NGÔI NHÀ HAI TẦNG Tác giả: Mai Trang Thể loại: Truyện ngắn I. Ngôi nhà hai tầng được Thu bài trí trang nhã. Ngôi nhà đẹp từ ngoài vào trong. Đối với vợ chồng Thu, để có được cơ ngơi này, cả hai đã phải "cày" suốt năm năm trời. Có lúc thèm ăn không dám ăn, thích mặc không dám mặc. Thậm chí cưới nhau đã năm năm mà vợ chồng Thu đâu dám sinh con. Bây giờ, có nhà cửa, có số tiền kha khá và Thu cũng mới vừa mang bầu được tháng thứ 3. Có thể nói, chưa bao giờ niềm vui và niềm hạnh phúc trong lòng Thu lại trọn vẹn như vậy. Nhớ lại năm năm trước, Thu còn cảm nhận được vị mặn của nước mắt thấm trên môi mình. Ba mẹ không cho Thu cưới Hoàng không chỉ vì Hoàng nghèo, mà còn vì "thầy bói" nói hai đứa con không hợp tuổi, cưới nhau sẽ có đứa chết trẻ.. "Ba mẹ chỉ có mỗi mình con, con không thương ba mẹ sao?" - mẹ Thu đã vừa khóc vừa nói như thế. Sự can ngăn của ba mẹ càng làm cho tình yêu trong lòng cô trỗi dậy mãnh liệt với quyết tâm lấy cho được Hoàng làm chồng. Đám cưới xong, hai vợ chồng với bốn bàn tay trắng lao vào kiếm tiền, bất kể ngày đêm, bất kể nắng mưa. Thời buổi này không sợ đói, chỉ sợ không chịu làm việc thôi. Hoàng là mẫu đàn ông hay lam hay làm, ít nói, hiền lành, không rượu, không thuốc, không gái gú, không bài bạc. Một mẫu đàn ông hiếm có trên đời. Anh như con ong lặn lội hết khu rừng này đến khu rừng khác để hút mật dựng xây tổ ấm. Anh kiếm tiền đem về cho Thu. Anh yêu và mang ơn tình yêu mà Thu đã dành cho anh. Anh vừa như muốn trả ơn, vừa như muốn bù đắp cho cô. Sở thích riêng tư duy nhất của anh là viết nhật ký. Thu vẫn thường hay lén đọc trộm nhật ký của chồng. Cưới nhau về, đêm tân hôn Thu đã nguyện: - Bắt đầu từ sáng mai, vợ chồng mình phải ra sức làm ăn, em không muốn mình thua kém bất kỳ ai! Em và anh cùng quyết tâm làm giàu.. Hoàng im lặng. Nhật ký ghi: "Nguyện đem cả cuộc đời anh đổi lấy cho em một cuộc sống sung túc". Hoàng làm ra tiền, Thu lại là người phụ nữ biết ky cóp, chắt bóp từng đồng.. Cô tiết kiệm chi tiêu đến mức tối đa, tính toán các khoản đến độ gần như chi li, bủn xỉn. Vì thế, tiền kiếm được ngày càng nhiều nhưng bữa cơm của hai vợ chồng vẫn luôn là rau muống luộc, trứng chiên. Nhật ký Hoàng ghi: "Ngày nào cũng rau muống, trứng chiên, anh thì sao cũng được, chỉ thương em ăn uống kham khổ". Đọc nhật ký của anh, Thu mím môi tự hứa với lòng mình, sau này giàu có cô sẽ nấu thật nhiều món ngon cho chồng ăn. Thực ra, cô cần phải thắt lưng buộc bụng để gầy dựng cơ ngơi của hai vợ chồng. Người ta giàu lên ào ào, nhà lầu mọc lên như nấm sau mưa, không lẽ mình cứ lút cút nghèo hoài, thiên hạ còn coi ra gì! Thời buổi này, đồng tiền là thước đo nhân cách, phẩm giá và quyền lực của một con người. Không có tiền, bước ra đường, người ta gặp cũng nhác chào mình. Mà nói gì người dưng, bà con họ hàng thấy mình nghèo quá còn ngó lơ nữa là.. Làm ăn lương thiện mà muốn có của để dành thì phải tiết kiệm từng đồng. Cứ làm được đồng nào tiêu pha hết đồng ấy thì chỉ có nước đi ăn mày! Sinh con cũng vậy thôi, tiền bạc thoải mái, mới có điều kiện chăm sóc con cái.. Nhiều lần đưa tiền lương tháng cho vợ, Hoàng thấy ánh mắt Thu sáng rực lên, nụ cười tươi tắn, anh hạnh phúc lắm, ôm vợ vào lòng thủ thỉ: "Em nè, mình sinh con đi". Lập tức Thu gạt phắt: "Ăn còn không có ăn, sinh con ra làm gì, tội nó". Hoàng im lặng. Nhật ký ghi: "Chắc em cũng khao khát có được một đứa con bụ bẫm kháu khỉnh, cũng khao khát được làm mẹ.. Nếu em không lấy một thằng nghèo như anh làm chồng thì hẳn em đã có hạnh phúc của một người mẹ". Cứ thế, Thu không chịu sinh con và "thắt lưng buộc bụng" với quyết tâm biến ước mơ trở thành hiện thực. Hoàng biết thế và anh âm thầm chịu đựng. Sau năm năm trời ky cóp, họ đã xây được ngôi nhà hai tầng cùng một số vốn kha khá. Thu nhìn khắp lượt ngôi nhà rồi nhìn nhanh xuống bụng, mỉm cười hạnh phúc. Rồi đây, con cô sinh ra sẽ sống trong giàu sang, sung sướng, được ba mẹ yêu thương và được hưởng những gì tốt đẹp nhất. Rồi đây, cô sẽ nấu thật nhiều món ngon cho chồng, cô sẽ lo cho anh tất cả những gì tốt nhất, cô sẽ bù đắp cho anh những gì anh mong muốn trước đây. Cô cảm thấy mãn nguyện với con đường mà cô đã chọn. Cô nghĩ rằng mình đã sống đúng. Một chân trời mới đầy hạnh phúc đang chờ cô phía trước.. II . Nhưng cuộc đời đâu có thể đoán trước được chữ ngờ, nếu đoán trước được thì nó sẽ không còn là cuộc đời nữa. Vào một buổi chiều, khi cơn mưa dông ập đến, những cơn sấm sét xé toạc khoảng trời trước sân, gió giật mạnh khiến cây cối trong vườn oằn mình chống chọi. Bầu trời xám xịt, tối đen, thi thoảng lại sáng lòa bởi những ánh chớp xanh lè kèm theo tiếng sấm sét ùng oàng. Trời đã sập tối mà Hoàng vẫn chưa về, lòng Thu như lửa đốt. Cơm canh ngon ngọt cô nấu ra giờ đã lạnh tanh. Thu bắt đầu giận dỗi vì anh đã để cô phải đợi cơm. Bỗng điện thoại của cô reo lên inh ỏi. Là anh? - Anh ở đâu vậy? Làm gì mà giờ chưa về nhà? Anh có biết là em đang đợi cơm anh không? Bao giờ thì anh về? - Xin lỗi chị, chủ nhân của số điện thoại này bị tai nạn giao thông, hiện đang cấp cứu tại Bệnh viện Đa khoa X. Chị đến nhanh đi! - Cái gì? Thu điếng người. Rồi định thần lại, cô vội vã lao đi trong đêm. Nước tát vào mặt, vào mắt, bỏng rát. Người ngợm ướt như chuột lột. Cô đến nơi thì Hoàng đã chết. Hoàng chết khi chưa kịp gặp lại người vợ mà anh dành hết tình yêu thương. Hoàng chết khi chưa kịp nhìn mặt đứa con anh ngày đêm mong đợi. Đám tang anh diễn ra chóng vánh trong một buổi chiều mưa dông. Mùa này thường hay có mưa dông. Đám tang không kèn, không trống, chỉ có tiếng khóc nức nở, tiếng khóc nỉ non, tiếng khóc ai oán. Riêng Thu không khóc. Cô chít vành khăn tang trắng muốt, cười như điên dại bên di ảnh của chồng. Nước mắt không chảy ra được khiến đôi mắt cô trở nên ngầu đỏ. Khuôn mặt hốc hác, bơ phờ. Chỉ đến khi nắm đất trên tay Thu thả rơi xuống quan tài, cô mới sực tỉnh ra, hoảng hốt, sợ hãi. Cô kêu cứu. Cô van nài mọi người hãy cứu lấy Hoàng, hãy cứu lấy chồng cô, cứu lấy cha của đứa con còn nằm trong bụng cô, chưa chào đời. Lăn lóc. Vật vã. Rồi ngã quỵ. Sau đám tang Hoàng, người ta thấy khi chiều buông có một người phụ nữ với cái bụng bầu ngồi bên mộ anh và nói gì đó, rất nhỏ nhẹ, rất lâu. Rồi người phụ nữ với cái bụng bầu đi lang thang khắp nghĩa địa, ngửa mặt cười khanh khách như điên như dại. Người phụ nữ ấy là Thu, cô cười cuộc đời, cười ông trời hay cười chính bản thân mình? Cái tương lai mà cô dày công gây dựng giờ đây chỉ là một lớp tro tàn. - Tội nghiệp, thằng Hoàng nó hiền lành mà vắn số! - Trẻ mà giàu có quá cũng không tốt. Cũng có kẻ sống theo kiểu "hơn thì ghen, bằng thì ghét, thua thì khinh" độc mồm độc miệng: - Có làm ăn phi pháp mới phất lên nhanh như vậy, chứ biết bao nhiêu người làm hết hơi mà cũng chỉ đủ ăn, lấy đâu ra làm cái nhà hai tầng bự chảng như vậy? - Chắc là ăn của thiên hạ nhiều quá nên giờ phải trả. Cái gì cũng có cái giá của nó. Thu nghe hết. Cô vẫn cười khanh khách, ghê rợn, để rồi đêm về cô lại nằm vật vã khóc thương cho chồng, cho thân phận mình. Cô khóc cho đến khi.. chìm vào giấc ngủ mộng mị và mê sảng. Rồi một ngày người ta không nghe thấy tiếng cười của Thu nữa. Thu đã nằm chết bên mộ Hoàng. Người ta tìm thấy cuốn nhật ký với những dòng chữ cuối cùng của cả Hoàng và Thu. Hoàng viết: "Vậy là con đã được 3 tháng tròn, cảm ơn em đã mang đến cho anh niềm hạnh phúc lớn lao này, anh sẽ làm tất cả để em và con luôn được ấm áp. Mong ước lớn nhất của đời anh là được đón chào con yêu bước vào cuộc đời. Hôn em và con". Thu viết: "Em đã rất cố gắng để sống, để sinh cho anh một đứa con như tâm nguyện của anh. Nhưng em ngàn lần xin lỗi, em không làm được. Em không chịu đựng được thêm một phút giây nào nữa. Ngôi nhà này rộng quá, lạnh quá, trống vắng quá! Thực sự là em đã rất cố gắng, rất.. rất cố gắng nhưng em không làm được. Hãy đón em và con. Hãy ở bên em và con mãi mãi". Giờ người ta không gọi ngôi nhà hai tầng ấy là ngôi nhà khang trang mà gọi đó là ngôi nhà hoang. Đời sống. Đời chết. Đời cười. Đời khóc. Nhưng đời vẫn luôn khác biệt trong mắt của mỗi người. Vậy có phải cố công mà sống cho vừa con mắt của người đời?