T ên truyện: Nam Thành Có Mưa Tác giả: Minh Khai Dạ Hợp Thể loại: Hiện đại, BE Tình trạng: Hoàn edit Số chương: 21 Dạo này ngán truyện ngọt sủng đến ê răng, tớ bắt đầu tìm đến truyện ngược, và thuốc thử đầu tiên chính là "Nam Thành Có Mưa" vì nó ngắn (chỉ có 21 chương), tưởng rằng ngắn sẽ đọc nhanh đau nhanh rồi sẽ qua nhanh, ai ngờ nó ngấm đến kì lạ, day dứt đến kì lạ. Xếp "Nam Thành Có Mưa" vào thể loại thực tế cũng không sai, vì mỗi cảnh đời, mỗi chi tiết trong truyện, đến cái kết thật không thể thật hơn được nữa. Nữ chính của Nam Thành Có Mưa là Tống Uyển. Cô năm 17 tuổi mất cha. Ông bị phá sản, tù tội, và trong cơn bi phẫn, tuyệt vọng cùng cực đã tự tử trong tù. Giao lại cho một Tống Uyển chưa thành niên trách nhiệm chăm sóc mẹ và em trai. Một cô gái quen sống trong nhung lụa, chiều chuộng cho đến tận khi 17 tuổi ấy có thể làm được gì, ngoài việc vừa bị dụ dỗ, vừa bị ép buộc trở thành tình nhân cho người đàn ông gần 40 tuổi, giàu có, quyền lực, kẻ vốn đã khao khát sắc đẹp và sức sống thanh xuân của cô từ khi gặp cô năm 15 tuổi. Tống Uyển chấp nhận bẻ đi đôi cánh của mình, trở thành vợ bé cho người đàn ông hơn cô hai mươi tuổi, có sở thích chiếm hữu và bệnh hoạn về mặt tình dục để bảo đảm cuộc sống và tương lai cho mẹ và người em trai không hiểu chuyện của mình. Nhưng điều này cũng có nghĩa là cuộc sống với cô từ đó chỉ còn lại một màu xám xịt. Hiện tại, hay tương lai cũng thế. Cô bị bao nuôi, sống như một chú chim hoàng yến trong lồng vàng, suốt ngày chỉ biết hôm nay và không có mục tiêu cho ngày mai. Cô ở bên Đường Khiển Khiêm 8 năm, sống như một cái bóng, như một cô hồn dã quỷ, đợi thời gian trôi đi, ngày như đêm, đêm như ngày. Có lẽ cô cứ sống chật vật như thế nếu không gặp nam chính Diệp Gia Thụ. Anh được thuê đến làm lái xe riêng cho cô. Diệp Gia Thụ là một chàng ca sĩ, nhạc sĩ nổi danh trong giới underground, vô cùng tài năng, tự do, phóng khoáng. Anh là con người tài hoa nhưng lại không gặp thời, mang trong mình niềm day dứt khi cho rằng cái chết của bạn thân liên quan trực tiếp đến mình. Anh tự nhận mọi trách nhiệm, dù đó thực sự không phải lỗi của anh. Thay bạn chăm sóc và gánh vác người cha già suy sụp vì con trai chết đến ốm liệt giường, đồng nghĩa với những số tiền cố định phải chi trả hàng tháng, cũng đồng nghĩa với việc điều đó khiến anh phải đánh đổi gần hết: Âm nhạc, tài năng, sự tự do. Từ bỏ cây đàn ghi ta và cuộc sống vị nghệ thuật. Quay lại với nỗi lo cơm áo gạo tiền và cuộc sống đầy trách nhiệm như bao nhiêu người bình thường khác. Chấp nhận làm đủ mọi công việc, miễn là kiếm được tiền. Và một trong những công việc đó đã dẫn anh đến với Tống Uyển. Anh và cô, hai người với nỗi đau của riêng mình gặp nhau như bèo nước, có lẽ do hoàn cảnh giống nhau nên hai người đều có sự cảm thông, chia sẻ. Chẳng phải tình yêu sét đánh, cũng không phải do lâu ngày sinh tình. Chỉ là hai tâm hồn vụn vỡ, chẳng còn chút hi vọng vào tương lai bỗng tìm thấy nhau, nhận ra nhau, thấu hiểu nhau và muốn nương tựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau. Anh đã từng định nhắm mắt làm ngơ trước khốn cảnh của cô, đau khổ của cô, vụn vỡ của cô. Nhưng rồi anh vẫn không ngừng được dang tay ra bảo vệ cô, rồi cưu mang cô khi cô bị bạo hành, chạy trốn rồi bị đuổi cổ khỏi nhà. Vì cô, anh như tìm lại mục đích để lại hạnh phúc. Anh muốn ở bên cô, che chở cho cô. Anh mang cô đi. Anh là đôi cánh cho cô, khiến cô tìm thấy lại ấm áp ngay cả ở nơi chỉ toàn tuyết trắng lạnh lẽo nhất. Bên anh, người thiếu nữ 17 tuổi năm nào bỗng trở lại trong thân hình người đàn bà 25 tuổi, cảm thấy lại được che chở, bảo vệ và an toàn như những ngày xa xưa dưới vòng tay của bố.. Anh gợi lại cho cô về những kí ức tươi đẹp ngày xưa. Nhờ anh lần đầu tiên cô khát khao được sống, nhờ anh cô muốn bỏ chạy kiếm tìm tự do, nhờ anh mà cô mơ ước một mái nhà. Họ dắt tay nhau chạy trốn, anh yêu cô và muốn giải thoát cho cô, muốn đảo nghịch số phận, dùng mạng mình đổi lấy tự do của cô mà đến cuối cùng lại không thể thắng nổi nghịch cảnh. Khi biết hết chuyện, Tống Uyển đã tự hỏi mình. Cô có xứng đáng để Diệp Gia Thụ làm như thế không? Cô cho là không. Nhưng cô biết, nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ lựa chọn làm như vậy. "Bởi tình yêu đó đáng giá để cô chết hàng vạn lần!" Tống Uyển đã nghĩ như vậy đó.. Rồi Tống Uyển cũng quyết định. Quyết định "đi" theo Diệp Gia Thụ, về với tự do đã từng đánh mất của cô. * * * "Anh đã nói anh thích em chưa nhỉ?" "Chưa." "Vậy thì không nói nữa, em biết là được rồi." Văn phong của Minh Khai Dạ Hợp rất tinh tế, rất hợp với mạch cảm xúc của nhân vật và màu sắc u ám, cổ xưa của truyện. Kết thúc BE nhưng không quá nặng nề, Tống Uyển và Diệp Gia Thụ không thể gặp lại nhau, nhưng tớ nghĩ họ đã được giải thoát, ít nhất Tống Uyển đã "bay tự do như một chú chim", ít nhất họ có thể đoàn tụ ở thế giới bên kia. * * * "Thà làm con thuyền, Nếu anh là biển lớn, Để em ngã vào lòng anh."
Truyện này đọc buồn nhưng siêu hay. Ít nhất cái chết là nơi để họ trùng phùng, họ đã chết với suy nghĩ rằng sẽ được ở bên nhau, trong một thế giới khác ít đau khổ hơn. Họ đã chết vì nhau. Vậy nên với mình, kết thúc này, dù có thể nó sad, nhưng nó không bad. Diệp Gia Thụ để bảo vệ tình yêu của hai người đã phải chết, khoảnh khắc Tống Uyển suy nghĩ mình có đáng để anh ấy làm như vậy không, cô đã nghĩ rằng nếu đổi lại là cô, cô vẫn sẽ làm như vậy. "Bởi tình yêu đó đáng giá để cô chết hàng vạn lần." Siêu cảm động. Cảm ơn bài review của bạn nhiều!