này chỉ cười khẩy, tiện chân đá luôn bát nhan thờ và bánh trái không biết ai đặt dưới gốc cây, sau đó quay về tiếp tục say giấc nồng.

    Liền mấy ngày sau đó ông Hai không còn bị quấy nhiễu, cũng không nghe ai nói đến việc cô gái mặc áo bà ba ở gốc xoài xuất hiện, tâm tình tốt lên không ít, ngày ngày mở tiệc rượu mời quan Tây và mấy kẻ thân hữu khác đến nhà uống rượu Tây ăn bít tết. Trong mấy hôm tiệc rượu say khướt đó, ông không thấy được ánh mắt quan Tây nhìn cô tình nhân của mình ngày càng thêm nóng bỏng.

    Một đêm nọ trời mưa to, sấm sét đùng đoàng đánh xuống. Sau một cuộc vui ai nấy đều say mèm nằm vật ra ghế sô pha ngủ lăn lốc. Ông Hai lớn tuổi yếu người đã sớm về phòng đi nghỉ, nửa đêm bị cơn bồn chồn trong bụng đánh thức, mơ mơ màng màng xỏ chân vào đôi guốc mộc, cũng không bật đèn bàn, trong tiềm thức tìm đường đến nhà vệ sinh.

    Đi qua phòng khách nghe được mấy âm thanh lạ, ông Hai cũng chỉ lắc đầu cười, thầm hâm mộ những người trẻ tuổi. Chỉ là ngay sau đó một giọng nói đứt quãng quen thuộc khe khẽ vọng ra làm ông sững lại, nhíu mày ghé mắt vào lỗ khóa trên cửa nhìn vào bên trong. Trong ánh đèn ngủ màu cam lờ mờ là hai kẻ mà ông hết sức quen thuộc – còn không phải con đào và thằng quan Tây?

    Ông Hai nghe được mấy lời bỡn cợt chê bai mà cô ả nói mình, giận quá mất khôn, dơ cao cái chân mang guốc đạp cửa đập rầm một cái, xồng xộc chạy tới bên giường nắm tóc ả đào trần như nhộng lôi bịch xuống đất, vừa đấm đá vừa mắng chửi. Cô ả bị đánh đau, nước mắt nước mũi chảy tèm lem mặt mày, không ngừng la oai oái.

    - Quan Thầy! Cứu em! Cứu em!

    - Cứu hả? Cứu hả? Đồ đàn bà hư thân mất nết.

    Quan Tây đang lúc vui vẻ bị người cắt ngang đã thấy không ưng bụng, ông Hai ở trước mặt mình lại đánh người "của mình" làm sao nuốt cục tức cho trôi. Hắn đứng dậy vơ cái áo ngủ khoác hờ lên người rồi đi tới gỡ tay ông Hai.

    - Ông có bị điên không? Đòi gái vũ trường giữ mình? Giữ cho ông chỉ có bà vợ già dưới quê thôi! Không bỏ ra đừng có trách!

    Không biết có phải do quan Tây không phải người bản địa nên nói năng không tròn câu rõ chữ hay không mà ông Hai nghe xong càng thêm lồng lộn lên, buông đám tóc của con đào trong tay chuyển sang vơ lấy cây đèn nện lên đầu hắn. Sau tiếng loảng xoảng là một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ trong đám tóc vàng loăn xoăn như sợi mì, tay đấm chân đá nhào lên cào cấu quan Tây như "mèo nhập".

    Quan Tây chân không đạp vào bụng ông Hai làm ổng bay ra mấy thước, nhìn dòng máu đỏ tươi thấm ướt cả cổ áo thì giận đến tái mặt, cũng không quản cái gì bạn bè cái gì thân hữu, với tay lấy khẩu súng hắn đã cất kỹ dưới giường. Giữa đêm phố huyện vắng tênh lại vang lên hai tiếng đoàng đoàng đinh tai nhức óc.

    Con đào bó gối ngồi trên sàn nhà, nhìn ông Hai nằm bất động trong vũng máu, nó giương đôi mắt tràn ngập vẻ kinh khiếp nhìn tên quan Tây, đôi môi đỏ chót run run không nói nên lời, tóc tai rũ rượi.

    - Em đừng có lo! Để anh lo!

    Hắn cúi người thuần thục lôi cái xác ra giữa ngã tư, không biết rằng ánh mắt ả đào phút chốc lóe lên ánh đỏ. Quan Tây đứng giữa đường vắng lặng không một bóng người, chấm máu viết lên một mảnh giấy rồi dùng chiếc đũa tre ghim chặt mảnh giấy đó lên ngực ông Hai. Xong đâu đó thì nhếch mép cười thốt ra mấy chữ tiếng Tây rồi đi trở vào nhà.

    Sáng ngày hôm sau, người đi chợ sớm trông thấy một người đàn ông bất động nằm giữa giao lộ, đối diện góc cây xoài, trên ngực còn ghim sâu một tờ giấy ghi độc một chữ "Oán". Ai cũng đồn ổng tạo nghiệt nên bị ma quỷ báo thù.

    Có một người đàn bà thọt chân bồng theo đứa trẻ đi ngang lắc đầu than rằng: "Ma quỷ trên đời đâu đáng sợ, thứ đáng sợ chính là tâm người sinh ra quỷ ra ma".


    (Hết)

    List truyện ngắn của Miêu:

    Truyện Ngắn - Người Dưng - Bách Tuế Miêu
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2021
  3. Tiểu nô nô

    Bài viết:
    213
    Phần này không thấy sợ bằng phần trước chị ạ. Thực ra em thấy ông con trai không đáng để bị kéo vào chuyện thù oán của bố mẹ, mà ông ý lại còn là thật lòng thật dạ với cô kia, thấy cũng tội. Mà, khi con trai đã chết đi, em nghĩ không cần cô gái kia tiếp tục trả thù thì gia đình ông bà này cũng chẳng yên ổn cho nổi. Cái bà kia bả ác quá đáng đi, khi con người ta sống đã hành hạ đến vậy, đến nỗi còn cướp đi mạng sống của người ta, đến lúc bị trả thù thì lại oán trách, rồi ai độ cho bả. Chưa cần biết cô gái đó có sai thật hay không, nhưng để xảy ra chuyện chắc chắn đầu tiên phải xử lý từ ông chồng trăng hoa chứ, chẳng qua là thấy ai yếu hơn thì bóp người đó trước và cũng là vì cái sự ích kỉ của bả mà ra. Nhân tiện đây cũng nhắc luôn mấy ông chồng bội bạc, nhỡ mà có ý định phá rào vượt tường này nọ kia thì nhìn cái kết cục của ông Hai trong truyện rồi mà cân nhắc, chứ để chuyện đã rồi thì có hối cũng chẳng kịp đâu.
     
  4. Bách Tuế Miêu Bách Tuế Miêu - Bách tuế cô miên

    Bài viết:
    222
    Bối cảnh truyện là những năm đầu thế kỷ XX, giai đoạn đó thì chồng ra ngoài trăng hoa ng ta chỉ trách đàn bà không biết giữ chồng hay lẳng lơ không nên nết :V

    Cám ơn bé Nô đã nhận xét thiệt tình. Iuuuuuuuu <3
     
  5. Bách Tuế Miêu Bách Tuế Miêu - Bách tuế cô miên

    Bài viết:
    222
    Ka ka.

    Nhận xét vậy là đúng rồi, do tui tái hiện bối cảnh xã hội miền Nam hồi xưa, nên lối hành văn nó mang tính Nam Bộ nhiều (người Nam nói sai chính tả chúa).

    Riêng về đoạn cậu Kỳ với cô Ba đúng là hơi hụt hẫng thiệt, sẽ chỉnh.

    Truyện này nếu đúng chỉ là mang yếu tố tâm linh chứ chưa phải kinh dị, nhưng 4r của mình không có cái tiền tố đó: ' (

    Còn đoạn cuối viết theo kiểu quả báo, bà Hai vì chồng ngoại tình mà giết người => bị chồng làm tức chết; ông Hai ngoại tình => bị tình nhân phản bội rồi hại chết.

    Kiểu nó vậy á <3
     
  6. Bách Tuế Miêu Bách Tuế Miêu - Bách tuế cô miên

    Bài viết:
    222
    Ô sờ kê. Sẽ xem để chỉnh lại <3
     
  7. Hữu Trà Vô Tửu Tâm duyệt quân hề quân bất tri...

    Bài viết:
    28
    Ui là trời, tui sợ.. thôi để 3h mà không ngủ được thì đọc. @√@
     
  8. Bách Tuế Miêu Bách Tuế Miêu - Bách tuế cô miên

    Bài viết:
    222
    Haha. Không có sợ đâu. Thiệt.
     
  9. Hữu Trà Vô Tửu Tâm duyệt quân hề quân bất tri...

    Bài viết:
    28
    Hứa nha.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...