Ngôi mộ vô danh Đan Mộc ***** Ngôi mộ trong nghĩa trang, Một buổi chiều mưa, tôi đến viếng. Hàng cây lặng im, lá rơi không lên tiếng, Sợ làm anh giật mình, giấc ngủ của nghìn thu. Khi anh ra đi, hành trang mang theo Là tiếng hát ru của mẹ, Là tiếng nói bập bẹ của đứa em đang tập nói. Khi anh ra đi, đất quê hương đầy lửa khói, Nhìn quê nhà, mất mát tim anh đau. Khi anh ra đi, mẹ chỉ mong con về mau. Thời gian trôi, nỗi khát khao chờ con biến thành nỗi đau, Con đã hi sinh, vẫn chưa tìm thấy xác. Mẹ rã rời, ngã quỵ, cõi lòng em tan nát! Hòa bình rồi, sao vẫn chưa tìm thấy anh? Đặt một vòng hoa lên ngôi mộ vô danh. Tên anh bỏ trống, chỉ có nơi anh sinh thành, nơi anh đã ngã xuống. Đồng đội năm nào cùng chiến tuyến, Người còn, tuổi cũng đã luống, Vẫn nghẹn ngào, nuốt nước mắt, chào anh. Tôi chào anh, chào người chiến sĩ Trong ngôi mộ vô danh Dẫu vô danh, nhưng tên anh, vẫn là tên Chiến Sĩ, Là tên đất nước đặt cho đứa con mình trân quý, Như một giọt máu hồng, trong hàng triệu trái tim yêu.