Ngày bão nổi Tác giả: Bồ Câu Trắng Ai rồi cũng bước qua những ngày chênh chao đến vỡ òa cảm xúc – đó là một mùa hè chuyển giao giữa tìm kiếm nơi du lịch với tìm kiếm nơi trú chân ổn định – đó là những ngày dài chỉ biết nằm nghe tiếng thở chầm chậm của thời gian.. Vào những mùa hè trước.. Sau đợt thi cuối kỳ nặng nề, cô gái bắt đầu lên kế hoạch để về nhà trốn nắng. Chẳng là đầu mùa mưa, Tây Nguyên của cô như thay một màu mới ngập tràn sức sống, nhìn đâu cũng thấy đất trời đẹp đẽ. Cô thích đắm chìm suy tư theo những ngày mưa lê thê sau khung cửa sổ phòng khách, thích cảm giác ngồi ngóng mẹ về vào cuối buổi chiều chỉ để chờ kể cho mẹ nghe bao nhiêu là chuyện trong những ngày không gặp. Hóa ra cô "thèm" cảm giác bình yên và ấm áp bên cạnh gia đình sau bao tháng ngày đơn độc, rong ruổi theo cơn mê mệt của tuổi trẻ. Nhưng bây giờ.. Mùa hè của cô vẫn là một thiên đường mộng mơ cho đến khi chuyện bắt đầu xảy ra như một trận mưa rào ồn ã, không báo trước ập đến sau những ngày nắng bỏng rát của phố thị - là ngày mở mắt ra cô đã thấy mắt mình ươn ướt.. Cô bàng hoàng và thẫn thờ khi nghe tin khóa luận tốt nghiệp của mình gặp vấn đề, mọi thứ bỗng trở nên nghiêm trọng khi cô trách cứ, đổ lỗi cho người khác. Cô quên mất rằng bản thân mình đã từng được lựa chọn và chính cô – không ai khác quyết định tin và đi theo con đường đó. Cô sống trong một cảm giác ngập những nỗi phiền muộn và uất ức, chỉ biết tìm quên bằng cách nghĩ về nó cho tới lúc chán. Sau 3 ngày ép bản thân chấp nhận "mọi chuyện đã rồi", người ta lại thấy cô cười vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nghênh chiến với đời. "Con người vốn không biết mình mạnh mẽ như thế nào cho đến khi mạnh mẽ là sự lựa chọn duy nhất mà mình có". Hình như để kiểm chứng giới hạn chịu đựng của cô, cuộc đời nghiễm nhiên tặng cho cô một "món quà" khiến cô ngỡ ngàng đến nỗi không tin chuyện đó lại xảy ra với mình. Sau một giấc ngủ vùi mệt mỏi, khi tỉnh dậy, những người ngày hôm qua còn thân thiết lại xem như cô không hề tồn tại và bắt đầu gạt cô ra khỏi thế giới của họ. Là tổn thương đến bất lực và tuyệt vọng! Tình cảm của cô, hạnh phúc của cô và cả con đường mà cô chọn đi tất cả rơi vào một hố sâu đen ngòm không ai tìm thấy lối ra. Cô rời vòng tay của bố mẹ, rời con đường tương lai mà người thân, bạn bè định sẵn. Cô quyết bước tiếp trên những khó khăn đang tiếp diễn mà vẫn còn vương lại nỗi khổ tâm của một người con gái không được người ta chấp nhận. Có những nỗi đau thật sự không thể diễn tả. Chưa đủ, tuổi 22 của cô lại đứng trước bước ngoặt lớn trong cuộc đời, đối mặt với thất nghiệp. Còn điều gì tệ hơn khi cô đã từ bỏ một công việc nhàn nhã để tập trung cho bài khóa luận mà chỉ cách đây vài tháng nó là niềm tự hào của cô. Cảm giác bây giờ thật khó chịu, chưa bao giờ cô thấy cuộc đời mình hoang phí như lúc này. Một ngày trời vẫn nắng, mà tâm hồn cô chất chứa bão giông. Sự ngạo nghễ của một kẻ còn say theo tuổi trẻ dần biến mất, cảm giác cũng bị "hoang hóa" theo chuyển động quay đều của cuộc sống. Thứ còn lại bây giờ là một niềm tin mông lung vào sự chọn lựa của mình, là nỗi âu lo về mọi mặt không thể tháo gỡ.. Tây Nguyên bây giờ cũng chập chững bước vào mưa. Nhưng mùa hè năm nay không phải là những kỷ niệm đẹp ở mảnh đất cao nguyên ấy. Thật tâm không muốn về với lòng ngổn ngang cùng đống suy nghĩ chật chội. Bao giờ sóng gió này mới qua đi?