Nắng mong manh. Tác giả: Hồng Mến Nắng nhạt tàn trên ngõ nhỏ đơn côi, những bóng người liêu xiêu đi về trong thoang thoảng hương bưởi nhẹ thân quen. Gió nhè nhẹ đưa bước du êm trong tiềm thức đợi chờ. Tôi như người lữ khách xa lạ, yêu em vì cảm xúc. Tình yêu trong tôi giờ là cảm xúc, bởi thế chỉ khi tôi dùng sự chân thành bằng cả trái tim để cảm nhận tôi mới hiểu được hết những điều muốn nói. Chỉ là vô tình gặp nhau rồi quen biết. Nhưng không ngờ tôi lại thương nhớ em nhiều đến vậy. Em như đứa trẻ vô tư cười nói kể tôi nghe những chuyện nhật thường. Em kể tôi nghe cả những niềm đau, những tổn thương nhưng trong em vẫn nụ cười giòn tan che đi.. Tôi lạc vào thế giới của riêng em, một thế giới vô tư, trong trẻo, một thế giới với những niềm tin nghị lực và cả những yếu mềm cần được chở che, tôi đón nhận và lạc vào thế giới đó. Em đưa tôi đi trong bối dối, tôi chỉ biết im lặng lắng nghe và im lặng yêu em. Chiều như ly rượu hồng, tôi đi bên em trong im lặng, em hồn nhiên ngắm những tia nắng cuối ngày vương trên tán lá, tôi ngắm em, ngắm cả niềm ưu tư trong tôi mà ngập ngừng bối dối. Tôi thấy mình yếu đuối khi bên em. Tiếng chuông điện thoại bỗng reo vang. Tôi và em nhìn nhau bối dối. Nhoẻn miệng cười em nói. Anh! Đã đến lúc em phải đi rồi. Mình chia tay ở đây anh nhé! Em gặp lại anh trên trang viết và trong những suy nghĩ của riêng em. Tôi bối dối không kịp nói điều gì khi bóng em xa dần. Tìm em nơi đâu khi sóng lòng ngân vang! Tôi một mình! Tôi bối dối! Tôi yêu! Phố ồn ào vội vã, những khói bụi bon chen, những con đường mắc kẹt bước chân đi, những đóa hoa loa kèn thôi thúc nhịp tim về, trong tôi tím chiều kỉ niệm cùng những khoảng trống vô hình. Những ngày dài xa em, cuộc sống cuốn tôi đi, thỉnh thoảng em trở về trong phút thoáng mong nhớ của tôi qua một vài tin nhắn hay cuộc thoại bằng thứ tình cảm mong manh và yếu ớt. Em vẫn là đứa trẻ vô tư cười nói, nhưng không còn kể tôi nghe những chuyện nhật thường, sau nhiều lần vụn vỡ những niềm tin em chẳng còn tin vào những gì tôi muốn nói. Hôm nay, lục tìm dòng tin cuối của em, niềm đau trong tôi hằn trên từng dòng chữ: Trả lại anh những yêu thương sâu thẳm Một thủa nào anh âu yếm gửi trao, Một thủa nào em nhận thấy xuyến xao Bằng tất cả chân tình người con gái. Tình yêu năm đó em dành trao tôi là thật, mọi sự cố gắng và quan tâm của em dành cho tôi cũng là thật. Tôi yêu em điên cuồng trong im lặng cũng là thật và em rời xa tôi cũng là thật. Chiều nay mưa. Cơn mưa nặng hạt kéo theo triền miên nỗi nhớ. Tôi bất giác nghe tiếng mưa rơi rì rào tựa theo phút gió lạc mãi dần trong trái tim mình. Ước gì có em bên tôi vô tư cười nói kể tôi nghe để trái tim tôi đừng đau, đừng tàn và đừng buồn mỗi khi nhớ lại những kí ức bên em.. Cuộc đời này, sự vắng mặt của những người ta yêu thương còn tệ hơn cái chết, và hy vọng trong vô vọng còn đau khổ hơn tuyệt vọng. Xin em đừng rời xa! Hồng Mến