Năm Nào Hoa Đào Cũng Nở Rộ Như Vậy! - Lão Thập

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lão Thập, 9 Tháng bảy 2019.

  1. Lão Thập

    Bài viết:
    0
    Năm Ấy Hoa Đào Cũng Nở Rộ Như Vậy!

    Tác giả: Lão Thập

    Thể loại: Ngôn tình

    [ Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Lão Thập ]

    [​IMG]

    Bạn có nghĩ trên đời này có cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên không? Tôi nghĩ là có!

    Tuổi trẻ bồng bột của tôi nói thích thì thích nhiều nhưng nói yêu thì chắc duy nhất chỉ có một. Người con gái ấy không phải mối tình đầu nhưng là mối tình đẹp nhất mà cũng là mối tình cuối cùng của tôi. Trên con đường tìm kiếm một nửa của mình tôi đã gặp được cô ấy. Giống như một phép nhiệm màu, cô ấy bước vào cuộc đời tôi đơn giản là một người bạn, rồi thành người yêu và là tri kỉ..
     
    hoangkygianglong, kimnanashasha thích bài này.
    Last edited by a moderator: 9 Tháng mười 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. Lão Thập

    Bài viết:
    0
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh Đào, một loài cây xinh đẹp. Tôi có từng xem phim "5cm/s", trong phim có câu "5cm/s không chỉ là vận tốc của những cánh anh đào rơi, mà còn là vận tốc khi chúng ta lặng lẽ bước qua đời nhau, đánh mất bao cảm xúc thiết tha nhất của tình yêu." Chuyện tình của tôi cũng liên quan đến anh đào nhưng có vẻ nó có cái kết có hậu hơn câu chuyện trong phim. Tôi thích hoa anh đào, thích ngắm nhìn người con gái mình yêu đứng dưới gốc cây, thích nắm tay cô ấy đi trên con đường trồng nhiều anh đào..

    Tôi là Nguyễn Duy Nam, sinh ra đã là con út của một gia đình khá giả, trên còn có một chị một anh. Bố là bộ đội hải quân, quanh năm cắm chốt ngoài đảo, mẹ là một thợ may lâu năm, nhà có mở một quán may nho nhỏ.

    Vì tôi ra đời khi chưa đủ tháng, thân thể có hơi yếu ớt nên đã được bố mẹ gửi gắm về quê ngoại học võ thuật, sư phụ là truyền nhân của môn võ Vịnh Xuân Quyền (truyền nhân thứ bao nhiêu đó tôi không nhớ rõ), còn sư mẫu lại là truyền nhân của Thái Cực Quyền. Người ta thì học Vovinam, Karatedo, Wushu.. còn tôi lại học hai loại võ mà ở Việt Nam này ít người học đến. Sinh ra đã là người có thiên phú nên tôi có thể lĩnh hội được cả hai môn võ được xem là phúc tinh của nhau này. Mặc dù thân hình có hơi hom hem (bề ngoài thôi) nhưng nhờ học võ nên sức khỏe của tôi cũng thuộc loại cường tráng (hơi nói quá một chút xíu).

    Dáng vóc vậy thôi chứ được cái mặt đẹp, tính tốt, giỏi thể thao, võ giỏi, học cũng được mà cộng thêm cái tính sát gái từ khi lọt lòng nên tôi có rất nhiều gái theo. Trải qua bao nhiêu năm sống trong tình trường, có biết bao nhiêu bạn gái, cuối cùng tôi cũng có được một cô người yêu chuẩn mực soái tỉ, nếu nói tôi là một người hoạt bát, năng động như ngọn lửa thì cô ấy chính là một cục băng, băng lạnh thấu xương, không phải nói quá chứ trong mắt mọi người cô ấy quá hoàn hảo còn trong mắt tôi cô ấy là một người cực kì hoàn hảo.. tôi thuộc kiểu người hay nói chuyện lan man nên các bác chịu khó theo dõi.

    Do được hưởng nguồn gen tốt từ cả bố và mẹ nên từ bé tôi đã rất xinh trai, hồi học mẫu giáo mấy đứa con gái suốt ngày bám lấy tôi. Còn nhỏ mà, thích xem siêu nhân lúc nào cũng mong ước lớn lên làm siêu nhân bảo vệ mọi người, thấy các bạn gái mà bị tụi con trai trêu ghẹo là tôi lại đứng ra làm anh hùng bảo vệ.

    Lên cấp 1, lớn hơn một chút tôi đã biết nhìn đời đằng ánh mắt khác. Nhớ hồi lớp ba có bạn gái ngồi bàn dưới thích tôi lắm, ngồi học lúc nào cũng để ý đến tôi, nhìn cũng xinh xinh, dễ thương lại còn học giỏi nữa thế là tôi kết luôn. Cũng gọi là hơi quan tâm, có kẹo thì cho em ấy, hay cùng nhau làm bài tập. Có hôm tôi mượn vở của em ý chép bài lỡ làm rách có chút xíu thế mà cô bé giận và không chơi với tôi nữa. [đúng là cái tuổi con nít mà :) ]

    Lên lớp 5, em lớp trưởng cũng thích tôi, thường cho tôi mượn vở chép bài và còn hay cho tôi kẹo nữa nhưng mỗi tội tuổi nhỏ mà cận cao nên tôi cũng chẳng thích, bơ luôn.

    Vào cấp 2, đây cũng là cái thời kỳ dậy thì, chuyện hẹn hò, yêu đương nói sớm thì đúng là cũng sớm nhưng lại cũng được xem là chuyện bình thường ở tuổi bọn tôi, ấy vậy mà một đứa như tôi lại có thể tu tâm dưỡng tính. Lớp tôi có 35 người, 33 nam và 2 gái, chẳng biết làm sao mà cái năm tôi chào đời các cô, các bác rủ nhau sinh con trai hay sao rõ ràng nhà trường xếp lớp theo làng theo xóm, lớp tôi là 3 làng xếp lại thế mà toàn trai được hai gái thì nói đến lại nản, một cô nói giảm nói tránh thì là hơi phì nhiêu còn một cô thì nó còn men hơi tất cả mấy thằng con trai trong lớp. Không yêu đương hẹn hò gì trong lớp thì tôi cũng ngại tìm của của bên ngoài. Thế là tôi chú tâm vào việc học và chơi game.

    Tôi là kiểu người cái gì cũng biết một ít, nếu thích và chú tâm vào cái gì là nhất quyết sẽ giỏi. Tôi thích học toán, bốn năm cấp 2 đều là học sinh giỏi toán cấp tỉnh, tôi thích chơi bóng đá và là một trụ cột trong đội bóng của trường. Mà cũng nhờ đến bóng đá mà đến năm lớp 9 tôi biết được cái cảm giác tình cảm chớm nở rồi lại vụt tắt.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng bảy 2019
  4. Lão Thập

    Bài viết:
    0
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bây giờ là khoảng 5 giờ chiều, tại bãi cỏ gần bờ sông sắp xảy ra trận quyết chiến giữa trai 9A và trai 9B.

    Lớp trưởng lớp 9A nói rõ quy định:

    - Đội thua mỗi đứa góp 50k trả cho đội thắng. OK.

    - OK – Tất cả đều đồng ý.

    Thằng lớp trưởng lớp 9A là thằng Đạt- bạn chí cốt của tôi. Lần đầu tiên tôi gặp nó là đầu lớp 6, hồi đó bọn tôi cũng bày đặt đá bóng cá cược. Nó nhỏ và thấp hơn tôi nửa cái đầu nhưng được cái đá cũng hay, còn tôi chỉ là một thằng bé mới biết đá bóng. Kết quả lớp tôi thua đậm. Sau trận đấu tôi với nó kết nghĩa huynh đệ và nó dạy tôi đá bóng.. Nhờ nó dạy bảo và cũng do tài năng thiên bẩm mà bây giờ tôi cũng được coi là 1 siêu sao bóng đá của trường..

    Trận đấu bắt đầu, lớp 9A dẫn bóng trước. Thằng Đạt nhanh chóng đưa bóng qua hàng hậu vệ lớp tôi. Không hổ danh là CR7 của trường, nó đã sút là vào. Tôi đành ngồi ngậm ngùi ở hàng tiền vệ nhìn lớp nó mở tỉ số.

    Hết hiệp 1, lớp tôi ghi được 1 bàn san bằng tỉ số. Sang hiệp 2, được khoảng 10 phút mây đen bắt đầu từ phía xa. Trận đấu trở nên căng thẳng và gấp rút hơn. Tất cả trông có vẻ đã thấm mệt. Bây giờ tình thế của tôi là một chân ba chỗ. Nhận bóng từ chân thủ môn, tôi đưa bóng đến nửa sân, bị hai cầu thủ của đội bạn ngăn lại. Đơn giản! Tôi chỉ cần sử dụng chút kĩ thuật là đã vượt được hai người đó. Đến gần khung thành, thằng Nam ra hiệu cho tôi:

    - Truyền bóng cho tao.

    - Luân, Bảo kèm chặt thằng Hoàng – Tiếng thằng Đạt la lớn.

    Tụi nó không ngờ tới việc tôi không chuyền bóng cho thằng Hoàng. Vị trí đứng của tôi rất đẹp, ngắm thẳng khung thành và sút.

    Vào.. vào.. vào.. tôi đã sút vào.. nhưng là sút vào bóng đèn nhà gần đó. Mặt tôi biến sắc, thằng Hoàng chạy đến gần tôi:

    - Đã chân cong mà còn đòi sút bóng à! Mày thấy hậu quả chưa.

    - Vào lấy bóng đi chứ, mất là mày phải đền đấy. – Thằng Đạt chạy đến vỗ vai tôi.

    Lôi kéo mãi thằng Kiên béo mới vào cùng tôi. Đột nhập thành công, tôi đảo mắt nhìn xung quanh và phát hiện ra quả bóng đang nằm bên cạnh chậu cây cảnh. Không có người, tôi hí hửng chạy lại lấy quả bóng. Vừa ngẩng đầu lên tôi đã bắt gặp ánh mắt của một cô bé. Trông cũng chạc tuổi tôi, mặt cũng xinh xinh, da trắng, dáng thanh mảnh, tóc đen dài đến thắt lưng và đang khoanh tay cău mày nhìn tôi.

    Kiên béo thấy chuyện chẳng lành nhanh chân chuồn trước, vừa chạy vừa quay đầu lại nói:

    - Tao cáo từ trước, mọi việc mày cứ thế mà lo liệu.

    Bạn bè hoạn nạn chẳng có nhau, còn mình tôi không biết phải làm gì..

    - Á! – Tiếng la thất thanh của tôi vang lên. Tai tôi đau điếng. Một người đàn ông đứng phía sau và nhéo tai tôi. Người đàn ông lên tiếng:

    - Lớn bằng này còn chơi nghịch, con cái nhà ai hả?

    - Dạ.. dạ.. đau.. đau quá.. dạ.. cháu.. cháu xin lỗi bác ạ..

    Bác ấy thả tai tôi ra và cảnh cáo:

    - Chơi thế nào cũng được nhưng đừng có mà đi phá làng phá xóm. Lần này bác tha nhưng quả bóng phải để lại đây.

    Tôi chạy như bay ra khỏi nơi nguy hiểm. Kết quả hôm đó tôi phải đền quả bóng lại còn phải bao tụi nó đi uống trà sữa vì cái tội làm trận đấu không thể phân thắng thua.

    Lại nói đến cô bé nhà cạnh sân cỏ. Cô là con gái bác Phúc, được sinh ra và sống ở nước ngoài, hồi nhỏ có về đây vài lần, chắc vì chưa gặp hay có gặp thì hồi đó nhỏ quá nên bây giờ tôi chẳng có chút ấn tượng nào về cô ấy. Sau khi dò hỏi khắp nơi, tôi biết được cô bé ấy tên là Anh Đào.

    Từ cái hôm đó ngày nào tôi cũng rủ đám bạn đi đá bóng. Và tôi thấy chiều nào em ấy cũng ra vườn ngồi xem bọn tôi, hẳn là Anh Đào rất thích bóng đá. Nhưng khổ nổi chiều nào cũng vậy, cô ấy chỉ ngồi đó nên tôi chẳng có cơ hội làm quen. Tôi cũng có ý định sút vào nhà em lần nữa nhưng mỗi lần định làm thế là lại thấy ánh mắt đầy sát khí của thằng Kiên béo là tôi lại phải chuyền đi không thể sút nổi (Thằng Kiên nó nổi tiếng là thần giữ của mà).

    Thế là tôi lấy hết can đảm quyết định đến làm quen.

    Tôi đi lượn qua nhà Trâm khoảng 5, 6 lần rồi dừng lại trước cổng. Ờ.. cửa khóa. Có một cậu bé đi ngang qua thấy tôi đứng trước cửa nhà Trâm liền hỏi:

    - Anh tìm bác Phúc hả?

    - Ờ!

    - Anh không gặp được bác ấy đâu. Hôm qua nhà bác ấy đã đi rồi.

    "What?" - Tại sao ông trời lại có thể đối xử với tôi như vậy, tôi còn chưa kịp làm quen mà em ấy đã đi rồi.

    Mấy ngày sau đó, tôi lúc nào cũng mang tâm trạng thất tình. Quyết không để tình trạng này kéo dài, tôi vùi đầu vào việc học.

    Đến kì thi lên cấp 3: Học tài mà thi phận nên ước mơ học trường chuyên của tôi tan thành mây khói chỉ vì thiếu nửa điểm. Anh trai tôi cũng từng trượt trường chuyên vì thiếu nửa điểm.

    P/s: Trở lại cái chuyện tụi nó nói tôi là chân cong. Thực ra nói về kĩ thuật đá bóng thì tôi phải thuộc hạng siêu sao của trường nhưng về khoản sút bóng thì tôi toàn sút ra ngoài. Tụi bạn thấy vậy liền phong tôi cái danh hiệu Nam chân cong.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng bảy 2019
  5. Lão Thập

    Bài viết:
    0
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cánh cổng trường THPT XX đang rộng mở đón chờ tôi. Cảm xúc chủ đạo của tôi bây giờ là vô cùng háo hức. Trường mới, lớp mới, bạn mới.. tất cả đều mới. Ngày đầu tiên đi học, không hiểu sao tôi đi học muộn ấy thế lại còn quên lớp (nhọ đến mức không thể nhọ hơn). Lần mò một lúc tôi mới tìm thấy lớp của mình. Ầy, giáo viên đã vào. Tôi dụt dè xin vào lớp. Cô chủ nhiệm mỉm cười và nhẹ nhàng nói:

    - Em vào lớp đi.

    Tôi lật đật đi vào. Coi bộ cô chủ nhiệm lớp tôi cũng hiền.

    Woa! Bạn mới nhưng không phải mới hẳn. Lên cấp 3 rồi mà tôi vẫn học cùng mấy thằng bạn thân, đúng là duyên trời định. Ờ.. bốn thằng đến sớm ngồi ngay bàn cuối. Tôi nhìn quanh còn một chỗ trống. Thật không thể tin nổi tôi.. tôi.. tôi phải ngồi cùng với con gái.. lại còn là gái xấu.. sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy. Nhưng dù sao cũng ngồi gần bốn thằng bạn, huynh đệ không bị chia cắt.

    Cả buổi học của tôi là nhận lớp rồi làm quen với bạn mới. Hết buổi học tôi la lết về nhà. Vừa về đến nhà tôi liền hí hửng bán dưa lê với anh trai.

    - Huynh.. hôm nay đệ đi học muộn.

    - Ờ, thì sao?

    - Thì đệ đi muộn nhưng không bị sao cả, giáo viên chủ nhiệm của lớp đệ hiền cực kì!

    - Thế à, ai làm chủ nhiệm lớp đệ?

    - Cô Thủy dạy toán.

    - Hê hê - Huynh ấy cười khoái chí – Thế là đời đệ xong rồi đó.

    - Sao vậy? – Tôi ngạc nhiên.

    Chị tôi đi ra:

    - Chưa biết thì nghe chị nói đây, cô Thuỷ Toán thuộc vào tứ đại ác nhân của trường ta. Học sinh xưa nay có câu: Nhất Thủy nhì Lanh tam Thanh tứ Phượng. Mới gặp thì trông hiền lành thế thôi nhưng cô Thuỷ thuộc dạng dài thu. Đã lọt vào mắt xanh của cô ấy thì không còn đường sống.

    Nghe xong lời chỉ giáo của chị, tôi cảm thấy thật hoang mang. Tôi thật không biết tương lai ba năm cấp ba của tôi sẽ đi về đâu.

    Nói đến lớp mới, lớp tôi là 10A2 cũng là lớp chọn, có 45 h/s, 29 nữ và chỉ có 16 nam. Với số lượng con trai ít ỏi như vậy nên những đứa vừa đẹp zai vừa học giỏi như tôi gọi là đồ hiếm. Bởi vì không phải đứa nào học giỏi cũng đẹp trai.

    Ngày đi học thứ hai, chính xác là ngày đi học đầu tiên (vì hôm bữa là đến nhận lớp), ăn sáng xong tôi quần áo, đầu tóc tươm tất, bảnh bao, lấy xe đạp phi nhanh đến trường, tiến thẳng về tương lai.

    Tôi vào lớp.. vâng chúng nó đã đến.. mấy thằng bạn chí cốt của tôi đã đến. Tôi thật không hiểu làm sao mà cả khối 10 năm nay có tận 12 lớp thế mà tôi có bốn thằng bạn thân thôi mà chúng nó lại chui rúc hết vào lớp này. Tôi chỉ có thể rút ra một kết luận: Team của tôi toàn zai đẹp và học giỏi.

    "Tùng.. tùng.. tùng" Trống đánh báo hiệu buổi chào cờ đầu tiên của đời học sinh cấp ba của tôi. Ra xếp hàng ngồi ngay bên cạnh Thúy bí thư. Hai đứa ngồi nói chuyện rất hợp.

    - Nghe nói Nam giỏi toán hả?

    - Ờ, thì cũng tàm tạm. Thế Thuý giỏi nhất môn nào?

    - Mình học được nhất là văn.

    - Con gái mà giỏi văn là tuyệt nhất!

    - Thế Nam có thích gái giỏi văn không?

    - À.. ừ.. cũng thích.

    Nói chuyện một hồi tôi cảm nhận được có vẻ như Thúy cũng để ý tôi rồi.

    Nói đến Thúy, em ý được xem là hoa khôi của khối 10 năm nay, học giỏi, võ giỏi nhưng được cái khá là bá đạo (nghe thiên hạ đồn). Được Thuý để ý không biết là điềm lành hay dữ.

    Chào cờ xong, tiết đầu là toán, đây có thể là môn học tôi tự tin nhất nhưng từ buổi nhận lớp thì toán cũng là môn tôi cảm thấy hoang mang nhất (lí do chắc các bạn cũng biết). Quả nhiên đến tiết Toán tôi không được yên ổn. Vừa vào lớp cô Thủy đã kiểm tra kiến thức cũ. Cô gọi bạn có điểm toán cao nhất trong kì thi vào lớp 10 lên kiểm tra bài cũ và dĩ nhiên đó là tôi.

    Phải nói toán là môn sở trường của tôi, có bài toán nào tôi cũng có thể làm được nhưng về khoản lí thuyết thì bó tay. Lên bảng lần mò mãi cuối cùng cũng xong. Cả tiết đó cô chỉ giao bài tập, cứ hai ba bài là lại gọi tôi, bài cũng dễ nhưng đi nhiều cũng mệt.

    Hết buổi học đầu tiên tôi lê cái thân già về nhà.
     
  6. Lão Thập

    Bài viết:
    0
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi phát hiện ra một điều cực kì nguy hiểm là tôi ở cái thời này rồi mà còn không biết facebook là cái quần què gì (quá thể là lạc hậu mà). Mười sáu năm qua tôi chỉ biết ăn, võ, học, bóng đá và chơi game, về mấy thứ mạng xã hội tôi không quan tâm cho lắm, trong đầu tôi khái niệm về facebook cực kì đơn giản: Facebook chính là cắm mặt vào sách. Lên đến lớp 10, lúc đi tán gái tôi mới biết cái tầm quan trọng của nó. Cũng nhờ Thuý mà tôi mới bắt đầu tiếp xúc với cái mạng xã hội này.

    Chuyện là trong một giờ thể dục hôm thứ năm, tôi ngồi buôn dưa lê bán dưa chuột với hội bàn tròn (tôi và bốn thằng bạn thân gọi chung là hội bàn tròn). Thằng Kiên béo đưa tay khoác lên vai tôi, lém lĩnh nói:

    - Nam khai mau, mày thích em Thuý bí thư đúng không?

    - Ây da.. sao mày biết, tao biểu hiện rõ lắm à?

    - Hư.. lão làng như tao đây nhìn muỗi bay qua còn biết con nào đực con nào cái, huống gì suốt ngày nhìn chúng mày liếc mắt đưa tình, không biết mới lạ! – Thằng Kiên cười đểu

    - V~i cả lão làng!

    Thằng Thắng xen vào:

    - Lão làng cái con khỉ, chuyện mày thích Thuý, bọn tao ai chả biết.

    Tôi cười hì hì:

    - Chúng mày nói xem, Thúy cũng được xem là hoa khôi của trường, điểm thi văn đầu vào môn văn cao nhất khối, tao tán em ấy à.. áp lực lớn lắm đó!

    Thằng Kiên béo lại tiếp:

    - Nhưng mà hình như Thuý cũng thích mày đấy.

    - Điều đó tất nhiên là tao biết. Tí nữa tao định xin số của em ý, tiện liên lạc.

    - Mày đừng xin mà mất công, hôm thứ ba tao xin rồi nhưng Thuý bảo hiện tại không dùng điện thoại có gì thì liên lạc qua facebook.

    - Đậu xanh rau má.. tao làm gì có dùng facebook, lấy gì mà liên ví chả lạc.

    Thằng Thái vỗ vai tôi:

    - Tao đã nói với mày rồi, thời này mạng xã hội nó phát triển thế mà mày vẫn cứ lạc hậu như vậy. Bây giờ mày định nhắn tin ấy ấy với em Thuý bằng cách nào hay mày định viết thư rồi để dưới gầm bàn cho em ấy đọc như mấy bộ phim học trò thời nào nào đó.

    - Thế thì tao phải làm sao?

    - Hầy.. thì bây giờ mày bắt đầu dùng face chứ còn làm sao nữa!

    P/s: Chuyện là như thế đấy, cũng nhờ tán em Thuý mà tôi mới bắt đầu sử dụng facebook đấy. Các bác có thấy tôi lạc hậu không!
     
  7. Lão Thập

    Bài viết:
    0
    Chương 5:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuần đầu tiên trôi qua êm đẹp và tôi cũng hoàn thành việc cưa đổ em Thuý (căn bản là em ý cũng thích tôi chứ theo cái kiểu tán củ chuối của tôi thì còn khuya mới đổ).

    Thứ hai đầu tuần, nghe nói lớp tôi có học sinh mới, nghe nói đó là con gái, nghe nói học rất giỏi còn về sắc đẹp thì chẳng nghe được gì.

    Sau tiết chào cờ, khi tất cả học sinh đã ngồi cả trong lớp, hội bàn tròn lại tiếp tục bàn tán. Thằng Thái dở thói tri thức:

    - Theo như kinh nghiệm của tao thì gái học giỏi thường là gái xấu..

    - Kinh nghiệm vớ vẩn.

    - Ơ thế Thuý mà xấu à! – Kiên béo nói lại.

    - Đúng, đúng, Thuý đẹp mà.

    - Thì tao chưa nói hết, ý tao là mấy đứa học giỏi thường là xấu hoặc max xinh.

    - Haizz, mày nói xàm quá, chị tao cũng học giỏi mà có xấu hay xinh gì đâu!

    - Nam à! Chị mày không xinh mà chỉ là nghiêng nước nghiêng thùng thôi chứ gì?

    Đang nói chuyện thì cô giáo vào. Hôm nay cô Thuỷ vào lớp với một khuôn mặt vui vẻ thông báo:

    - Hôm nay lớp ta sẽ đón một bạn học sinh mới. Em vào đây – Cô vẫy tay gọi bạn học sinh ấy vào.

    Cả lớp ồn ào:

    - Wow..

    - Đấy thấy chưa, tao nói oy mà là gái cực xinh – Thằng Thái khẳng định.

    - Ờ thánh mày nói đúng.

    - Cả lớp im lặng cho bạn giới thiệu – Cô quay sang phía bạn học sinh mới – Em giới thiệu đi.

    - Dạ.

    Tiếng nói trong trẻo thật dễ nghe vang lên:

    - Mình xin tự giới thiệu mình là Dương Anh Đào. Mình đến từ XXX, từ bây giờ mình sẽ học cùng các bạn mong các bạn quan tâm.

    - À bây giờ em xuống chỗ bàn ba người kia ngồi nha – Cô giáo chỉ tay xuống gần cuối lớp.

    What? Bàn ba người? Gần cuối lớp? Thật không thể tin nổi.. đó là bàn tôi. Gái vừa xinh lại còn học giỏi.. ngồi gần tôi thì còn gì bằng.

    Hết buổi học, tôi lại cùng con ngựa sắt thống nhất màu xanh về nhà. Vừa về đến nhà, một khung cảnh u ám bày ra trước mắt. Tôi chạy nhanh vào bếp:

    - Mẫu thân, mấy người đó hôm nay bị sao vậy?

    - Mẹ chịu thôi, từ khi đi học về đã vậy rồi.

    Chắc có biến, tôi chạy nhanh ra chỗ hai người kia. Làm một bản mặt nghiêm trọng bắt đầu lấy khẩu cung:

    - Đại tỉ, có chuyện gì mà tỉ như mất hồn vậy?

    Nghi phạm không có tín hiệu hợp tác, tôi quay sang nghi phạm thứ 2:

    - Huynh, có chuyện gì đã xảy ra vậy?

    - Haizzz.. lớp anh có học sinh mới. – Huynh tôi lắc đầu thở dài.

    - Thì sao? Có liên quan không?

    - Sao lại không liên quan, cái đứa mới chuyển đến nó là con zai, mà còn là zai cực phẩm nhưng vẫn chưa bằng anh mày.

    - Zai đẹp thì liên chả liên quan gì đến việc tỉ ấy ra nông nổi này cả.. hay là.. - Tôi giật giật hai hàng lông mày.

    - Thì là thế đấy.. sao chú chậm hiểu thế.

    - Hờ hờ thật không ngờ đại tỉ nhà ta tiếng tăm lừng lẫy khắp giang hồ mà cũng có ngày bị sa vào lưới tình.. Ấy, vậy sao huynh cũng như người mất hồn vậy.

    An đại tỉ ngay lập tức trở lại trạng thái ban đầu.

    - Anh mày á.. chỉ có chị mày mới hiểu.

    - A.. hồn An đại tỉ đã quay trở lại.

    Chị ấy khỏ một cái lên đầu tôi:

    - Trở lại cái đầu mày, hồn tao nãy giờ vẫn ở đây.

    Anh em tôi tình cảm bao nhiêu thì mụ ta hung dữ bấy nhiêu, con gái mà hở tí là đụng tay đụng chân. Thôi không nói xấu chị ấy nữa, quay lại chủ đề chính:

    - Thế huynh ấy bị sao vậy?

    - Theo như thằng Bảo nó nói rồi đấy, lớp chị mày mới có zai đẹp chuyển đến, không chỉ đẹp lại còn hát hay, đàn giỏi lại còn là trai Hàn nữa đấy. Phải gọi là quá cực phẩm. Anh mày sợ nó cướp mất cái chức nam khôi nên mới buồn như thế.

    - Hứ, ai bảo tôi buồn chỉ là cơ mặt hôm nay không giãn ra được thôi.

    - Hí.. buồn thì nói buồn đi còn bày đặt cơ mặt không giãn ra được.

    - Ai mà thèm buồn chớ, zai đây cũng không phải zai xấu nhá. Sợ gì cái thằng mới đến.

    - Hờ không phải zai xấu, cứ cho là mày đẹp đi thì cũng không đẹp bằng ù pa của tao.

    - Ù pa.. ù pa cái con khỉ, nó không phải thần tượng a.

    - Tao thích gọi thế đấy, ý kiến à.

    Chiến tranh thế giới lại bắt đầu nổ ra, biết thân biết phận tôi lặng lẹ lên phòng. Mấy người cứ việc cãi nhau vì trai mới đẹp, tôi cũng có gái mới xênh nhá. Trong nhà này cứ lặng lẽ mà sống, mặc kệ thiên hạ.

     
  8. Lão Thập

    Bài viết:
    0
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh chị tôi mang tiếng là một cặp song sinh, sinh cùng năm nhưng không cùng tháng, không cùng ngày, không cùng giờ. Từ khi hiểu chuyện, hai người họ nhất quyết không làm sinh nhật cùng nhau nên bố mẹ tôi lại tốn kém thêm một khoản. Anh tôi chẳng bao giờ gọi chị An là chị, mà chị ấy cũng chẳng thiết gọi anh Bảo là em. Gọi mày tao mãi cũng quen, nên người ta nhìn vào không biết nhà này ai là con cả chỉ biết tôi là con út.

    Có bạn gái max đẹp, học Văn max giỏi lại ngồi cùng gái xinh, đời tôi thế là quá sung sướng rồi.

    Sáng sớm tôi lại cùng chiếc xe đạp đi học. Chắc mẩm tôi là người đi học sớm nhất lớp ấy thế mà vừa đến lớp đã thấy Anh Đào ngồi trong lớp.

    - Sao cậu đến sớm vậy?

    - Tôi đi cùng anh trai nên tôi mới tới sớm.

    - Cậu có anh trai hả?

    - Chớ sao, tưởng mình Nam có anh trai hả!

    Tôi gãi gãi đầu:

    - Hì hì!.. À mà sao Anh Đào biết tôi có anh vậy?

    - Ờ thì hôm qua Nam nói Nam có anh mà.

    - Tôi có nói sao? - Tôi hỏi lại bằng giọng điệu nghi ngờ.

    - Có nói.

    - Hờ chắc tôi nói nhưng quên.

    Từ thứ hai đến giờ đây là lần đầu tiên nói chuyện với Anh Đào, trừ lúc giới thiệu khi mới đến thì đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy nói chuyện.

    Hôm nay lớp tôi có 4 tiết nên được về sớm. Lúc dắt xe ra gần đến cổng trường thì tôi thấy Đào đang ngồi ở ghế đá.

    - Sao Anh Đào còn ngồi đây, không về à?

    - Tôi không đi xe nên ngồi đây chờ anh trai.

    - Hình như cậu cùng xã tôi thì phải, hay lên xe tôi đèo về, chứ ngồi chờ 45p thì lâu lắm.

    - Thôi thế cũng được- Anh Đào nhíu mày. Trông cái vẻ phụng phịu của cô ấy mà thấy cưng dễ sợ.

    Thế là tôi được đèo cô ấy về nhà. Vừa đi vừa chỉ đường cho tôi, thế rồi chúng tôi dừng trước một ngôi nhà.. ngôi nhà rất là quen.

    - Đây là nhà cậu hả?

    - Ừ, nhà tôi đấy, có gì không?

    - À không có gì, thôi tôi về đây. Bye nha.

    Tôi lọc cọc đạp xe về nhà. Khi giới thiệu tên tôi đã thấy có gì đó quen quen rồi, thật không ngờ lại chính là cô ấy. Đến đây chắc các bác cũng biết cô ấy là ai oy nhỉ.

    Sau hai tuần gắn bó với con ngựa sắt thống nhất màu xanh, tôi đã có một thân hình rắn chắc. Nói vậy thôi chứ sau hai tuần tôi sút liền mấy ký, đã gầy nay còn gầy hơn. Bố mẹ vì quá thương con trai út nên đã lên đời cho tôi con xe điện.

    Tôi lại có thêm nghề mới (làm xe ôm cho Anh Đào), còn lý do thì các bác không cần biết nhưng mà không nói thì thấy áy náy dã man.

    Chuyện là Anh Đào chính là con gái của bác Phúc, bác ấy từng là bạn thân trong đơn vị của bố tôi, ví lại cô ấy không biết đi xe đạp, Đào và tôi cùng đường cùng lớp thế là tôi phải làm xe ôm cho cô ấy. Mà cũng vì thế mà tôi mới biết được

    Có hôm tôi đang trên đường đi về, bỗng nhiên có một chiếc xe chắn ngang đường, tôi phanh gấp. Hai thanh niên dựng xe xuống và tiến lại gần tôi:

    - Chào Anh Đào.

    - Chào hai anh. – Trâm chào lại lễ phép.

    - Tối nay đi chơi với anh được không?

    Cô ấy cười dịu dàng:

    - Sorry, tối nay em bận rồi ạ!

    - Ok! Em bận đi chơi với thằng này sao? - Anh ta quay sang tôi- Mày là Nam phải không?

    - Đúng vậy, em là Nam.

    - Haizz.. mày đã có em Thúy hoa khôi của trường làm bạn gái rồi còn định hốt luôn em Đào hả.

    - Anh nói vậy là có ý gì? Chúng em chỉ là bạn thôi.

    - Ý gì à! Bạn à! – Quả nhiên sau khi nói xong anh ta liền đưa tay đánh tay và tôi đã chuẩn bị né đòn. Ấy thế mà trong nháy mắt có một cánh tay trắng nõn đưa ra túm lấy tay anh ta.

    Một giọng nói cất lên:

    - Tôi và Nam có quan hệ gì thì liên quan gì đến anh, anh muốn đi chơi với tôi sao? Anh muốn làm bạn trai tôi sao? Không có cửa đâu, bạn trai cũ của tôi xuất sắc gấp trăm lần anh kìa, thế mà tôi còn bỏ huống hồ một người suốt ngày ăn chơi lêu lổng như anh không đáng để tôi quan tâm.

    Sau khi nghe cô ấy nói. Tên kia mặt biến sắc có lẽ một phần do có bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay anh ta. Tôi thật không hiểu Anh Đào đã dùng bao nhiêu sức, lần đầu tiên tôi thấy cô ấy nói nhiều như vậy. Anh ta bỏ đi ngay lập tức nhưng điều tôi quan tâm là việc khác, tôi vội vàng hỏi cô ấy:

    - Cậu từng có bạn trai hả?

    - Có thể xem là vậy.

    - Người ấy giỏi lắm hả?

    - Ừ!

    - Giỏi thế sao lại bỏ vậy?

    - Giỏi.. nhưng tôi không thích, không hợp.. Thôi chúng ta về thôi.

    - Ờ.. về thôi.

    Tôi chợt nghĩ vậy người Anh Đào thích thì phải như thế nào?
     
  9. Lão Thập

    Bài viết:
    0
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Làm người yêu của gái xinh và làm xe ôm của gái đẹp đã đem lại cho tôi biết bao phiền phức. Lũ con trai trong trường xem tôi như cái gai trong mắt. (Vì mới vào trường nên cũng ít ai biết tôi còn có một bà chị xinh trai nữa nhá)

    Sau giờ chào cờ, có một anh lớp nào đó đi vào trong lớp, gương mặt hất lên một góc 45 độ, huyênh hoang đi về phía tôi, đặt tay lên vai nói khẽ vào tai tôi:

    - Hết tiết ba ra nhà để xe anh gặp.

    Nói xong anh ta bỏ đi ngay, làm tôi không kịp phản ứng. Thằng Thái đứng bên cạnh mặt hoang mang, hỏi lại cho chắc những gì mình đã nghe:

    - Anh ta rủ mày ra nhà để xe?

    - Ừ.

    - Tao nghe nói nhà để xe là thánh địa sinh tử đấy!

    - Tao biết.

    Sau đó tôi vào lớp và ngồi vào bàn cuối. Haizzz.. đánh nhau sao, sinh tử sao? Tôi chẳng thích mà giờ biết phải làm sao? Hay là chơi bài chuồn nhưng cách này cũng chỉ tránh được ngày một ngày hai, tôi còn là bạn trai của Thúy, xe ôm của Anh Đào dài dài, thôi thì giải quyết luôn trong một lần cho xong.

    - Chiến thôi chớ làm sao, mày còn có tụi tao hậu thuẫn, lo gì! – Thằng Kiên vỗ vào vai tôi.

    - Mày đọc được suy nghĩ của tao à? – Tôi ngạc nhiên.

    - Suy nghĩ mà nói ra như mày thì ai mà chẳng đọc được. Mà giờ sao, chiến không?

    - Chiến!

    Tôi dở khóc dở cười quay về bàn mình, tôi cứ nghĩ rằng mình đang nghĩ hóa ra là nói thẳng ra miệng,

    Hết tiết, theo lời hẹn tôi ra nhà để xe trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, núp phía sau là lũ huynh đệ kia. Cái lí do tôi bị gọi ra "hàm huyên" thì chắc ai cũng đoán ra rồi. Cả hai bên đang hừng hực khí thế, có vẻ như bên kia đang có ý định nói gì đó với tôi thì chợt nghe thấy có người gọi tôi ở phía sau:

    - Nam, đang làm cái trò gì ở đây vậy, định lấy xe hay gì?

    Tôi quay đầu lại.. cái giọng điệu đó chỉ có thể là anh trai tôi. Tôi ấp úng, gãi đầu:

    - Anh.. em.. em đang..

    Anh tôi tiến bên cạnh, thì thào vào tai tôi:

    - Định trốn tiết à, anh mày về méc mẫu hậu đó nha! - Sau đó tiến lên chắn trước mặt tôi, nói chuyện với tên cầm đầu đã gọi tôi ra đây:

    - Lão Nhị, chúng ta đã nói nước sông không phạm nước giếng còn gì, sao mày lại đi gây sự với nó?

    - Hư, nước sông không phạm nước giếng? Là tao không ưa nó đấy! Tao thích gây sự với nó đấy! Lão Đại à, đây là chuyện riêng của tao với nó, hành động của mày là đang phạm vào nước giếng nhỏ bé của tao đấy.

    - Tao không quản mấy cái việc riêng của mày, mày thích làm gì thì làm nhưng nó. - Bảo sư huynh chỉ tay về hướng tôi - Là nó thì tao phải quan tâm.

    - Mày nói có lý chút đi, là nó thì sao? Nó cũng chỉ là thằng học sinh lớp 10, mới vào trường. Hay mày quen nó à?

    - Hư.. đâu chỉ quen mà là rất thân.. Thực ra thằng Nam là.. Á.. á.. á.. á.. á.

    Tiếng la thất thanh của anh trai tôi, tôi giương to đôi mắt nhìn người con gái đang nhéo tai anh ấy. Lão Đại chân chính xuất hiện rồi, người đó cười nhếch, lông mày giương lên:

    - Giỏi lắm ha! Thích quan tâm nhiều chuyện quá ha!

    - Ấy ấy nhẹ tay thôi, đau lắm đấy, rách tai bây giờ.. mà tại nó muốn đánh thằng Nam chứ! - anh tôi trưng cái bộ mặt vô tội ra nhìn xéo anh kia.

    Người đó quay ngoắt về phía anh kia:

    - Bách hà? Thích gây chuyện lắm hả? Lên phòng giám thị đánh cho sướng ha? Trên đó vừa có điều hòa mát lạnh vừa có người xem cổ vũ.

    - Ấy ấy, làm gì có ai đánh nhau đâu, anh em nói chuyện làm quen ấy mà. Hì hì, mà cũng làm quen xong rồi tôi xin cáo từ trước.

    Nói xong anh ta kéo lũ bè bạn chuồn ngay. Sau đó tôi còn nghe thoang thoáng anh kia nói:

    - Mày điều tra cái kiểu gì mà không biết nó quen biết Lão Đại với Mẫu Dạ Xoa chứ?

    - Thì em có điều ra họ hàng gốc rễ của nó đâu, mà hình như em thấy ba người họ trông giống giống nhau.

    Hắn ta khựng lại ngoảnh mặt nhìn chúng tôi có vẻ đã nhận ra điều gì đó, gương mặt thất kinh lôi kéo đồng bọn, bước chân chạy trốn nhanh hơn.

    Bọn người kia đi khuất dạng, "́̃Lão Đại" của tôi mới đá một cái vào mông anh tôi, trừng mắt:

    - Còn không mau về lớp!

    Vì bảo toàn cho cặp mông của tôi, tôi co chân chạy trối chết về lớp.

    Thật là, có anh trai là Lão Đại của trường, có chị gái là bí thư đoàn trường, tôi ở cái trường này cũng được gọi là có địa vị.

    Anh Bảo ở trường được mọi người gọi là Lão Đại. Tại sao lại là Lão Đại? Tất cả phải quay lại trận huyết chiến hồi anh ấy lớp 10. Tôi từng được nghe kể rằng trong trận chiến đó một mình anh tôi đấu với năm, sáu anh lớp 12 gì đó (địa điểm tại sân vận động sát bờ đê sát bờ đê nói thẳng ra là bãi cỏ sát bờ đê). Mấy anh ấy cũng được gọi là trùm trường. Sau trận huyết chiến dĩ nhiên là anh tôi thắng nhưng thương tích đầy mình. Thế là anh tôi trở thành trùm trường, từ đó đến bây giờ vẫn chưa có ai có thể xóa ngôi, và cũng từ đó anh tôi được gọi là Lão Đại.
     
    Last edited by a moderator: 29 Tháng bảy 2019
  10. Lão Thập

    Bài viết:
    0
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy tuần đầu của năm học không lúc nào yên bình, các đàn anh đàn chị có tiếng thì ra sức kéo bè kéo cánh, sẵn sàng xử đẹp các em lớp dưới với cái lí do dạy bảo các em lớp 10 mới lên để các em đi vào quy cũ của nhà trường. Tuy cũng là lớp 10 nhưng tôi lại có một chỗ dựa vô cùng vững chắc nên dĩ nhiên tôi vẫn bình an trước sự dậy sóng của thế giới ngầm nơi học đường.

    * * *

    Hôm nay là một ngày đẹp trời, tôi vẫn đi học như thường ngày. Đến trường, việc đầu tiên là phải dựng xe gọn gàng vào nhà để xe. Anh Đào vào lớp trước nên sau khi dựng xe xong tôi nhanh chóng vào lớp. Đi gần đến cuối nhà để xe thì tôi thấy Anh Đào đang nói chuyện với một người con gái khác. Cuộc đối thoại diễn ra rất nhanh và người con gái kia bỏ đi. Tôi tiến lại gần cô ấy:

    - Có việc gì thế?

    - Không có gì cả? - Cô ấy vừa lắc đầu vừa mỉm cười.

    Nói xong cô ấy lạnh lùng đi vào lớp. Tôi đứng tần ngần một lát, theo dự cảm của tôi chắc chắn là sắp có biến.

    Cả buổi học tôi không thể rời mắt khỏi Anh Đào. Hết tiết 4, cô ấy ra khỏi lớp, tôi vội vàng bám theo. Quả nhiên là ra "thảnh địa", quả nhiên là gặp người con gái lúc sáng nhưng có thêm hai người nữa. Tôi tìm một nơi ẩn nấp lí tưởng đủ để nghe toàn bộ câu chuyện mà sẽ không bị ai phát hiện.

    Người con gái kia chào hỏi bằng một nụ cười tỏa nắng nhưng tôi lại cứ cảm thấy gian trá sao ý. Anh Đào đi thẳng ngay vào vấn đề:

    - Chị gọi em ra đây có việc gì?

    - Chị chỉ muốn hỏi thăm em chút xíu thôi mà.

    - Cảm ơn chị đã hỏi thăm! Nhưng.. chúng ta có quen biết nhau sao?

    - Em không biết chị nhưng chị biết em đấy. Mà nhân đây chị giới thiệu luôn, chị là Kiều Hạ Anh, hot girl lớp 12C5, bạn gái của Tuấn tiền tỉ, chắc em biết anh Tuấn nhỉ.

    - Bạn trai chị.. làm sao em biết được.

    - Không biết sao? - Chị ta ngay lập tức thay đổi sắc mặt, thay đổi ngay cả cách xưng hô – Nói không biết là xong à, thằng Tuấn nó đá tao chỉ để đi tán một con lớp 10 mới lên, đã thê còn bị mày từ chối, vậy mà mày nói không biết, mày thây như thế có coi được không?

    Nhìn cái mặt là biết chẳng tử tế gì rồi, ban đầu nói chuyện lịch sự lắm thế mà giờ.. Haizzz chẳng biết nói gì hơn. Cơ mà tôi ghét nhất là xem con gái xử nhau, nói chuyện dài dòng, lằng nhằng, lí do lí chấu, nguy cơ là chưa đến đoạn gay cấn thì bà chị già tôi sẽ xuất hiện và xách mấy người lên phòng giám thị.

    Không nói chuyện ngoài lề nữa, chúng ta tiếp tục xem diễn biến câu chuyện.

    - Em từ chối chỉ vì em không thích anh ấy, như vậy cũng không được sao?

    - Tuấn là bạn trai tao, là hot boy của trường này, là hot boy đấy. Mày từ chối nó chẳng khác nào đang xỉ nhục vào mặt tao. (Mặt tôi dỡ khóc dở cười: "Cái lý do quần què gì vậy?".)

    - Xỉ nhục, chị xem đó là xỉ nhục?

    - Tao xem là thế đấy, sao nào? Cái loại con gái hư hỏng như mày mới lên cấp 3 thôi, có chút sắc đẹp là dở trò quyến rũ hết thằng này đến thằng khác, mày có biết bao nhiêu thằng ở trường này chết mê chết mệt vì mày không?

    Anh Đào vẫn giữ khí chất lạnh lùng, lời nói nghe vẫn nhẹ nhàng nhưng tràn ngập sát khí, tiến đến trước mặt chị kia:

    - Chị cho rằng tôi có chút sắc đẹp?

    Chị gái nhìn Anh Đào, thái độ không còn vênh váo như trước, ánh mắt có chút run sợ lùi về phía sau một bước, Anh Đào lại thêm một bước.

    - Chị nghĩ rằng tôi có chút sắc đẹp mà có thể quyến rũ được bạn trai của chị, chị chẳng phải là hot girl sao? Chị là đang đáng giá cao tôi hay đáng giá thấp chính mình? Không tự tin giữ người yêu của mình, mất rồi đừng đổ lỗi cho người khác.

    Anh Đào nói một câu lại tiến lên một bước, dáng cao hơn nừa cái đầu, bá khí tràn ngập khiến chị gái bất giác lùi lại, trong hai con ngươi ngùn ngụt lửa giận:

    - Con m* mày! Trực tiếp giơ tay định tát Anh Đào

    Cô ấy nhanh chóng lùi lại hai bước tránh được cái tát kia. Cặp lông mày cau lại:

    - Chị xin lỗi tôi ngay.

    - Hứ, xin lỗi, có cái *** mà tao xin lỗi.

    Nói rồi chị ta lại dơ tay kia định tát nhưng một tay Anh Đào nhanh chóng nắm lấy còn tay kia tát một cái vào mặt chị ta.

    - Chị vừa mới xúc phạm đến mẹ tôi, tôi cần chị xin lỗi.

    - Còn khuya tao mới.. – Chị ấy chưa nói hết câu thì Trâm đã tát mạnh vào má còn lại, miệng nói võn vẹn hai từ "Xin lỗi."

    Cái tát ấy mạnh đến nỗi Hạ Anh ngã ngay xuống đất. Có vẻ như chị ta không có ý định xin lỗi, mắt đỏ hoe, tay vừa ôm mặt vừa nói:

    - Đứng đó làm gì, đánh nó cho tao.

    Đồng bọn của chị ta hoang mang nhìn nhau.

    - Thử xem.. – Lời nói tràn ngập sát khí, đáy mắt tối sầm lại, lạnh tanh như lưỡi dao. Tôi nhìn mà cũng cảm thấy ớn lạnh huống gì hai chị kia.

    Anh Đào tiến lên một bước, hai chị kia lại lùi một bước.

    - Xin lỗi!

    Hạ Anh vẫn im lặng và nhìn Anh Đào bằng cái nhìn oán hận. Cô ấy tiến lại gần đá một cái vào bụng Hạ Anh và không quên nhắc lại hai từ xin lỗi. Chị ta chuyển từ ôm mặt sang ôm bụng, có vẻ như không có ý định xin lỗi. Anh Đào đá cái nữa, cái này có vẻ mạnh khiến chị ta bị trượt về sau tầm nửa mét. Lúc này Hạ Anh mới lắp bắp nói:

    - Xin.. xin.. xin.. lỗi.

    - Nói từ sớm có phải tốt không. Chị làm gì cũng được, nói xấu tôi với mọi người cũng được, đánh tôi cũng được nhưng đừng đứng trước mặt tôi xúc phạm đến gia đình tôi.

    - Tôi.. tôi.. biết rồi..

    - Bây giờ thì cút cho khuất mắt tôi.

    Hai chị kia dìu Hạ Anh dậy. Ba người vừa đi khỏi, Anh Đào liền quay người lại.

    - Thấy người ta bị đánh không ngăn lại còn ngồi đó mà xem hả.. ra đây ngay cho tôi.

    Tôi ra khỏi nơi ẩn nấp, vừa gãi đầu vừa cười:

    - Ây za, ngồi đây tê hết cả chân không đứng lên được. Mà bà đánh người ta chớ người ta có đánh bà đâu.

    - Nói gì thế?

    - À tôi nói là Đào mà bị đánh là tôi xông ra ngăn liền ấy mà.

    - Cũng được ha.

    Trống vào lớp vang lên, tôi và Anh Đào cùng nhau vào lớp.

    Sau hôm đó, tôi liền điều tra về Anh Đào thông qua người anh của cô ấy và biết được năm 14 tuổi, lúc còn bên Hàn cô ấy từng là quán quân karatedo toàn quốc, thật quá là lợi hại mà.
     
  11. Lão Thập

    Bài viết:
    0
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng chủ nhật, không khí thật trong lành, dễ chịu, đến thời tiết cũng ủng hộ cho sự kiện ngày hôm nay. Hôm nay là 20/10 – ngày tôn vinh phái đẹp, tôn vinh những người phụ nữ của Việt Nam. Sống 16 năm rồi mà tôi chưa từng tặng quà cho một người con gái nào nhưng hôm nay tôi quyết định tặng quà cho Thuý, đây là lần đầu tiên. Phải nói là tôi thuộc tuýt người lãng mạn, mua hoa hay quà tặng Thuý thì đơn giản quá, chẳng ý nghĩa lắm mà lại còn tốn tiền. Lần đầu tiên tặng quà cho người khác phải ý nghĩa một chút mới hay, tôi thích đồ tự làm hơn.

    Tôi leo lên con ngựa sắt thân yêu đi đến cửa hàng bán đồ lưu niệm gần nhà để tham khảo ý tưởng. Gấu bông, móc khóa, gối ôm, vòng tay, toàn những thứ con gái thích nhưng chúng mà do tôi làm ra thì.. haizzz. Cuối cùng tôi quyết định làm một ngôi nhà bằng que kem. Mua hết những thứ cần thiết tôi nhanh chóng về nhà, quả nhiên làm nhà handmade vẫn ý nghĩa và rẻ hơn mua hoa.

    Làm hì hục cả buổi sáng, ngôi nhà của tôi cuối cùng cũng hoàn thành, có cả hàng rào và một khu vườn nhỏ. Tôi cảm thấy tôi học cái gì cũng giỏi, làm cái gì cũng tốt, người đàn ông như tôi trên đời này hiếm lắm mà. (Xuống đi Nam ơi, trên đó cao lắm, ngã là tàn phế đó).

    Hai rưỡi chiều, tôi đến nhà Thuý định rủ em ý đi chơi rồi tặng quà luôn, Mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ nhưng nhân vật chính lại bận, tôi chỉ kịp đến nhà đem tặng món quà kia rồi nhìn gia đình cô ấy đi chơi.

    * * *^_^-------------

    Mải lo chuẩn bị quà tặng Thuý mà tôi quên mất con bạn xem như thân duy nhất của tôi. Theo như suy đoán của tôi thì chắc hôm nay là ngày 20/10 đầu tiên của nó, mặc dù năm nào mà chẳng có 20/10 nhưng nó ở Việt Nam lại khác. Tôi lại bắt đầu quẩn quanh trong cái suy nghĩ chọn quà. Trông nó lúc thì lạnh lùng, sắt đá, lúc thì hiền lành, vui tính lại có phần đáng yêu, đối với nó mà nói những đồ con gái hay thích nó tuyết đối không có hứng thú. Nghĩ mãi tôi mới rút ra được một điều quan trọng: Quà vật chất có thể không thích nhưng quà tinh thần miễn cưỡng thì có thể nhận được, dù gì nó cũng là con gái mà.. thế là tôi vác cây guitar sang nhà nó.

    Đến gần nhà Anh Đào, tôi thấy một bóng người quen quen đang ngồi bên bờ ao. Hờ, chắc chắn cái người quen quen đó là Anh Đào rồi. Tôi lại gần và ngồi xuống bên cạnh:

    - Ây, đang làm gì đấy?

    - Nam đấy à? - Cô ấy tỏ ra ngạc nhiên.

    - Ngoài Nam chân cong ta đây còn ai nữa, mà tối rồi còn ra đây câu cá à?

    - Buổi tối không khí dễ chịu mà yên tĩnh, câu cá rất thích.

    - Ừ. Cậu có biết hôm nay là ngày gì không?

    - Dĩ nhiên biết, hỏi thừa.

    - À, ờ. Mà hôm nay có ai tặng quà cho cậu không?

    - Anh trai tôi.

    - Tôi đàn cho Anh Đào nghe một bài nhá.. xem như một món quà.

    - Được đấy!

    - Thích bài gì, nói đi?

    - Nam có biết bài Miracles In December của EXO không?

    - Của EXO hả? Tất nhiên là cũng biết rồi, tôi là một fan bự của họ đấy.

    Anh Đào cười, đôi mắt long lanh trong đêm bỗng sáng hơn:

    - Wow, ghê nha, hôm nay tôi được gặp fanboy của EXO cơ đấy! Vinh hạnh nha!

    - Chớ sao, quá vinh hạnh. À mà tôi không biết hát tiếng Hàn đâu, Anh Đào hát tôi đánh đàn nhá.

    - Ừ.

    - 1.. 2.. 3..

    - Boiji anhneun neol chajeuryeogo aesseuda

    * * * Deulliji anhneun neol deuleuryeo aesseuda

    * * *Boiji anhdeonge boigo deulliji anhdeonge deullyeo

    * * *Neon nareul tteonan dwiro naegen eobdeon himi saenggyeosseo..

    * * *

    * * *

    Tiếng đàn và tiếng hát hòa vào cùng màn đêm thanh tĩnh..

    * * *Từ nơi cao vút trên ngọn cây có lẽ vẫn nghe thấy tiếng chúng tôi..

    - Cậu có biết chơi nhạc cụ không?

    - Có chứ, tôi biết chơi piano, violin, cả đàn tranh nữa.

    - Wow, giỏi nha, thế còn guitar thì sao?

    - Guitar thì hồi bé tôi có học một chút nhưng lâu rồi không đụng đến nên quên hết rồi.. mà tôi rất thích nhìn người khác chơi guitar đó.

    - Nói thế có nghĩa là cậu thích tôi á hả?

    - Đùa! - Anh Đào gõ một cái vào trán tôi.

    - Ui da - Tôi ôm cái trán vừa bị dính chưởng kêu la thảm thiết

    - Bớt bớt đi ông ê, trời tối rồi người qua đường lại tưởng ở đây có con ma nào chết thảm hiện hồn về.

    - Ây gu Anh Đào hôm nay cũng biết nói đùa kìa.

    Anh Đào không thèm để ý đến tôi nữa, chú tâm vào câu cá. Một chốc lại quay lại nhìn tôi:

    - Hôm nào, Nam rảnh có thể qua dạy tôi chơi guitar không?

    - Ừ hôm nào rảnh tôi dạy..

    * * *

    * * *

    * * * Câu chuyện cứ thế dài mãi, có vẻ cũng đã muộn, tôi đi cùng Anh Đào đến cửa nhà. Tôi đứng ngoài cổng nhìn cô ấy bước vào, bỗng nhiên cô đấy dừng lại nhìn về phía tôi: "Nam a, tên mình là Yang Ji Yeon"
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng tám 2019
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...