Thanh xuân là để bỏ lỡ. Tớ là một cô gái hay tự ti, ngoại hình bình thường, và sống nội tâm. Còn cậu- một người con trai có nhiều tài lẻ, đẹp trai và tốt với mọi người xung quanh. Tớ và cậu như hai người ở thế giới khác nhau, tưởng như không bao giờ có thể gặp gỡ. Ấy vậy mà tớ lại rung động trước ánh mắt lướt qua của cậu. Có lẽ đó là lần đầu tiên con tim tớ đập nhanh như vậy, và.. tớ hiểu rằng tớ thích cậu. Thích cậu, dõi theo từng status của cậu, từng lời cậu nói, từng hành động của cậu dù là nhỏ nhất. Thích cậu đến vậy, nhưng lại không dám tỏ tình, vì tớ sợ nếu như nói ra có lẽ cậu sẽ cảm thấy khinh bỉ tớ.. Đúng vậy, đâu có ai lại đi thích một người mà thậm chí còn chưa bao giờ nói chuyện cùng nhau cơ chứ. Tớ cứ giữ lại cho mình đoạn tình cảm mà đến bản thân mình còn thấy mơ hồ và vẫn tiếp tục âm thầm dõi theo cậu ngày này qua tháng khác. Rồi một ngày kia, cậu chuyển đến lớp tớ, được giáo viên sắp xếp cho cậu ngồi cạnh mà cảm xúc của tớ cứ lo lắng xen lẫn một chút gì đó vui mừng. Tớ còn nhớ như in lần đầu tiên khi cậu nói chuyện với tớ, nụ cười của cậu, ánh mắt của cậu làm tớ cảm thấy giống như thế giới chỉ còn lại mình cậu vậy. Tớ và cậu thân nhau hơn. Cậu luôn tâm sự với tớ về mọi thứ và bao gồm cả chuyện tình cảm. Cậu nói cậu thích một người con gái, cô ấy hiền lành và xinh đẹp nhưng cậu lại không dám tỏ tình. Có lẽ tớ và cậu giống nhau đều yêu đơn phương nhưng tớ thì thích cậu, còn cậu thì thích người khác. Thời gian trôi đi, hôm nay là ngày tốt nghiệp, tớ lấy hết dũng khí của mình để tỏ tình với cậu dẫu biết mọi chuyện rồi sẽ chẳng đi đến đâu. Tớ viết một cuốn sổ nhỏ ghi mọi điều tớ muốn nói với cậu, lặng lẽ đem dấu nó vào trong cặp sách của cậu, rồi ra về.. Và nếu như tớ có đủ dũng khí để nói trước mặt cậu thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Mãi sau này, tôi mới biết người con gái mà cậu thầm thích năm ấy, hóa ra lại chính là tôi.