Xuyên Không Nghịch Thiên Tiểu Thần Nữ - Tiểu Nghiên Hy

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tiểu Nghiên Hy, 17 Tháng năm 2020.

  1. Tiểu Nghiên Hy

    Bài viết:
    0
    Tên truyện: Nghịch Thiên Tiểu Thần Nữ

    Tác giả: Tiểu Nghiên Hy

    Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, cổ đại

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Tiểu Nghiên Hy

    [​IMG]

    Văn Án:

    Là một kim bài sát thủ, nàng lại bị chính tay người mà mình tin tưởng nhất đâm một dao. Nàng tuyệt vọng. Trong đêm đen, nàng buông tay nhảy xuống vực sâu..

    Nhưng nàng lại xuyên qua, làm tiểu công chúa phế vật của Đông Lăng quốc.

    Ở đây, nàng gặp được Nam Cung Tử Mặc phong hoa tuyệt đại, cường thế bá đạo, thiên phú trác tuyệt..

    Thế gian ai cũng chỉ nghĩ nàng là bao cỏ, là một phế vật không hơn không kém nhưng chỉ có hắn mới phát hiện được tài năng của nàng, chỉ hắn mới biết nàng là viên trân châu bị che lấp bởi bụi trần.. và hắn luôn đối nàng dây dưa bá đạo sống chết không chịu buông tay..
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng sáu 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Tiểu Nghiên Hy

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Phản bội

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nửa đêm, trên đỉnh núi Thương Mang, từng giọt sương thưa thớt rơi như những chấm nhỏ làm đẹp cho nền trời đen tối cùng vầng trăng lạnh lẽo đang treo lơ lửng giữa khoảng không. Cả đỉnh núi như được phủ bởi một tầng tầng lụa mỏng manh màu bạc dưới ánh trăng chiếu rọi, phảng phất như một viên dạ minh châu màu ngọc bích sừng sững trên bình nguyên hùng vĩ.

    Đứng trên đỉnh, Thẩm Chiêu Tinh đáy mắt an tĩnh, mang theo một chút nhẹ nhõm nhìn về phía xa. Phía sau nàng là một người con gái khác.

    Thẩm Chiêu Tinh nói khẽ: "Vân Y, chúng ta cùng rời khỏi đi, rời khỏi tổ chức, tìm một nơi bình yên để sống tiếp."

    Cô gái Vân Y kia tiến lên đứng sánh vai Thẩm Chiêu Tinh, rồi quay qua nhìn, đôi mắt sáng lên, vui vẻ nói: "Tiểu Tinh, thực sự muốn rời khỏi sao?"

    Thẩm Chiêu Tinh nhìn Vân Y: "Mười năm qua, cuộc sống chỉ có huấn luyện, giết người, trộm cắp.. luôn xoay quanh bờ vực sinh tử.. mà tôi thực sự chán ghét nó, rất muốn thoát khỏi nó. Cô đi cùng tôi đi!"

    Nói rồi, Thẩm Chiêu Tinh lấy ra một chiếc hộp màu đỏ to bằng hai bàn tay, quơ quơ trước mặt Vân Y: "Biết cái gì không?"

    Thẩm Chiêu Tinh mải mê suy nghĩ về cuộc sống tự do tự tại này mà nàng có thể có nên không để ý ánh mắt có tia xảo quyệt lạnh lẽo của Vân Y.

    "Oaa, Thất Nguyết Diễm Áp Chi Giới! (*)" Vân Y reo lên.

    (Bảy vầng trăng đẹp kinh diễm, đẹp tới mức lấn át tất cả)

    "Đúng vậy, chỉ cần giao nó cho tổ chức là chúng ta có thể rời đi" Thẩm Chiêu Tinh tươi cười nói, ánh mắt tràn đầy vui vẻ.

    Vân Y chạy tới ôm lấy Thẩm Chiêu Tinh: "Tiểu Tinh, cô thật giỏi!"

    Thẩm Chiêu Tinh chỉ cười, đắm chìm trong suy nghĩ về một cuộc sống nàng luôn mơ ước mà không cảm nhận được..

    Ánh mắt Thẩm Chiêu Tinh tràn ngập bàng hoàng. Nàng ngước mắt nhìn Vân Y: "Tại sao.." cơn đau thử phía sau lưng không ngừng ập tới. Vân Y cũng là sát thủ, tất nhiên ra tay cũng sẽ chuẩn xác nên đã đâm đũng chỗ hiểm sau lưng Thẩm Chiêu Tinh. Nhưng nàng không đau ở đó, nàng đau ở trong tâm..

    Vân Y cười lạnh: "Vì sao ư? Vì cô thực sự đáng ghét, cô luôn nổi bật hơn tôi, được cấp trên luôn ưu ái, lại còn được Sở Viễn luôn yêu thương, che chở. Còn tôi thì sao? Luôn sống dưới cái bóng của cô. Luôn bị che lấp bởi những hào quang mà cô có. Thẩm Chiêu Tinh, cô đáng chết vạn lần"

    Thẩm Chiêu Tinh cười đau khổ, không ngờ, thực sự không ngờ, người mà cô coi như chị em máu mủ, người mà cô tin tưởng nhất lại chính tay giết cô: "Vân Y, tôi luôn không để ý những thứ vô nghĩa mà cô nói, vậy mà cô lại ích kỷ tính toán từng chút một.. thực sự khiến tôi rất thất vọng.." vừa nói nàng liền phun ra một ngụm máu tươi.

    "Đừng nhiều lời vô nghĩa. Cô nghĩ mình có thể thoát khỏi tổ chức khi đã biết nhiều bí mất như vậy ư? Quá ngây thơ rồi." Vân Y cười lạnh.

    Sau đó cô ta cúi xuống nhặt hộp màu đỏ lên, chẳng thèm liếc Thẩm Chiêu Tinh đang đau đớn thống khổ quỳ rạp trên mặt đất mà xoay người đi.

    Khoé miệng Thẩm Chiêu Tinh lộ ra một nụ cười như có như không: "Cô nghĩ mình không ngây thơ sao?"

    "Ngươi nghĩ trong hộp kia là có cái gì vậy?"

    Vân Y liền mở hộp ra, sắc mặt ngay lập tức đại biến: "Thất nguyệt diễm áp chi giới đâu?"

    Thẩm Chiêu Tinh lúc này đang đứng ở một chỗ cao và dốc, phía dưới sâu thẳm đen không thấy đáy. Miệng nàng nở một nụ cười khổ sở mà xinh đẹp kinh diễm như đóa hoa Quỳnh bấp bênh trong gió: Vân Y, đừng bao giờ nghĩ có thể có được nó "

    Vừa nói xong, nhanh như cắt, nàng dùng hết tất cả sức lực còn

    Lại nhảy về phía sau. Nàng thấy mệt rồi..

    " Đáng chết.. đồ tiện nhân đáng chết. Mau trả Thất Nguyệt Diễm Áp Chi Giới cho ta.. đồ tiện nhân!"Vân Y tức giận chửi rủa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng sáu 2020
  4. Tiểu Nghiên Hy

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Xuyên qua

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghịch chuyển thời không

    - Nhật Diệu đại lục_

    **Đông Lăng quốc**

    Đau.

    Thẩm Chiêu Tinh cảm thấy thân thể mình đau như kim châm, ê ê ẩm ẩm, vô cùng khó chịu.

    Giữa sự mơ màng, nàng chậm rãi mở mí mắt nặng trĩu ra, nhìn khung cảnh chung quanh, trong chớp mắt, nàng có phần không kịp phản ứng.

    Này! Đây là đâu? Thẩm Chiêu Tinh gắng gượng ngồi dậy, ôm ôm đầu, chậm chạp mà nhìn xung quanh.

    Nàng ngồi trên bãi đá, bên cạnh có một con sông, còn lại tứ phía chỉ toàn là tầng tầng lớp lớp những dãy núi cao ngất.

    Sau đó nàng lại đưa tay sờ sờ phần sau lưng- nơi mà một nhát dao của Vân Y cắm vào. Tuy nhiên Thẩm Chiêu Tinh không có cảm nhận được có vết thương nào cả. Lại nhìn bộ y phục mà mình đang mặc..

    Thẩm Chiêu Tinh nhận ra.

    Nguyên lai, nàng thật sự xuyên qua!

    Thẩm Chiêu Tinh đứng dậy, cảm thấy cả người đau nhức vô cùng. Gắng gượng mãi nàng mới tới được bên bờ sông, nhìn khuôn mặt không phải của mình mà nàng thẫn thờ một hồi.

    Đột nhiên, Thẩm Chiêu Tinh ôm đầu một cách thống khổ..

    Một mảng ký ức xa lạ ập vào trong đầu nàng..

    Hóa ra đây là Nhật Diệu đại lục, nơi mà nàng không hề quen thuộc, cũng chưa từng xuất hiện trong lịch sử Hoa Hạ, đây là thế giới tôn thờ võ đạo.

    Có mười thế lực lớn trên đại lúc này.

    *Nhất thành, nhị điện, tam cung, tứ thế* được chia làm: Tu La Luyện Ngục thành ; Thần Quang điện và Thần Châu điện ; Dục Cảnh cung, Phượng Trì cung, Nhạn Tê cung; Bắc Lâm quốc, Nam Dực quốc, Đông Lăng quốc ; Tây Nhạc quốc.

    Riêng bốn quốc gia Bắc Lâm, Nâm Dực, Đông Lăng, Tây Nhạc được xếp thành vòng tròn, ở giữa là rừng rậm Hắc Ám trong truyền thuyết, bên trong ma thú hoành hành, nguy hiểm vô biên, không phải võ giả căn bản không thể vào.

    Hiện tại Thẩm Chiêu Tinh đang ở Đông Lăng quốc. Nàng là tiểu công chúa được vua nước Đông Lăng sủng ái nhất, nhưng nàng lại là một phế vật không hơn trong miệng thế gian - Thất công chúa.

    Ngày trước, khi nàng vừa được sinh ra, trên trời xuất hiện dị tượng. Lúc đó là một đêm không trăng nhưng khi nàng vừa ra đời thì bỗng nhiên có bảy vầng trăng cùng xuất hiện, hào quang chói rực, Thần Điểu từ đâu bay về bao quanh cả đế đô. Dù chỉ xuất hiện trong vòng chưa đầy một khắc nhưng ai cũng cảm thấy chấn động, người người đều nói thất công chúa sau này ắt sẽ tạo nên được thành tựu rực rỡ.

    Tuy nhiên đến lúc nàng năm tuổi - tuổi mà mỗi đứa trẻ ở Nhật Diệu đại lục đã có thể tiến hành kiểm tra thiên phú thì vị Thất công chúa rất được coi trọng ấy lại đột nhiên trở thành một bao cỏ không khác gì một kẻ bình thường.

    Nhưng không vì vậy mà hoàng đế đương triều - Thẩm Thiên Thành ghét bỏ nàng, ngược lại là sủng ái nàng đến vô độ. Điều này lại làm cho các phi tần hoàng tử công chúa ghét nàng đến cùng cực.

    Mà lý do nàng lưu lạc đến chốn này cũng vì bị hoàng hậu lừa gạt. Bà ta sai năm sát thủ truy sát nàng. Thẩm Chiêu Tinh không có linh lực, không có võ công nên chỉ biết chạy trốn rồi rơi xuống đây từ trên bờ vực.

    Thẩm Chiêu Tinh cười lạnh. Ở hiện đại, nàng đã trải qua mười năm huấn luyện không khác gì ma quỷ, nàng có thể một mình mà tung hoành thiên hạ dù không có thiên phú. Vậy nên dù bây giờ nàng không khác gì phế vật trong truyền thuyết nhưng không có nghĩa là sau này vẫn vậy. Bởi vì, nàng là Thẩm Chiêu Tinh!

    OOo----oOo----oOo

    Thẩm Chiêu Tinh cúi đầu rửa sạch khuôn mặt không phải của nàng. Đây là một khuôn mặt không tính là đẹp nhưng cũng không hẳn là tồi đi. Dù sao cũng coi như là mi thanh mục tú, ôn nhu nhàn thục (*)

    (*) : Chỉ vẻ đẹp dịu dàng, mềm mại

    Rửa mặt xong, nàng đang không biết nên làm thì thì bỗng nhiên, tim nàng tự dưng đập thình thịch. Theo bản năng sát thủ ở kiếp trước nàng cảm nhận được sát khí đang tới gần chỗ nàng.

    Không sai! Đúng là năm người mà vị hoàng hậu Đông Lăng phái tới để giết Thẩm Chiêu Tinh.

    Thẩm Chiêu Tinh rủa thầm, trong lòng kêu không ổn. Nàng nhìn một lượt chỗ này và chạy về phía nam. Chạy được khá xa, nàng thấy có một rừng trúc. Không nghĩ ngợi, nàng liền chạy vào đó. Năm tên sát thủ lúc này cũng đã đuổi theo sát nàng.

    /#còn/
     
    Uất PhongMộ Thiện thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng năm 2020
  5. Tiểu Nghiên Hy

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Bạch y lay động theo chiều gió

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong rừng trúc bạt ngàn, những tia nắng vàng óng chiếu xuống một dáng người cao ngất, những cơn gió nhẹ nhàng xuyên qua cánh rừng, trêu chọc vuốt ve là trúc yêu kiều mượt mà, phát ra tiếng vang sàn sạt, cành cây tinh tế nhẹ nhàng vỗ vào thanh trúc, cùng tiếng sàn sạt đan vào nhau tạo nên một khúc cầm dịu dàng dễ nghe.

    Không một chút phiền chán, người ta nghe xong chỉ cảm thấy như đắm vào một một thế giới khác, yên bình vô cùng.

    Bên trong rừng trúc xanh biếc, ở trong sân nhỏ của một biệt viện kín đáo, dưới ánh chiều tà, như cùng rừng trúc hòa vào làm thành một khối, không hề có cảm giác đột ngột mà giống như nó là vốn dĩ.

    Sân nhỏ và rừng trúc sẵn có nơi đây hỗ trợ lẫn nhau, hòa hợp với nhau tạo nên một bức họa vừa an lành vừa ấm áp.

    Ánh tịch dương đỏ hồng phủ kín rừng trúc, ở trên từng ngọn cây, tèng chiếc là uyển chuyển phiêu động như đang nhảy mhúa.. tựa như mộng cảnh, làm người ta lưu luyến mà lạc vào trong đó.

    Từng làn gió thơm mát thổi qua quanh căn nhà nhỏ nghe như tiếng nhạc phiêu lãng. Một bóng hình nổi bật đứng trong đó, bạch y trắng như tuyết tung bay trong gió, tựa như trích tiên phiêu dật tự do tự tại, bất nhiễm bụi trần. Chung quanh hết thảy giống như đều vì hắn mà tồn tại.

    "Ra đi" Thanh âm của hắn vang lên, trong veo như dòng suối trong khe, sạch sẽ như thế, thuần túy như thế!

    Chỉ một tiếng như vậy thôi nhưng lại phảng phất như nghe được âm thanh trong núi, âm thanh hoa nở giữa tháng ba, ôn hòa như gió xuân phơi phới, hết sức dễ nghe.

    "Chủ nhân!" Một giọng nói lạnh lùng nhưng tràn đầy tôn kính vang lên. Một hắc y nam tử nhanh như chớp xuất hiện, quỳ xuống một gối trước mặt bạch y nam tử. Hắn đeo một chiếc mặt nạ bạc che nửa khuôn mặt nhưng lại không khó để nhận ra dung nhan tuấn mỹ vốn có.

    "Là ai?" Bạch y nam tử vẫn không quay đầu lại, lạnh nhạt hỏi.

    "Thưa chủ nhân, là Thất công chúa Đông Lăng quốc" hắc y nhân tôn kính nói.

    "Được rồi, có thể lui"

    "Vâng"

    Đợi hắc y nhân lui, vị nam tử bạch y mới nhẹ nhàng phất tay áo, ung dung mà bay đi.

    * * *

    Lúc này, Thẩm Chiêu Tinh đang cố hết sức chạy đi. Nàng đang dần kiệt sức, thân thể này quá yếu ớt mà!

    Không thể chạy nữa, nàng liền tìm một cành trúc rậm rạp mà leo lên ngọn. Nàng cố gắng điều tiết hô hấp đến mức thấp nhất, trái tim cố gắng thả chậm lại nhịp đập.

    Trời lúc này đã tối, cả người nàng giấu trong bóng đêm, dường như cùng với nó hòa thành một thể.

    Nếu không để ý thì cao thủ cũng khó mà phát hiện nàng.

    Năm tên sát thủ lúc này đã đuổi đến, đứng ngay dưới gốc cây trúc mà nàng đang trốn. Chúng nhìn xung quanh một hồi, quyết định chia nhau đi tìm.

    Có bốn tên đã chạy xa, chỉ còn một tên đang quanh quẩn phía dưới..

    Bỗng nhiên, một đạo ánh sáng màu bạc xẹt qua, Thẩm Chiêu Tinh đã lách đến phía sau tên sát thủ phía dưới.

    "Rắc rắc.."

    Động tác nhanh gọn mà sạch sẽ, không chút lưu tình, tên sát thủ đã bị Thẩm Chiêu Tinh bẻ gãy cổ.

    Mặc dù thân thể này hiện tại là quá vô dụng nhưng Thẩm Chiêu Tinh nàng là ai chứ. Kiếp trước nàng chính là sát thủ đó!
     
    Meo Meo 2524, Uất PhongMộ Thiện thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng sáu 2020
  6. Tiểu Nghiên Hy

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Truy sát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Chiêu Tinh bây giờ chỉ có thể lựa chọn hai con đường.

    Con đường thứ nhất là trốn vào núi sâu rừng già khiến mấy tên kia không tìm thấy.

    Con đường thứ hai, chính là giết hết toàn bộ bốn tên sát thủ còn lại. Nhưng con đường này đối với nàng mà nói thực sự không khả thi lắm a!

    Rừng trúc bạt ngàn, liên miên lay động.

    Thẩm Chiêu Tinh không ngừng đi sâu vào bên trong, dọc đường đu nàng đều cẩn thận hủy diệt dấu tích để đối phương không phát hiện.

    Nhưng mà, đi chừng nửa canh giờ, bỗng nhiên trong lòng nàng tràn ngập cảm giác nguy hiểm. Sống lưng nàng tức khắc có cảm giác phát lạnh.

    Nàng biết, mình bị đuổi theo rồi!

    Theo chiêu bài cũ, Thẩm Chiêu Tinh lại cố hết sức leo lên cành trúc để ẩn nấp, nàng lạnh lùng nhìn về phía trước.

    Lần này cũng là một tên áo đen, thực lực của hắn có vẻ cao hơn kẻ trước một chút.

    Thẩm Chiêu Tinh một thể hòa hợp cùng đêm tối, tận lực mà giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

    Nhưng.

    Tên sát thủ kia đột nhiên giơ kiếm, tập kích về phía Thẩm Chiêu Tinh. Nàng bị phát hiện!

    Tên kia một kiếm đã chặt gãy thân trúc mà Thẩm Chiêu Tinh đang ẩn nấp.

    Nàng rơi xuống, lăn vài vòng dưới đất.

    Tên áo đen tiến tới, một kiếm bổ về phía nàng. Thẩm Chiêu Tinh vội vàng bật dậy, tránh đi tập kích trí mạng kia. Sau đó, nhanh như bay, nàng bỏ chạy.

    Hiện tại nàng chỉ có thể chạy trốn, nếu không người kia sẽ tiện tay chém vài nhát đã có thể nhẹ nhàng KO nàng a!

    Thẩm Chiêu Tinh chạy hết sức không dám nghỉ, khi nhìn thấy một vạt dây leo cao dày, trong lòng vui vẻ, nàng vén dây leo, tiến vào sơn động bí ẩn.

    Sơn động này khá nhỏ hẹp, Thẩm Chiêu Tinh kề sát lưng vào vách tường, nàng ngưng thở, áp chế hô hấp đến mức thấp nhất, giống như gấu trăsng ngủ đong, chỉ còn một tia sinh khí, cơ hồ khó có thể nhận thấy.

    Nhìn thấu qua hàng dây leo, con mắt Thẩm Chiêu Tinh nheo lại, trong lòng phẫn nộ, bực bội cùng cực.

    Vị hoàng hậu Kiều Thư Di kia vì ghen ghét con mình không được sủng ái, bà ta liền cho người giết nàng! Mẹ kiếp! Đồ độc phụ, cái gì mà Thư Di nhẹ nhàng nho nhã chứ, giả dối, thật sự quá giả dối! Trong lòng Thẩm Chiêu Tinh không ngừng chửi mắng kẻ đầu sỏ làm nàng lâm vào cảnh khốn đốn như bây giờ.

    Nàng nắm chặt tay, đáy mắt quang mang hiện lên ngọn lửa tức giận, nàng thề, nàng nhất định phải sống, còn nữa, phải nâng cao thực lực để đáp lễ bà ta thật hậu hĩnh!

    Nhưng mà hiện tại, nàng chỉ có thể nuốt cục tức này vào.

    Tuy nhiên nàng nhẫn nhịn qua muộn rồi. Bởi vì kích động, hô hấp dồn dập lên một chút, tên sát thủ kia đã xuất hiện tiến gần chỗ ngoài hang động.

    Thẩm Chiêu Tinh lấy lại tinh thần, vừa lúc này một luống sáng bạc chém qua đám dây leo xẹt qua tay trái nàng, một cơn đau lập tức ập tới, mồ hôi lạnh chảy ướt mặt nàng.

    Nhưng nàng cắn răng không phát ra tiêng kêu, vội vã lăn ra khỏi sơn động.

    Tên sát thủ khi chém hết đám dây leo đêr tiến vào trong thì lại không thấy người. Hắn nghi ngờ có phải mình nhầm hay không nhưng mà, một đạo mùi hương thoảng qua, hắn biết ở đây vừa có người. Hắn thực sự tức giận, mắt thấy có thể lập tức bắt được nàng nhưng lại cứ để cho nàng chạy thoát.

    Thẩm Chiêu Tinh tạm thời thoát được một kiếp, nàng xé một mảnh vải từ chiếc váy trắng của mình để băng lại vết thương trên tay.

    Thẩm Chiêu Tinh thở ra, thật sự vừa rồi quá nguy hiểm, chỉ một đạo kiếm xẹt qua thôi đã làm nàng bị thương đến thế này rồi, nàng không dám nghĩ nếu thực sự chém xuống tay mình thì sẽ ra sao.

    Lại đột nhiên, cảm giác nguy hiểm từ sau lưng tiếp tục truyền tới.

    Thẩm Chiêu Tinh lại vội vã chạy tới sau một vách đá gần đó. Nàng nhìn tên sát thủ phía trước, nhưng đó không phải tên hồi nãy mà là một tên khác.

    Thật nhanh, tên kia chạy tới phía nàng, không nói một lời liền chém một kiếm.

    Trường kiếm sáng chói, hóa thành vô số bạch quang, tảng đá mà Thẩm Chiêu Tinh ẩn nấp mau chóng tan thành bụi sỏi.

    Thẩm Chiêu Tinh không thể chống cự, mau chóng tránh né nhưng tất nhiên vẫn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

    Lúc này, nàng vốn đã bị thương, thân thể lại vô cùng yếu, bây giờ lại chịu dư chấn của mấy nhát kiếm kia từ tên sát thủ, nàng sao chống đỡ nổi.

    Đáy mắt nàng băng lãnh, loé lên một tia tàn nhẫn! Dù có chết, nàng cũng phải kéo theo một cái đệm lưng!

    Thẩm Chiêu Tinh đột nhiên ngã xuống, nàng suy yếu nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, giống như chẳng còn một tia sinh khí nào..

    Đáy mắt tên sát thủ áo đen hiện lên một nụ cười lạnh. Hắn đi đến bên người Thẩm Chiêu Tinh, ngồi xổm xuống, ánh mắt xảo quyệt hiện rõ vẻ độc ác:

    "Thất công chúa a thất công chúa, cô cũng đừng trách bọn ta. Ai bảo là tự cô đắc tội với hoàng hậu chứ. Aiyaa.."

    Nói xong, hắn cất kiếm vào vỏ ở bên hông định nhấc "thi thể" của Thẩm Chiêu Tinh ném thật xa.

    Nhưng mà biến cố tại giờ khắc này xảy ra.

    Khi hắn kéo "thi thể" của nàng, chỉ thấy khoé miệng của nàng giương lên một nụ cười lạnh băng tàn khốc.

    Thẩm Chiêu Tinh xoay người kéo ống tay áo của tên sát thủ, cả người tựa vào vai hắn, đảo người, cúi đầu xuống, hung hăng đâm một nhát dao vào chỗ trí mạng của tên kia.

    "A" tên sát thủ phát ra tiếng kêu thẳm thiết, hắn muốn ném Thẩm Chiêu Tinh xuống đất.

    Nhưng mà lúc này trên người nàng giống như có keo dính, cứ dán chặt vào tên hắc y nhân, làm hắn muốn ném thế nào cũng không được.

    Hơn nữa, Thẩm Chiêu Tinh còn không ngừng dùng dao đâm những nhát trí mạng trên người hắn.

    Kể ra cũng thật may, khi mà nàng giết tên tên hắc y nhân đầu tiên thì tìm được cái chủy thủ này, nàng liền lấy nó phòng thân vậy.

    Chỉ trong một lúc, tên sát thủ đã không thể chống trụ nổi nữa.

    Hắn ngã xuống, thoi thóp nằm trên mặt đất, chỉ còn một hơi thở mỏng manh.

    Thẩm Chiêu Tinh ngồi xuống cạnh hắn, cười lạnh một tiếng, trực tiếp rút kiếm bên hông tên sát thủ, đâm một kiếm tại tim hắn.

    Tên sát thủ lúc này thực sự đã chết!
     
    Meo Meo 2524Uất Phong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng năm 2020
  7. Tiểu Nghiên Hy

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Yêu Nghiệt!

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiện tại, không gian chỉ còn một mảng đen tối yên tĩnh.

    Thẩm Chiêu Tinh tiếp tục chạy. Giữa rừng trúc bạt ngàn, nàng không biết đi hướng nào, chỉ tùy tiện chạy thẳng về phía trước.

    Kể ra lần này ông trời có chút chiếu cố nàng.

    Suốt đường đi, Thẩm Chiêu Tinh không hề đụng tiếp một tên sát thủ nào.

    Khi gặp một cây tiểu thụ, nàng liền dừng lại nghỉ ngơi. Bây giờ nàng vừa mệt vừa đói. Tính ra chủ nhân thân thể này đã bốn năm ngày gì đó chưa ăn a.

    Hơn nữa nàng còn bị đuổi giết phải trốn chạy nữa, làm sao có thể chịu nổi.

    Suy yếu dựa lưng vào thần cây sần sùi màu nâu xỉ, Thẩm Chiêu Tinh nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Nàng không ngủ, đúng ra là nàng không dám ngủ. Nàng đang suy nghĩ không biết làm sao mới có thể thoát khỏi đây đây..

    "Mà trước hết, cũng phải tìm cái gì ăn đã chứ!" Thẩm Chiêu Tinh ôm cái bụng đang kêu gào kia.

    "Bụp!.."

    Đột nhiên, một quả táo rất to lai đỏ mọng rơi từ đâu xuống đập ngay vào đầu nàng.

    Thẩm Chiêu Tinh hít hà một tiếng, xoa xoa chỗ bị táo rơi trên đầu.

    Sau lại nhìn quả táo, tức khắc đôi mắt nàng sáng lên.

    Nàng cầm lấy quả táo, do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn là phủi sạch cắn một miếng, sau lại một miếng.. chưa đầy nửa khắc, nàng liền cắn sạch quả táo.

    Lúc này, cơn đói đã vơi đi, đầu óc nàng cũng có chút thanh tỉnh hơn.

    Nàng nghi ngờ, dáo diếc nhìn chung quanh. Ở đây không có cây táo nào nhưng từ đâu ra lại nhảy ra một quả hồi nãy? Nàng nghĩ, nhất định là có người theo dõi nàng.

    Có điều, Thẩm Chiêu Tinh không hề phát giác ra là có ai, nàng không cảm nhận được có người đang ở gần đây. Con mắt tinh tường của nàng không ngừng đảo đi đảo lại trong bóng đêm. Kết quả nàng cũng không có phát hiện ra được điều gì.

    Thẩm Chiêu Tinh liền bỏ qua chuyện này. Bây giờ, đám sát thủ vẫn là chưa tìm được nàng.

    Thẩm Chiêu Tinh nhân thời gian này, tự kiểm tra thân thể mình một chút.

    "Kinh mạch bế tắc?"

    Thẩm Chiêu Tinh khoanh chân mà ngồi, ngón tay của nàng nhẹ nhàng đặt trên mạch đập, thời gian dần trôi qua, vẻ mặt nàng lại càng trầm xuống.

    "Xem ra thân thể này cũng không phải là trới sinh phế phẩm, mà là bị hạ độc từ nhỏ khiến độc tố tụ tập trong kinh mạch mới có thể dẫn đến chuyện linh khí không thể lưu thông nên không có cách nào tu luyện được."

    Khi còn ở Hoa Hạ, nàng không chỉ là một sát thủ mà còn là một thiên tài y thuật, chuyện này không ai biết, kể cả Vân Y. Trong một lần làm nhiệm vụ tại Âu Mỹ, nàng bị thương và đi lạc vào một rừng sâu, được một lão nhân gia sống ở nơi đó cứu trị. Thấy có duyên gặp gỡ, lão nhân liền truyền y thuật cả đời mình dạy cho nàng. Với trí thông minh tuyệt đỉnh, chỉ trong hai tháng, nàng liền tiếp thu hết được mọi thứ mà lão nhân gia đã dùng gần cả đời mới học được. Lão nhân gia cũng vô cùng bất ngờ. Đây dường như là thiên phú trác tuyệt của nàng a!

    "Nếu có ngân châm ở đây, ta tuyệt đối giải được độc này. Có điều hiện tại, ngân chân nàng biết lấy đâu ta? Ngay cả một chiếc kim may nàng cũng chẳng có.. haizz"

    Nhìn lên bầu trời đêm trước mắt gần như bị cây lá che khuất, Thẩm Chiêu Tinh thở dài một hơi.

    Khoảng một canh giờ sau, Thẩm Chiêu Tinh đứng dậy, tiếp tục tìm đường thoát khỏi đây.

    Nhưng đúng lúc này, cảm giác nguy hiểm lại ập tới.

    Nàng lại bị đuổi theo rồi!

    Thẩm Chiêu Tinh co chân, dùng toàn lực chạy thẳng về phía trước.

    Sau một thời gian nghỉ ngơi, sức lực của nàng đã khá hơn nhiều nên đương nhiên là chạy nhanh hơn.

    Đằng sau, ba tên hắc y nhân sớm đã tụ hợp lại với nhau cùng truy Thẩm Chiêu Tinh. Bọn hắn đã phát hiện thi thể của hai tên sát thủ, liền choáng váng một trận, không thể tin vào chuyện hai tên kia bị Thảm Chiêu Tinh giết. Nhưng mà bọn hắn phải tin vì nơi đó có lưu lại dấu vết của nàng. Bởi vậy, ba tên kia phải tập hợp lại để cùng giết nàng.

    Hiện giờ, Thẩm Chiêu Tinh vẫn là giữ khoảng cách an toàn với ba tên sát thủ. Nàng chạy rất mau, ba tên kia cơ hồ không thể đuổi kịp bóng dáng nàng.

    Cuộc truy đuổi mèo vờn chuột như này là kéo dài suốt một đêm.

    Khi ánh bình minh hồng rực bắt đầu bao trùm toàn bộ không gian, Thẩm Chiêu Tinh gần như đã cạn kiệt sức lực. Nàng bắt đầu chạy châm lại.

    Tiếng bước chân của ba tên sát thủ ngày càng gần hơn.

    Thẩm Chiêu Tinh thở hồng hộc. Bỗng nhiên trước mắt nàng hiện lên một ngôi nhà nhỏ. Cảnh vật nơi này tựa như mộng cảnh. Một biệt viện kín đáo được vây quanh giữa một rừng trúc xanh mượt mà. Những trận lá rơi làm nên một cảnh sắc tuyệt mỹ vô cùng. Đặc biệt, bên trong sân viện, ở cuối góc, nổi bật lên một cây hoa lê trắng muốt động lòng người. Cảnh vật như vậy làm cho người ta có cảm giác muốn chìm đắm vào đó mà không cách nào thoát ra.

    Nhưng giờ khắc này, Thẩm Chiêu Tinh nào có tâm tư nghĩ đến việc này.

    Nàng đứng trước cánh cổng nho nhỏ của cái biệt viện, do dự không biết có nên vào hay không. Đây là nhà người ta, nàng tự tiện xông vào hình như không được tốt cho lắm.

    Đang do dự tần ngần một hồi thì nàng nghe được tiếng bước chân. Ba tên sát thủ tìm đến nơi rồi!

    Thẩm Chiêu Tinh hốt hoảng, lần này nàng biết là có ba tên, thực sự là ba tên, mà nàng làm sao có thế một mình đấu lại ba tên a!

    Thẩm Chiêu Tinh đẩy cánh cổng, chạy vào trong sân nhỏ.

    "Tìm được rồi!" Tiếng một tên sát thủ vang lên.

    Ba tên kia đúng là đuổi đến chỗ nàng rồi Bọn hắn đứng trước cánh cổng mà nhìn nàng đang cứng ngắc đứng giữa cái sân.

    "Thất công chúa, ngươi cũng thật là lợi hại." Một tên sát thủ lại lạnh lùng lên tiếng.

    Vừa nói xong, cả ba tên liền lập tức rút kiếm, cùng nhau xông lên.

    Trong nháy mắt, liền xuất hiện trước mặt Thẩm Chiêu Tinh.

    Cả ba tên cùng bổ đao xuống.

    Thẩm Chiêu Tinh hoảng loạn, thâm mình cứng đờ, chỉ có thể nhắm chặt mắt lại.

    Nhưng mà..

    1 giây..

    2 giây..

    5 giây trôi qua..

    "Aaaa!"

    Những tiếng hét thảm thiết vang lên.

    Nhưng không phải là của Thẩm Chiêu Tinh.

    Nàng nhắm nghiền mắt, không hề có cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng, liền tò mò mở mí mắt ra..

    Thẩm Chiêu Tinh ngây người.

    Trước mắt nàng, ba tên sát thủ đang nằm rạp xuống đất. Máu me nhuộm đầy người, không tên nào còn lành lặn..

    Kể bị mất cánh tay, kể thì đứt đôi chân.. nhìn cực kỳ ghê người.

    "Biệt viện của ta, các ngươi cũng dám đến làm loạn?"

    Một âm thanh vang lên, mát lạnh như gió xuân nhưng có phần lười biếng, không hài lòng với chuyện đang xảy ra.

    Thẩm Chiêu Tinh lúc này mới hoàn hồn, ngước mắt nhìn về phía âm thanh phát ra- trên cây lê trắng ở một góc của biệt viện.

    Trên một cành cây, lê trắng đang nở rộ, có một bóng dáng bạch y nam tử nhàn nhã và biếng nhác đang ngồi dựa lưng vào thân cây.

    Thẩm Chiêu Tinh ngay lúc này nhìn đến khuôn mặt nam tử, lập tức bị cảnh sắc trước mắt làm cho chấn động.

    Nàng cho rằng, nàng đã trưởng thành rất nhiều, cũng đã gặp qua vô số nam nhân tuyệt mỹ..

    Nhưng chưa bao giờ nàng nghĩ tới, nàng có thể gặp một nam nhân có diện mạo như thế.

    Hắn tựa như con cưng của trời, được trao cho tất cả những gì tinh túy nhất, hoàn mỹ nhất.

    Mặt mày như thơ, mỗi một câu, đều là tuyệt cú có một không hai, khiến người ta thong thả dạo chơi, trong đó, khó mà có thể kiềm chế, càng không cách nào quên được.

    Một đôi mắt đẹp tà mị, lưu quang tràn ngập các loại sắc màu, bất quá, đáy mắt lại giống như bị cách một tầng, phản xạ lãnh khốc quyết tuyêth hắc ám, đen như Thâm Uyên, tựa hồ ai cũng không thể nào chạm tới được.

    Cánh môi mỏng như vẽ, mỗi một nét, đều là dung mỹ tuyệt luân, khiến người thấy mà thán phục, muốn vẽ nhưng lại sợ vẽ không ra nửa phần tư thái của hắn.

    Khí chất như yêu, mỗi một lần hô hấp, tất cả đều là mê hoặc vô tận.

    Tại kia một thân bạch y tinh khiết sạch sẽ càng làm nổi bật lên dung nhan, càng trêu chọc lòng người, bên môi lại là giọng nói như hoa nở giữa mùa xuân vang lên, dường như có thể đầu độc được mọi thứ, bất kể là cái gì..

    Hắn rõ ràng là một nam nhân, lại khiến cho một sát thủ như Thẩm Chiêu Tinh phải xấu hổ, lại phải kinh tâm động phách khi nhìn hắn.

    Đối với ngươi nam nhân này, trong lòng nàng chỉ có thể thầm hô một tiếng, yêu nghiệt!
     
    Meo Meo 2524Uất Phong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng sáu 2020
  8. Tiểu Nghiên Hy

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Giải độc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đẹp mắt không?" Khoé miệng bạch y nam tử tà mị nhếch lên.

    "Khụ.. khụ.." Thẩm Chiêu Tinh vờ ho khan, tầm mắt vội chuyển dời chỗ khác.

    Trong lòng nàng thầm mắng tên nam nhân yêu nghiệt này, không muốn tiếp tục nhìn nữa, nếu không chắc nàng sẽ bị hắn mê hoặc mất a.

    Nam tử trên cây ánh mắt tràn đầy hứng thú quan sát Thẩm Chiêu Tinh.

    Mắt ngọc mày mài, da trắng nõn nà, miệng như hàm đan, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn. Đặc biệt là đôi mắt kia, trong trẻo hơn nước mùa xuân, thực sự rất động lòng người. Nhưng trên khuôn mắt nàng giờ này có chút lấm lem nhìn vừa đáng yêu lại vừa buồn cười.

    "Aaaa.. ngươi là ai? Sao dám xen vào chuyện của bọn ta?" Một tên hắc y nhân vừa bị đứt một cánh tay và một cái chân đau đớn lên tiếng.

    Lúc này, vị bạch y nam tử thiếu niên tuấn mĩ vô song kia mới dời tầm mắt đến ba tên sát thủ đang giãy dụa trong đau đớn ở trên mặt đất. Mày hắn khẽ nheo lại "Thật bẩn."

    Vừa nói xong, hắn phất tay áo..

    "Aaa.."

    Thẩm Chiêu Tinh ngơ ngẩn. Hắn.. nàng thấy rõ ràng, hắn chỉ phất tay áo một cái mà.. trên mặt đất chỗ ba tên sát thủ ngã xuống lúc bãy sạch sẽ sáng bóng, dường như là sạch hơn cả ban đầu trước lúc nàng đến a.

    Thẩm Chiêu Tinh chỉ kịp thấy ba tên sát thủ trong nháy mắt hóa thành cát bụi hư vô, biến mất không còn vết tích.

    Tên nam nhân này, nhìn như mới 16, 17 tuổi thôi mà, nhưng tu vi võ công của hắn, rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào rồi?

    "Tới"

    Đang miên man suy nghĩ, một âm thanh đầy dụ hoặc vang lên bên tai nàng.

    Thẩm Chiêu Tinh có chút không vui nhíu mày. Hắn kêu nàng tới, nàng liền nghe theo sao, không bao giờ, đây chẳng phải chính là quá mất mặt hay sao! Hơn nữa.. nàng làm làm sao có thể trèo lên nổi cái cây đó a, bây giờ nàng chính là cạn kiệt sức lực rồi.

    Nhưng không đợi nàng nghĩ ngợi gì thêm, bỗng nhiên nàng cảm thấy hoa mắt, thân hình khẽ động, lại trong nháy mắt, nàng đã ở trên ngọn cây.

    Lúc này, trên cái cây kia cơ hồ đã không còn chỗ trống cho thêm một người ngồi. Vậy nên, lúc này, Thẩm Chiêu Tinh thực sự vững vàng mà ngồi tựa trong cái ngực nam nhân lần đầu tiên gặp mặt này.

    Thẩm Chiêu Tinh há là người sẽ để cho người khác tùy tiện chiếm tiện nghi của nàng sao? Thẩm Chiêu Tinh nhẹ nhàng vươn tay, hướng về phía động mạch của nam tử____nhưng mà, nam nhân này phản ứng quả nhiên là nhanh hơn chớp mắt, không đợi Thẩm Chiêu Tinh vươn tay đến, hắn đã trụ cả hai cánh tay nàng ra phía sau.

    Thẩm Chiêu Tinh buồn bực, như thế nào nàng lại như một con kiến hôi trước mặt người này vậy? Ngay cả một chiêu nàng đều không dùng được.

    Vị nam tử tà tứ cười cười, ngón tay rõ ràng từng khớp xương, thon dài mà trắng trẻo của hắn lướt qua khuôn mặt Thẩm Chiêu Tinh, cánh môi như họa ưu mỹ màu hồng thắm nhếch lên cười cười, vừa mang theo tia dụ hoặc tà mị lại vừa có chút càn quấy ngạo mạn.

    "Tiểu nha đầu, muốn đánh ta sao? Hửmm?" Thanh âm trầm ấm của hắn vang lên bên tai nàng.

    "Buông ra" Thẩm Chiêu Tinh đôi mắt lạnh lùng nhìn tên nam nhân trước mặt này, hạ giọng cảnh cáo.

    Ban đầu, nàng có chút cảm kích hắn vì đã ra tay cứu nàng hồi nãy. Nhưng bây giờ, chút cảm kích ấy đã bay sạch không còn tăm hơi. Ai bảo hắn dám chiếm tiện nghi của nàng?

    "Tiểu nha đầu, nổi giận sao? Hử.." Vị thiếu niên không buông tay, kề sát miệng vào tai nàng, nhỏ giọng thì thầm.

    Hơi thở ấm nóng nam tính mùi hoa Diên Vĩ của hắn cứ quanh quẩn sau vành tai của nàng, làm nàng thấy có chút ngứa ngáy không dễ chịu.

    "Trên người ta rất bẩn, không phải ngươi thích sạch sẽ sao" Lúc nãy nàng nghe hắn kêu ba tên hắc y nhân kia bẩn sau đó kiền ghét bỏ mà giết sạch. Vì vậy, bây giờ nàng liền "tốt bụng" mà nhắc nhở hắn.

    Nhưng mà, trên mặt hắn lại cuất hiện nụ cười quái dị, Thẩm Chiêu Tinh khó hiểu, lập tức nhìn xuống bộ y phục mà mình đang mặc..

    Này, cái quái gì vậy? Lúc nãy không phải vẫn là một bộ y phục bẩn thỉu, nhếch nhác lắm sao? Mà lúc này.. aizz.. nàng thay cái bộ y phục này hồi nào vậy?

    Lại ngước mắt nhìn kẻ đang trị hai cánh tay mình, Thẩm Chiêu Tinh thở dài một hơi "Ngươi, trước buông tay ta đã"

    "Được" thấy thái độ của nàng có vẻ hòa hoãn, bạch y nam tử cũng vui vẻ mà đồng ý, buông hai cánh tay đang bị trụ của nàng ra.

    "Ngươi rốt cuộc là ai?" Thẩm Chiêu Tinh nhìn chằm chằm người trước mặt.

    "Nam Cung Tử Mặc" Bạch y nam tử nhẹ nhàng lên tiếng, đôi mắt tràn đầy ý cười nhìn Thẩm Chiêu Tinh.

    "Vậy ngươi có thể đưa ta quay về không?"

    "Thất công chúa, bây giờ ngươi trở về, không sợ lại bị truy sát tiếp sao?" Nam Cung Tử Mặc cười cười nhìn nàng.

    Thẩm Chiêu Tinh trầm mặc không nói, hắn nói không sai, nếu bây giờ quay về nàng nhất định sẽ bị Thư Di hoàng hậu kia tiếp tục truy sát..

    A khoan!

    Thẩm Chiêu Tinh trừng Nam Cung Tử Mặc "ngươi biết ta?"

    "Từng gặp qua". Nam Cung Tử Mặc cười cười nói. Sau đó, không để nàng kịp nói gì thêm, hắn liền bế nàng bay từ trên cây xuống.

    Liền một mạch, hắn bế nàng đi vào căn nhà gỗ nhỏ. Dù Thẩm Chiêu Tinh có quậy, có giãy dụa thế nào hắn cũng không buông ra.

    Bước vào căn nhà, một đạo mùi hương liền xộc thẳng vào mũi Thẩm Chiêu Tinh, rất dễ chịu, đó cũng là mùi quen thuộc trên người Nam Cung Tử Mặc-hoa Diên Vĩ.

    Thẩm Chiêu Tinh nhìn qua căn nhà một chút, được bài trí rất đơn giản nhưng lại khiến người ta thấy đẹp mắt vô cùng.

    Nam Cung Tử Mặc bế nàng đi tới chiếc giường duy nhất nằm ở phía Đông căn nhà, sau đó hắn khom người đặt nàng ngồi xuống rồi đứng thẳng dậy. Lát sau, hắn mang vào một chậu nước sạch để trước chân giường. Rồi sau đó hắn lại bước tới chiếc tủ ngay cạnh giường, lấy ra một cái bọc màu bạc nhìn qua rất quý giá.

    Quơ quơ trước mặt nàng, hắn nói: "Cầm đi, chẳng phỉa ngươi nói cần ngân châm để trị độc sao? Liền dùng cái này đi, đảm bảo an toàn vô cùng."

    Thẩm Chiêu Tinh trợn tròn mắt nhìn Nam Cung Tử Mặc, cơ hồ muốn hộc máu mà gằn từng chữ một: "Bam, Cung, Tử, Mặc, ngươi, cư, nhiên, theo, dõi, ta! Nói, bắt đầu đi theo ta từ khi nào!"

    Nàng thực sự phẫn nộ!

    Hóa ra, hắn ngay từ đầu đã biết tất cả.

    Nam Cung Tử Mặc xoa xoa mũi, cũng không có ý định giấu diếm nàng: "Khi ngươi vừa bước vào rừng trúc, ta có phát hiện nên liền đi quan sát ngươi, không phải còn cho ngươi quả táo sao. Ngươi nổi nóng làm gì"

    Nguyên lai, Nam Cung Tử Mặc đã đi theo Thẩm Chiêu Tinh từ khi nàng vào rừng trúc, hắn luôn bí mật ở trên nhưng cành trúc cao theo dõi nàng. Bởi vậy, hắn phát hiện, nàng thực sự vô cùng thông minh, nàng không phải là một kẻ phế vật như trong miệng người đời.

    "A.. ngươi làm gì?" Bị Thẩm Chiêu Tinh ném một cái gối Nam Cung Tử Mặc không phòng bị liền bị ném ngay giữa mặt.

    "Cút cho ta, cút ngay!" Thẩm Chiêu Tinh thở phì phì mắng hắn.

    Nàng tức giận. Nàng bị đuổi giết, hắn lại ung dung xem nàng lâm vào cảnh khốn đốn giữa sinh tử. Vì vậy, nàng liện ôm một tia địch ý với hắn.

    "Được rồi, ngươi ở đây giải độc, ta còn có việc quan trọng đi trước." Nam Cung Tử Mặc vỗ vỗ đầu nàng.

    Thẩm Chiêu Tinh hất ra. Nam Cung tử Mặc liền cười khổ mà đi ra___

    Nhìn xuống bọc kim châm mà Nam Cung Tử Mặc đưa, Thẩm Chiêu Tinh dù giận nhưng vẫn liền mau quên, chuyên chú vào việc giải độc.

    Cầm trên tay vài cái kim châm sạch sẽ, nàng đốt đèn, đặt kim hơ hơ trên ngọn lửa. Chừng nửa nén nhang, toàn bộ kim châm cần dùng đã bị nàng hơ thành màu đỏ hồng. Sau đó nàng lại bỏ vào chậu nước mà Nam Cung Tử Mặc đã giúp nàng chuẩn bị.

    Thẩm Chiêu Tinh khoanh chân ngồi xếp bằng trên giường, hai ngón tay nhanh chóng điểm vào mấy chỗ huyệt vị, lần lượt từ từ mà đâm kim vào đó.

    Thời gian dần trôi đi, không biết đã bao lâu.

    Trong khoảng thời gian này, đối với Thẩm Chiêu Tinh mà nói hết sức gian nan, quá trình độc tố bị loại bỏ khiến cơ thể nàng đau đớn vô cùng. Chân mày nàng nhíu chặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tao giờ đâu trở nên trắng bệch, đến cả môi cũng không chút huyết sắc. Đột nhiên vào lúc này, trong ánh hoàng hôn bao phủ vạn vật, thiếu nữ chợt mở mắt ra đôi mắt sắc sảo, loé lên vài tia sáng, bên môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

    "Cuối cùng cũng loại bỏ hết độc tố."

    Bây giờ, nàng cảm thấy thân thể mình trở nên rất nhẹ nhàng, khoan khoái. Cái cảm giác kiếp trước lần nữa rót vào tâm can làm cho nụ cười của nàng càng thêm sáng lạn!
     
    Meo Meo 2524Uất Phong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng sáu 2020
  9. Tiểu Nghiên Hy

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Tẩy tủy đan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Chiêu Tinh đứng dậy, nàng bước xuống giường.

    Cùng lúc đó, nàng nhìn thấy Nam Cung Tử Mặc đang đứng dựa người ở cửa.

    Giờ khắc này, phảng phất thân thể Thẩm Chiêu Tinh đã thoát khỏi sự chi phối của nàng.

    Nam Cung Tử Mặc cười đến nhẹ nhàng, gió thổi phất phơ qua đầu hắn, ba nghìn tóc đen như vẩy mực tung bay, trong phút chốc, phong hoa tuyệt đại!

    Trên đường ruộng Quân Như Ngọc, thế công tử vô song.

    Hắn nhìn Thẩm Chiêu Tinh đang ngây ngốc, đuôi lông mày hơi hơi nhẹ nâng, đôi môi tà mị nhếch lên:

    "Nha đầu, ta biết ta có mị lực rất lớn, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, nhưng ngươi có cần nhìn ta bằng ánh mắt như vậy không?"

    Vừa nói, hắn vừa bước lại chỗ Thẩm Chiêu Tinh đang đứng và gõ đầu nàng một cái.

    "Khụ.. khụ.."

    Nhận ra mình có chút thất thố, nàng có chút xấu hổ, nhưng vẫn ương nghạnh liếc hắn:

    "Ai thèm nhìn ngươi.. hừ.."

    Trong lòng nàng thầm mắng xú tiểu tử, đúng là một tên yêu nghiệt mà!

    "Vậy sao?" Nam Cung Tử Mặc cười cười xoa đầu nàng.

    Nhưng Thẩm Chiêu Tinh lại nhăn mày tỏ vẻ ghét bỏ mà hất ra.

    "Tránh ra.. ưmm.." Chưa nói hết câu, một viên đan dược màu ngọc bích trong suốt lấp lánh, mang theo hương thơm nhàn nhạt mê người bay vào trong miệng Thẩm Chiêu Tinh. Ngay lập tức nó biến thành dòng nước trong suốt mau chóng bị Thẩm Chiêu Tinh nuốt xuống_ "Ngươi cho ta ăn cái gì?" -Thẩm Chiêu Tinh ánh mắt đề phòng nhìn Nam Cung Tử Mặc.

    Nhưng ngay lúc này, một cỗ bạo khí trong cơ thể nàng bỗng dưng đấu đá lung tung, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh va chạm, Thẩm Chiêu Tinh gắt gao cắn răng trừng mắt với Nam Cung Tử Mặc.

    "Phụt!.." -Thẩm Chiêu Tinh nôn ra một búng máu.

    Nàng lau vết máu bên khoé miệng, ánh mắt hung ác nhìn vị thiếu niên tuấn mỹ trước mặt.

    "Ngươi vừa cho ta nuốt cái gì?"

    "Tẩy tủy đan." Nam Cung Tử Mặc nhàn nhạt trả lời.

    Nuốt tẩy tủy đan, tương đương là một lần thoát thai hoán cốt, quá trình đó tất nhiên rất gian nan. Hiện tại, Thẩm Chiêu Tinh cảm thấy một lực lượng bá đạo đang rửa sạch kinh mạch toàn thân mình.

    Đau! Vô cùng đau!

    Đau tưởng như toàn bộ kinh mạch bị xé rách ra.

    Thừa kế ký ức của thân thể này, Thẩm Chiêu Tinh biết được đây là vật tốt. Bởi vậy nàng liền không phản kháng mà cố gắng tiếp thu. Nàng chậm rãi nhắm mắt, đau đến mức toàn thân run rẩy, khuôn mặt nhỉ nhắn trắng bệch. Nhưng mà Thẩm Chiêu Tinh vẫn cố gắng chịu đựng, trước sau như một, đều cắn chặt răng không phát ra âm thanh.

    Đột nhiên, một dòng khí ấm áp mạnh mẽ rót vào thân thể nàng, thống khổ đau đớn có xu hướng giảm bớt, nàng nhẹ nhàng mở mắt.

    Cái quái gì vậy?

    Nam Cung Tử Mặc lại đang vòng tay ôm nàng, mặt đối mặt.

    Thẩm Chiêu Tinh kinh ngạc, nếu nàng không nhìn lầm, vừa rồi nàng thấy trong mắt hắn có một tia đau lòng.

    Đau lòng? Sao có thể? Nàng và hắn mới chỉ nhận thức nhau không lâu, sao hắn có thể có cảm xúc này?

    Thẩm Chiêu Tinh lắc lắc đầu, lần nữa nhìn vị thiếu niên đang vòng tay ôm mình, lại phát hiện ánh mắt kia của hắn bây giờ tràn đầy ý cười.

    Vừa rồi, hẳn là ảo giác của nàng đi.

    "Nhìn cái gì?" _ Nam Cung Tử Mặc ôn nhu cười, tay vẫn ôm chặt nàng_ "Như vậy, ngươi sẽ đỡ thống khổ hơn."

    Nghe hắn nói thế, Thẩm Chiêu Tinh đúng là phát hiện nỗi đau đớn, thống khổ từ viên tẩy tủy đan kia thật sự biến mất. Nàng nghi hoặc nhìn Nam Cung Tử Mặc, hỏi:

    "Nam Cung Tử Mặc, ngươi vừa mới làm cái gì với ta vậy?"

    Hắn cười nhàn nhạt:

    "Chỉ là truyền chút linh khí mà thôi."

    "Vậy sao, cảm ơn." _Thẩm Chiêu Tinh nhìn hắn.

    "Cảm ơn thì không cần, chỉ cần ngươi đừng giận ta chuyện lúc trước nữa, được không?"

    Thẩm Chiêu Tinh thật sâu nhìn hắn. Một lát sau nàng mới gật đầu:

    "Được rồi, nể tình ngươi cho ta dùng viên tẩy tủy đan này, còn giúp ta giảm bớt đau đớn, liền tha thứ cho ngươi vậy."

    "Một lời đã nói." _Nam Cung Tử Mặc vui vẻ nhìn nàng.

    "Được. Nhưng bây giờ, ngươi vãn nên buông ta ta ra đi, nếu không sẽ làm bẩn quần áo ngươi đó." _ Thẩm Chiêu Tinh cúi đầu nhìn người mình chỉ thấy chảy ra những thứ màu đen dơ bẩn, hơi nhăn mày.

    Tẩy tủy đan không chỉ khiến người ta thoát thai hoán cốt mà còn có thể bài trừ mọi tạp chất trong cơ thể võ giả. Vì vậy, nãy giờ trên người nàng liên tục chảy ra tạp chất màu đen. Hơn nữa còn có mùi tanh hôi.

    Ngay cả Thẩm Chiêu Tinh còn không chịu nổi, nói gì là Nam Cung Tử Mặc. Tuy nhiên, hắn lại không chút tỏ ra ghét bỏ, chỉ nhẹ nhàng phất tay áo, đã làm sạch toàn bộ thân thể hai người.

    Khi dược hiệu của tẩy tủy đan dung nhập vào cơ thể, Thẩm Chiêu Tinh cảm thấy sảng khoái xưa nay chưa từng thấy. Nàng cười tủm tỉm.

    Bây giờ, nàng đã chính thức bước vào hàng ngũ võ giả.

    "Nha đầu, hiện tại, ngươi mới chỉ là cấp một của Luyện Cương Kỳ mà thôi, lại đắc ý đến như vậy." _ Nam Cung Tử Mặc chọt chọt cái trán Thẩm Chiêu Tinh.

    Nghe hắn nói vậy, Thẩm Chiêu Tinh lập tức xụ mặt xuống.

    Hiện tại, dù đã là võ giả, nhưng nàng chính là võ giả có cấp bậc thấp nhất a!

    Ở Nhật Diệu đại lục này, người tu luyện nguyên khí làm chủ, cũng chính là võ giả và cảnh giới được phân chia rất đơn giản: Luyện Cương Kỳ, Huyền giai, Hoàng giai, Địa giai, Thiên giai, Linh giai.

    Đầu tiên, Luyện Cương Kỳ chia làm chín cấp, từ cấp một đến cấp chín.

    Huyền giai, Hoàng giai, Địa giai, Thiên giai, Linh giai mỗi cảnh giới chia làm sơ cấp, trung cấp, thượng cấp.

    Huyền giai cường giả trở lên có khả năng xưng vương xưng bá ở đại lục này, cho dù Hoàng tộc cũng chưa chắc có người nào đạt tới Huyền giai.

    Vì vậy, một khi xuất hiện Huyền giai cường giả trở lên thì đi bất cứ nơi nào, quốc gia nào đều được tôn kính, coi trọng, được xem là vị khách quý.

    Mà ngoại trừ võ giả ra còn có một loại chức nghiệp khác. Đó là Luyện Dược Sư.

    Đối với Luyện Dược Sư mà nói thì đòi hỏi cực kỳ hà khắc, chẳng những phải là võ giả có nguyên tố mộc hỏa song hệ thuộc tính mà còn phải có tinh thần lực mạnh mẽ, có tinh thần lực càng mạnh, tư chất thiên phú luyện dược càng xuất chúng hơn người.

    Nhưng mà ở trên đại lục cường giả vi tôn này, thân xác mà Thẩm Chiêu Tinh nhập vào là một kẻ nổi tiếng củi mục, từ nhỏ bị hạ độc gây tắc nghẽn kinh mạch làm cho không thể tu luyện.

    Tuy bây giờ độc đã được giải nhưng nàng rốt cuộc cũng mới chỉ là võ giả cấp một a!
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng bảy 2020
  10. Tiểu Nghiên Hy

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Phế vật là siêu cấp thiên tài!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Được rồi, được rồi, tiểu nha đầu, không cần phải xụ mặt như thế" _Nam Cung Tử Mặc xoa xoa đầu Thẩm Chiêu Tinh _ "Có ta ở đây ngươi còn sợ bản thân không tiến bộ được sao?"

    Thẩm Chiêu Tinh ngước mắt, thật sâu nhìn Nam Cung Tử Mặc. Hắn với nàng mới quen biết được mấy hôm, vì sao hắn lại luôn giúp nàng? Hay là, hắn có suy nghĩ khác? Muốn lợi dụng nàng?

    Như hiểu được suy nghĩ của nàng, Nam Cung Tử Mặc cười cười_ "Nha đầu, không cần suy nghĩ, ta chỉ muốn giúp ngươi, sẽ không vì cái gì cả. Vì vậy, ngươi yên tâm"

    Chỉ một lời nói, từ một người mà nàng mới nhận thức được không lâu, nhưng không hiểu vì sao, vì sao nàng lại rất tín nhiệm hắn. Từ trong nội tâm, nàng chưa hề xuất hiện bất kỳ sự bài xích nào với hắn. Đây là tại sao? Thẩm Chiêu Tinh buồn bực thở dài một hơi.

    Sau đó nàng ngửng đầu nhìn vị thiếu niên trước mắt_ "Cảm ơn ngươi."

    Lời nói dứt khoát, nghiêm túc. Thẩm Chiêu Tinh thật chăm chú nhìn Nam Cung Tử Mặc.

    Hắn nhìn lại nàng, không nói gì. Cứ như vậy, hai người nhìn nhau, không ai nói một lời. Sau đó, bỗng nhiên Nam Cung Tử Mặc nhếch môi, nhẹ nhàng nói_ "Nha đầu, không cần cảm ơn. Hay là.. ngươi cứ lấy thân báo đáp là được."

    Đang nghiêm túc cảm tạ hắn nhưng lại bị đùa bỡn như vậy, nàng sao có thể không bực mình. Nàng sắp nổi điên a!

    Thẩm Chiêu Tinh gằn từng chữ_ "Nam.. Cung.. Tử.. Mặc!"

    Nam Cung Tử Mặc vội lùi về phía sau_ "Nha đầu, bình tĩnh bình tĩnh nào, ta chỉ đùa chút thôi mà."

    "Đùa cái con mẹ nhà ngươi."

    Thẩm Chiêu Tinh bước nhanh về phía Nam Cung Tử Mặc. Hắn lùi một bước nàng tiến ba bước. Hắn sắp đụng vào gốc lê rồi!

    Khi nàng sắp bắt được hắn, hắn đột nhiên một tay nắm lấy tay nàng một tay vòng lấy cổ nàng, xoay người nàng lại, áp lưng nàng vào thân cây hoa lê.

    Phản ứng đột ngột này của hắn làm Thẩm Chiêu Tinh ngớ người, không kịp phản ứng lại.

    Lúc này, đập vào mắt nàng là một khuôn mặt tuấn mỹ vô song, không gì có thể nói hết bằng lời. Ngũ quan như bạch ngọc. Hàng lông mày như kiếm, sống mũi rất cao, đôi mắt quyến rũ mị hoặc đang chăm chú nhìn nàng, đôi lông mi uốn cong lên vừa dài vừa dày, tinh tế nhẹ nhàng như đôi quạt nhỏ, đôi môi giống như đóa hoa mai đang nở rộ, lộ ra mùi thơm sâu kín, lộ ra hơi thở tinh khiết sạch sẽ vô cùng. Thẩm Chiêu Tinh thất thần thật lâu khi nhìn khuôn mặt trước mắt này.

    Nhìn nàng thất thố như vậy, Nam Cung Tử Mặc cười tà, áp mặt sát mặt với nàng_ "Nha đầu, không ngờ ngươi cũng là một kẻ háo sắc a!"

    Hơi thở thanh khiết phả của hắn như muốn hòa làm một với nàng. Giọng nói trầm ấm như gió xuân của hắn vang lên khiến Thẩm Chiêu Tinh như tỉnh mộng.

    Sau đó nàng mới nhớ lại vừa có chuyện gì. Nàng đang tức giận hắn nhưng lại bị khuôn mặt của hắn mê hoặc. Aizzz..

    Thẩm Chiêu Tinh buồn bực thoát khỏi sự kìm chế của hắn. Nàng. Chính là không phải đối thủ của hắn. Thẩm Chiêu Tinh ngồi phịch xuống đất, ôm hai goius mà thở dài.

    Thấy nàng như vậy, Nam Cung Tử Mặc cũng không chọc nàng nữa_ "Được rồi nha đầu đứng lên đi."

    "Không đứng." _Thẩm Chiêu Tinh giận dỗi nói.

    "Vậy là ngươi không muốn khảo nghiệm thiên phú sao?"

    "Khảo nghiệm thiên phú?"

    "Đúng vậy." _Hắn cười cười.

    Thẩm Chiêu Tinh vội bật dậy_ "Nhưng chẳng phải là phải tới khảo thí thần điện mới kiểm tra được sao? Mà nó lại cách đây bao xa chứ?"

    Nam Cung Tử Mặc nhếch miệng_ "Nha đầu, ngươi nghĩ ta là ai?"

    Vừa dứt lời, hắn phất tay áo một cái.

    Thẩm Chiêu Tinh cùng Nam Cung Tử Mặc liền biến mất ở giữa sân.

    Thẩm Chiêu Tinh giật mình, cảm thấy mình đã đi đến một không gian khác. Lúc này nàng nhìn thấy mình đang ở một nơi vô cùng rộng lớn, nhìn qua vô cùng thần bí.

    Nơi này phải nói là xa hoa lộng lẫy, tinh xảo duy mĩ, từng ngọn đèn dầu sâu kín loé lên. Giữa chính sảnh nơi này có một cái bàn ngọc thạch lớn, trên bàn bày biện một cái thủy tinh cầu lớn như trái bưởi..

    Thủy tinh cầu óng ánh, thanh tịnh sáng lạn, sáng nời như con mắt, dò xét soi chiếu đến chỗ sâu nhất trong tâm mỗi người..

    Thiên phú linh lực chia làm: Đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím. Bảy loại màu sắc thì đỏ là kém nhất còn tử sắc (tím) là mạnh nhất, mà đại lục từ trước đến nay thì tử sắc thiên phú vô cùng ít ỏi.

    Mà theo thiên phú linh lực của một người, cũng có thể thấy được tại nơi cường giả vi tôn này đi được bao xa, chỗ đứng cuối cùng sẽ là bao nhiêu? Bởi vậy, thiên phú linh lực thường có thể quyết định vận mệnh của một người. Như Thẩm Chiêu Tinh lúc năm tuổi. Trải qua lần khảo thí đó, nàng trở thành một phế vật, một bao cỏ trong miệng người đời.

    "Đem tay để lên thủy tinh cầu đi" _ Nam Cung Tử Mặc đối Thẩm Chiêu Tinh bảo.

    Thẩm Chiêu Tinh hít sâu một hơi, gạt bỏ mọi suy nghĩ, kiên định bước đến bên thủy tinh cầu.

    Thủy tinh cầu óng ánh sáng long lanh, thanh tịnh mà như một viên trân châu dị bảo, cao quý tới mức có thể rửa sạch tâm hồn con người.

    "Nhắm mắt lại, cái gì đều không càn nghĩ, chỉ để ý hướng thủy tinh cầu, đưa vào đó linh khí là được." _Nam Cung Tử Mặc thanh âm trầm thấp giống như dòng suối nhỏ chậm rãi chảy xuôi, cho người ta một loại cảm giác thoải mái đến cực độ.

    Thẩm Chiêu Tinh gật đầu, thần sắc an tĩnh, trong lúc bất tri bất giác mà tiến vào một cảnh giới khác.

    Lúc này, linh lực trong bàn tay nàng tràn ra như thủy triều. Thủy tinh cầu bắt đầu tỏa sáng, hơn nữa càng ngày càng sáng, càng chói mắt, cơ hồ muốn làm đau mắt người nhìn.

    Chỉ là Nam Cung Tử Mặc vẫn bình tĩnh đứng cạnh nàng. Nhưng đột nhiên con mắt của hắn như có chút cứng lại.

    Giờ phút này_____

    Một chùm tia sáng ập vào thủy tinh cầu. Không đến một giây, cả vòng tròn thủy tinh bây giờ đầy màu đỏ linh khí. Sau lại một chùm tia sáng khác ập vào lấn át màu đỏ, là màu cam.

    Nam Cung Tử Mặc có chút há hốc nhìn thủy tinh cầu đang không ngừng biến đổi, lưu quang tràn ngập khắp nơi.

    Cái tốc độ này có phải quá nhanh không vậy?

    Màu đỏ..

    Màu cam..

    Màu vàng..

    Dần dần, không đến một phút, Thẩm Chiêu Tinh liền qua ba đạo màu sắc trên thủy tinh cầu, hơn nữa bộ dạng này không có chút nào là mệt mỏi, muốn thở gấp, hoàn toàn không đến cực hạn.

    Nam Cung Tử Mặc lặng nhìn thiếu nữ đang đứng giữa ánh hào quang tỏa sáng, đáy mắt tràn đầy ý cười.

    Nàng lạnh nhạt đứng đó, không màng danh lợi, như mặt trời mùa xuân, tươi mát động lòng người. Dường như nàng đã chiếm trọn lấy tâm hồn, làm người xem không thể rời mắt.

    Thẩm Chiêu Tinh hoàn toàn không biết tâm tư này của hắn mà lúc này nàng đang không ngừng phát ra linh lực.

    Lục sắc..

    Lục sắc lại bao trọn cả thủy tinh cầu.

    Linh lực của nàng không hề có ý đình chỉ mà lại nhanh chóng tuôn ra, tiếp theo là bao phit thủy tinh cầu một màu xanh.

    Sau đó, lại dễ dàng mà vượt qua màu xanh..

    Lam sắc..

    Thủy tinh cầu lại bị lam sắc bao phủ.

    Con mắt Nam Cung Tử Mặc hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa. Nha đầu này, quả là siêu cấp thiên tài mà.

    Có thể thắp sáng lam sắc linh khí, cái này đã chứng tỏ thiên phú linh lực rất cường đại..

    Nhưng mà..

    Lại để cho hắn phải tiếp tục lặng im chính là Thẩm Chiêu tinh như một đứa trẻ nghịch ngợm, làm thủy tinh cầu..

    Thẩm Chiêu Tinh đã làm cho thủy tinh cầu được bao lấy bởi tử sắc.

    Tử sắc thủy tinh cầu!

    Nàng cư nhiên lại đạt đến tử sắc linh khí.

    Nam Cung Tử Mặc nghĩ nghĩ, mười năm qua, nha đầu này bị mạng danh là phế vật, là bao cỏ bị người đời chê cười, xem thường, quả là uổng phí của trời!

    Lúc này đây, linh lực Thẩm Chiêu Tinh vẫn như biển cả không dứt, qua một thời gian dài như vậy mà nàng lại không có vẻ gì là quá sức mệt mỏi..

    Tử sắc còn chia làm ba loại: Hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm.

    Theo thời gian trôi đi, tử sắc linh khi dần biến hóa, từ từ lướt qua hạ phẩm, đạt đến trung phẩm, cuối cùng vậy mà..

    Thượng phẩm!

    Tử sắc thượng phẩm!

    Linh khí cẫn tiếp tục tràn ra. Ngay lúc này, Nam Cung Tử Mặc lên tiếng_ "Nha đầu, dừng được rồi!"

    Thẩm Chiêu Tinh bây giờ mới thu tay lại, nàng hướng về phía hắn đang đứng đu tới.

    Nam Cung Tử Mặc xoa xoa đầu nàng_ "Ngươi đó, đúng là một siêu cấp thiên tài nha!"

    Hai mắt nàng sáng lên_ "ngươi nói thật sao?"

    "Ta đùa ngươi làm gì." _Nam Cung Tử Mặc cười_ "Nói thêm cho ngươi một tin tốt."

    "Là gì?" _Thẩm Chiêu Tinh dứt khoát một câu.

    "Ngươi có thấy vừa rồi, vòng hào quang xuất hiện quanh ngươi không? Còn nhớ rõ màu gì?"

    "Lục sắc cùng màu cam" _Thẩm Chiêu Tinh có chút không xác định.

    "Không sai." _Nam Cung Tử Mặc khoé miệng như mang theo một tia nhu tình hiếm thấy_ "nha đầu, chẳng lẽ ngươi không biết lục sắc đại biểu mộc hệ mà màu cam đại biểu hỏa hệ sao?"

    "Ý ngươi là?"

    "Ngươi đó, nó chính là song hệ nguyên tố -mộc hỏa song hệ, mà nó đại biểu cho cái gì, ngươi biế không?"

    Thẩm Chiêu Tinh lắc lắc đầu.

    "Nha đầu ngốc" _ Nam Cung Tử Mặc không biết là sao với nàng_ "Đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng phúc. Đó chính là đại biểu cho Luyện dược sư hiện thế!"

    Thẩm Chiêu Tinh mắt sáng lên như không thể tin được vào tai mình.

    Không ngờ a, nàng thực sự là một siêu cấp thiên tài a!
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng hai 2021
  11. Tiểu Nghiên Hy

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Võ giả cấp 9!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Chiêu Tinh cùng Nam Cung Tử Mặc trở về căn nhà gỗ nhỏ.

    - "Nha đầu, kể từ bây giờ ngươi hãy chăm chỉ mà tu luyện thật tốt" _Vừa nói Nam Cung Tử Mặc vừa giơ tay, một cuốn sách màu xanh xuất hiện, hắn đưa cho Thẩm Chiêu Tinh.

    - "Đây là cái gì?" _Thẩm Chiêu Tinh nhận lấy cuốn sách hỏi.

    - "Sách đặc biệt, dành cho những người có linh khí tử sắc như ngươi."

    Nghe vậy, thần sắc Thẩm Chiêu Tinh rạng rỡ, nàng ôm cuốn sách như ôm kỳ trân dị bảo, nàng nhìn hắn:

    - "Đa tạ ngươi".

    Nam Cung Tử Mặc nhếch khoé miệng, cười cười:

    - "Không cần, ngươi hãy theo hướng dẫn của sách mà tu luyện. Tu luyện xong nó, ngươi, sẽ là một võ giả cấp chín."

    Quả nhiên, khi hắn vừa dứt lời, hai mắt Thẩm Chiêu Tinh sáng rực, ôm càng chặt hơn cuốn sách.

    Nàng lại hỏi:

    - "Để tu luyện hết cần bao lâu?"

    Nam Cung Tử Mặc nhìn nàng, chậm rãi nói:

    - "Đối với ngươi, chắc hẳn là nhanh nhất thì một tháng, còn chậm nhất, ta tất nhiên không biết."

    Một tháng, đó chính là đẳng cấp của một siêu cấp thiên tài. Nếu như người khác, hắn đương nhiên không tin, nhưng với nàng, hắn nghĩ, không cái gì là không xảy ra đi.

    Thẩm Chiêu Tinh nhìn cuốn sách, lòng tràn đầy mong đợi, nàng hạ quyết tâm phải trong thời gian ngắn nhất hoàn thành việc tu luyện cuốn sách. Có thể, việc này còn khó hơn cả lên trời..

    * * *

    Thẩm Chiêu Tinh hiện là võ giả cấp một. Sau khi loại bỏ hết độc trong cơ thể cộng thêm thiên phú về tu luyện, đối với việc này liền có phần dễ dàng hơn.

    Tuy nhiên, cuốn sách mà Nam Cung Tử Mặc cho nàng là đặc biệt, dành cho những người có thiên phú tuyệt đỉnh nên việc tu luyện thăng cấp quả thực là vấn đề nan giải của Thẩm Chiêu Tinh hiện tại.

    Kể từ ngày nhận lấy cuốn sách, nàng liền bắt đầu tu luyện. Qua bảy ngày, nàng đã trở thành võ giả cấp năm. Đối với việc này, Nam Cung Tử Mặc quả thật vô cùng cảm khái a! Dù biết nàng có thiên phú rất tốt, nhưng hắn cũng không nghĩ nàng lại có thể tu luyện vướt cấp nhanh đến như vậy. Với người bình thường hay cả những người có thiên phú khá thì việc lên một cấp quả thực là điều khó nói, bởi lến cấp có thể trong ba tháng, năm tháng, thậm chí là một hoặc hai năm.. Vậy mà nàng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã đật đến cấp năm.

    Lúc này, Thẩm Chiêu Tinh đang đắm chìm trong tu luyện, nàng ngồi khép chân trên giường, hai tay không ngừng vận linh khí, xung quanh nàng là những tầng tầng lớp lớp hào quang mỹ lệ. Nàng như một thiên tiên..

    Nam Cung Tử Mặc mỉm cười nhìn vị thiếu nữ đang nhắm nghiền mắt kia, tràn đầy ôn nhu. Suốt mấy ngày qua, hắn luôn bên cạnh nàng. Mỗi lần nàng phải cam chịu sự đau đớn, sưn dày vò của việc tu luyện, Nam Cung Tử Mặc sẽ lặng lẽ truyền khí cho nàng, làm giãn đôi mày đang nhíu lại kia, cứ như vậy, ngày qua ngày, hắn âm thầm bên nàng, không rời khỏi, suốt một tháng liền..

    Hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ hạn một tháng mà Thẩm Chiêu Tinh đã đặt ra, nàng sắp đạt tới cấp chín rồi. Đã cảm giác được mình sắp chạm tới bình cảnh, bước vào một cảnh giới khác nhưng nàng cứ có cảm giác có thứ gì đó giữ mình lại. Thẩm Chiêu Tinh buồn bực, nàng cố gắng vận linh lực không ngừng, cố gắng phá vỡ bình cảnh..

    Nam Cung Tử Mặc đứng trước nàng, thấy nàng đổ nhiều mồ hôi, chân khí lại toát ra không ngừng.. Cứ như thế này, nàng sẽ tẩu hỏa nhập ma mất. Nam Cung Tử Mặc thở dài, nàng đúng là cuồng tu luyện mà, đã suốt một tháng, Thẩm Chiêu Tinh chỉ đắm mình trong tu luyện, hắn đều không thức tỉnh được nàng. Bây giờ, chắc nàng đang sắp vào hàng võ giả cấp 9 rồi nên gặp khó khăn hơn là điều tất nhiên không thể tránh khỏi.

    Nam Cung Tử Mặc bình tĩnh truyền chân khí cho nàng, giúo trạng thái nàng bình ổn trở lại. Nhưng Thẩm Chiêu Tinh vẫn cố chấp vận khí làm cho Nam Cung Tử Mặc cũng không thể xoay chuyển hoàn toàn tinh thần của nàng. Giằng co một lúc lâu, Nam Cung Tử Mặc đột nhiên cúi người, đặt môi mỏng trên đôi môi mềm mại có phần nhợt nhạt do ép bản thân tu luyện của Thẩm Chiêu Tinh.

    Lần này, Thẩm Chiêu Tinh cảm nhận được một luồng chân khí mạnh mẽ mà ấm áp đang truyền vào cơ thể nàng, nó đang hòa lẫn với nguồn chân khí đang hỗn loạn trong cơ thể nàng, làm dịu đi sự hỗn loạn đó và đồng thời tạo thành một luồng sức mạnh kinh khủng thúc đẩy nàng không ngừng.. không ngừng..

    Hiển nhiên, Thẩm Chiêu Tinh đã thành công phá vỡ bình cảnh. Không sai! Nàng đã là võ giả cấp chín.

    Thẩm Chiêu Tinh từ từ mở mắt, thấy một khuôn mặt đang phóng đại trước mắt thì sững sờ.

    Bốn con mắt đối diện nhau, gần nhau không đầy gang tấc. Thẩm Chiêu Tinh lúc này chợt hiểu, luồng chân khí đó là của Nam Cung Tử Mặc truyền cho nàng.

    Thấy Thẩm Chiêu Tinh ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, Nam Cung Tử Mặc mặt đầy ý cười, sau đó lưu luyến rời khỏi đôi môi của nàng:

    - "Tiểu nha đầu, chúc mừng ngươi.

    Thẩm Chiêu Tinh như từ trong mộng tỉnh lại, định tính toán việc Nam Cung Tử Mặc hôn nàng, nhưng lời định ra khỏi miệng nàng liền nghẹn ứ nuốt vào.. đàng nào thì hắn cũng đã giúp nàng.. thôi lần này bỏ qua vậy.

    Nam Cung Tử Mặc Thấy nàng cứ nhìn chằm chằm mính như vậy liền cười cười, nàng nghĩ gì, sao hắn lại không biết chứ. Lần này hắn coi như thành công chiếm tiện nghi từ nàng đi.

    Bây giờ, Thẩm Chiêu Tinh mới mở miệng:

    -" Cảm ơn ngươi. "

    -" Hửmm.. Tại sao. "_Nam Cung Tử Mặc cố ý hỏi.

    Thẩm Chiêu Tinh thật là muốn đánh cho hắn một trận mà, nhưng nghĩ lại vẫn là nàng không thể aaa!

    Thẩm Chiêu Tinh buồn bực, nghẹn uất nhìn hắn.

    Thấy nàng như vậy, Nam Cung Tử Mặc liền không muốn trêu nàng nữa.

    -" Được rồi, được rồi, không đùa ngươi nữa, mau mau đi tắm, thật bẩn chết mà.

    Thẩm Chiêu Tinh lúc này mới nhìn lại bản thân mình.. quả thật có hơi nhếch nhác đi.

    - "Sao ngươi không giúp ta luôn đi.

    -" Tiểu nha đầu lớn vậy rồi còn cần ta giúp tắm sao? Nhưng ngươi đã mở lời như cậy thù ta cũng không ngại giúp đâu. Nào, đi tắm thôi. "-Nam Cung Tử Mặc vô sỉ nói.

    Thẩm Chiêu Tinh đen mặt:

    -" Ngươi hãy nên giữ lại chút lie sỉ cho mình đi."

    Thẩm Chiêu Tinh buồn bực lướt qua hắn đi thẳng về phía phòng tắm. Coi như hắn vừa giúp nàng việc lớn nàng liền không tính toán với hắn lần này đi.

    Bước vào phòng tắm thì Thẩm Chiêu Tinh đã thấy nước trong bồn đã được chuẩn bị, y phục cũng đã có sắm. Hừm.. xem như hắn vẫn còn lương tâm.


     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...