Tản Văn Ngày Yêu Cuối - Bình An

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Bình An 1003, 28 Tháng chín 2021.

  1. Bình An 1003

    Bài viết:
    8
    Tác phẩm: Ngày yêu cuối

    Tác giả: Bình An

    Thể loại: Tản Văn

    (1 chương)


    [​IMG]

    Valentine năm đó, em vội cất lại công việc dở dang, bắt chuyến xe cuối ngày đến thành phố có anh. Xe lăn bánh, lòng em cũng ngổn ngang bao điều. Không háo hức. Không mong chờ. Không bình yên.

    Không như người ta ngoài đó hí hửng mà vui mừng chờ đón cái ngày đậm vị yêu thương này. Em là nghĩ xem nên thế nào để mình không phải khóc trước mặt anh trong những giây cuối cùng đấy.

    Mình gặp nhau. Anh đèo em qua những con phố nhỏ, kể em nghe những khoảng lặng riêng anh. Nói với em anh đã làm gì trong những ngày xa vắng. Mình dạo phố đêm, ngắm dòng người vội vã yêu nhau. Tiếng cười rộn rã ngoài đó che lấp đi nỗi đau âm ỉ của tụi mình.​

    "Sau này, em không được đi khuya nữa, phải ngủ sớm, cũng không được bỏ ăn. Em không được bướng bỉnh, cũng không được chịu đựng một mình. Em không cần cố cười khi lòng không vui vẻ, cũng không được trốn một góc mà khóc đấy.

    Em nhớ anh cũng được, quên anh cũng được. Còn thương anh cũng được hoặc là thương ai khác cũng được. Nhưng xin em hãy biết thương lấy mình. Em đừng cho đi như thể chẳng mong nhận lại gì như vậy nữa. Học cách xót thương cho mình đi em.

    Ngày sau có thương, cũng đừng thương người như anh, cũng đừng thương như cách em đã thương anh. Xin em đừng tự làm đau mình như thế"

    Tụi mình không thích lãng phí điều gì, nhưng ngày hôm đó, không nói mà đồng lòng xin được một lần câu nệ thời gian. Cứ thế mà qua ngày, từng câu chuyện, từng khoảnh khắc, từng hồi ức cứ thế mà cùng nhau nhớ lại. Mình điểm lại hành trình đã cùng nhau đi, những cảm xúc đã cùng nhau có, những hoài niệm đã cùng nhau vẽ lên. Tất cả sau hôm ấy sẽ chỉnh tề nằm lại đó. Sau này không còn tụi mình nữa. Con hẻm đó đã vắng hẳn đôi mình.

    Đừng cố làm gì cùng nhau nữa, quá nhiều kỷ niệm, một mình không thể nào tự vượt qua. Rồi ta sẽ làm gì khi ngày này năm sau lại đến? Là nhớ thương hay tiếc nuối một đoạn tình? Là còn nhớ hay đã quên một người trong quá khứ? Là chờ mong hay dập tắt những cơn mơ?

    "Em đừng khóc khi mai này không còn anh. Cười lên em nhé. Đôi mắt em chỉ để chứa ánh mặt trời. Anh yêu em cũng là vì thế. Nhưng chính anh lại làm đọng nước đáy mắt em. Anh đã phạm sai lầm hai lần trong đời mình. Một là không thể bên em như anh đã hứa. Hai là đánh mất em mãi về sau.

    Hãy để anh được ôm em lần nữa. Anh biết đây là cơ hội cuối cùng của mình".

    Tụi mình cứ vậy mà lẳng lặng ngồi tại bến xe. Em đã bỏ lỡ vô số chuyến chỉ để tham lam vài giây cuối cùng nắm chặt bàn tay.

    "Em không mong mỏi điều gì. Chỉ cầu anh giữ trọn hai chữ bình an".

    Xe lại lăn bánh. Em trở về với thành phố ồn ào nơi em, em trở về nơi tràn ngập ánh đèn, nhưng không ngọn đèn nào thắp sáng đợi chờ mình. Em trở về nơi phố thị tấp nập người, nhưng chẳng ai vì em mà đứng lại. Em trở về với khoảng không của chính mình. Về lại tháng ngày như anh chưa từng đến.

    Cả đoạn đường dài em chỉ mong chờ một cuộc gọi "Ở lại với anh". Nhưng bên em chỉ là im lặng. Nước mắt em rơi theo dòng xe chạy.

    Hãy sống tốt ngay cả khi không có anh, Bình An!

    Chúng ta chọn giữ lại một chữ thương và mong cầu an yên cho con đường hai ngã.

    End.
     
    Hồ Thanh Tâm thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...