Vào khoảng thời gian này thời tiết liên tục thay đổi khiến tâm trạng của tôi cũng không tốt lắm. Những cơn mưa cứ dai dẳng không chịu dứt. Giao mùa thật phức tạp, nhìn mưa lất phất khiến tôi nhớ lại chuyện trước kia câu chuyện mà cả đời này tôi không bao giờ muốn nhớ lại dù chỉ là một chi tiết nhỏ. Ôi cái kí ức kinh khủng. Cuối năm cấp ba tôi chợt nhật ra bản thân mình thật ngu ngốc khi lựa chọn tình yêu mà từ bỏ tình bạn. Đến khi bị tình yêu phản bội thì mới nhận ra lỗi sai thì đã quá muộn rồi. Cái cảnh nhìn bạn mình quay đi khi bị bản thân từ bỏ cứ giày vò tôi cho đến khi câu chuyện mới bắt đầu..
Đi dạo ven Thái Hồ Huỳnh Bảo Ngọc buồn rầu nhìn những chú chim bồ câu ăn vụn bánh rồi cất tiếng nói: - "Tao ghen tị với chúng mày lắm chim bồ câu ạ. Ngày nào cũng phải lo lắng này nọ tao ngán lắm rồi, tao muốn được thảnh thơi ăn uống tự do bay lượn mà không phải lo lắng gì như chúng mày." - "Đã là người thì ước thành Bồ câu làm gì hãy cảm thấy may mắn vì đã được sinh ra làm một con người đi." Ai đó vừa rứt câu Bảo Ngọc liền quay lại nhìn. Người đó nhìn Bảo Ngọc nói tiếp: - "Cô à sao cô lại ước mình được làm chim?" Bảo Ngọc lắc đầu trả lời: - "Tôi có nói thì Anh cũng sẽ không hiểu đâu." - "Cô không nói thì sao biết tôi không hiểu?" Anh ta hỏi Bảo Ngọc chau mày: - "Anh kia tự dưng anh suất hiện ở đây rồi chất vấn tôi này nọ là sao? Anh có vấn đề à?". Anh ta mỉm cười nhìn Bảo Ngọc chau mày cáu gắt lắc đầu: - "Tôi chỉ quan tâm hỏi cô một chút thôi mà làm gì gắt vậy." Bảo Ngọc trợn tròn mắt: - "Tôi với anh có quen biết gì đâu, mắc chi anh quan tâm." Anh ta đang định nói gì đó thì chuông điện thoại kêu anh ta bắt máy rồi chau mày nói chuyện với người bên kia đầu dây, người kia cúp máy anh ta liền bỏ đi không thèm nói với cô lời nào. Nhìn anh ta bỏ đi Bảo Ngọc nghĩ thầm Tên điên! Huyền Thần ngồi trên xe hỏi trợ lí của mình: - "Mã Lăng chuyện xảy ra mấy ngày rồi sao anh không báo cáo lại với tôi?" - "Xin lỗi thiếu gia vì tôi không báo cho thiếu gia biết nhưng đều là do phu nhân căn dặn không cho thiếu gia biết, tôi cũng bất đắc dĩ thôi" Tựa lưng vào ghế Huyền Thần dùng hai tay day day thái dương cậu không thể nào hiểu nổi mẹ cậu làm vậy là có ý gì, chuyện quan trọng như vậy mà cũng giấu cậu. Cô ấy là người cậu yêu vậy mà mẹ cậu vẫn nhẫn tâm vậy hay sao? - "Thiếu gia cô ấy đi rồi, cậu hãy quên cô ấy đi!" Mã Lăng nói Cậu nhắm hai mắt lại không trả lời Mã Lăng thấy vậy liền không hỏi nữa. Hai người người lái xe người suy nghĩ không ai nói với ai lời nào cho tới khi về tới nhà. Vừa tới nơi Huyền Thần vội vàng xuống xe đi thẳng vào nhà Mã Lăng thấy thế bèn đi theo, vào tới nơi cậu thấy mẹ mình đang chơi mạt chược cùng các phu nhân cậu giữ ý lễ phép chào họ rồi gọi mẹ mình ra ngoài. - "Mẹ mẹ nói đi mẹ làm vậy là có ý gì?" Lã Thi Thi nhìn con trai mình nổi cáu liền đoán là con trai đã biết chuyện nên chỉ nhỏ nhẹ trả lời con: - "Con trai cô bé đó không có yêu con, cô bé đó chỉ yêu tiền của con thôi." - "Yêu tiền thì đã sao? Con yêu cô ấy là đủ rồi!" Bà Lã hết cách cuối cùng hung giữ mắng con: - "Đúng con nghĩ chỉ con yêu là đủ rồi nhưng mẹ không nghĩ vậy nếu người đó không yêu lại con thì mãi mãi con sẽ chẳng hạnh phúc. HỪ mẹ nói con rồi đấy con oán trách mẹ hay không tuỳ con." Nói rồi Lã Thi Thi trở lại bàn mạt chược. Bên này từ khi trở về từ Thái Hồ Bảo Ngọc liên tục nhắc đến tên vô duyên nào đó khiến Khả Lạc Lạc phải đến khổ. - "Lạc Lạc cậu nói xem có phải Anh ta cực kì vô duyên không" Bảo Ngọc hỏi - "Bảo Ngọc sao nãy giờ cậu hỏi mình câu đó hoài vậy?" Lạc Lạc hỏi lại - "Thì thì cái tên đó vô duyên mà."
Hôm nay Lạc Lạc bị ốm Bảo Ngọc đi học một mình đương đi thì có một chiếc moto chặn trước, cô nhìn lên thì thấy một Anh chàng rất đẹp trai Anh ta nhìn cô cười: - "Này bạn học nếu tôi không nhầm thì bạn là học sinh của trường Khương Diêu phải không?" Cô ngạc nhiên khi nghe Anh ta hỏi nhưng vẫn trả lời: - "Đúng tôi là học sinh của trường Khương Diêu, có gì không?" Anh ta nghe cười tươi rói: - "Vậy thì may quá tôi cũng là học sinh của Khương Diêu, bạn lên xe đi tôi với bạn cùng đi." Bảo Ngọc chau mày: - "Này bạn học tôi với bạn không quen nhau cớ chi bạn lại tốt bụng muốn đưa tôi đi học vậy?" Anh ta vẫn cười tươi: - "Tôi không có ý gì đâu chỉ là thấy bạn đi một mình nên tôi rủ bạn đi cùng cho đỡ buồn thôi." Bảo Ngọc hiểu ra Anh ta đang có ý gì liền mỉm cười đồng ý cùng cậu ta đi học. Vừa tới trường Bảo Ngọc gặp ngay mấy người bạn cùng lớp, họ bắt gặp Bảo Ngọc cùng với Anh đẹp trai kia đi cùng nhau, ai nấy đều che miệng cười tủm tỉm tỏ vẻ biết tỏng rồi cùng nhau đi vào trường. Anh ta cất xe xong liền chạy ngay đến bên Bảo Ngọc, cô e ngại vì khi vừa bước vào bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía tôi và Anh ta. Dường như Anh ta không biết chuyện gì đang sảy ra chỉ biết nói liến thoắng không ngừng nghỉ mãi lâu sau Anh ta thấy cô cúi gằm mặt suốt mới hỏi: - "Sao cậu cứ cúi gằm mặt xuống vậy?" - "Cậu không thấy người ta đang nhìn à?" Bảo Ngọc hỏi Anh ta nhìn xung quanh rồi gật đầu. Chúng tôi cứ vậy mà vào lớp trước sự tò mò của Thiên Hạ
Giờ nghỉ trưa, Bảo Ngọc một mình đi xuống căng tin ăn cơm ai ngờ đâu xui xẻo lại gặp chúng Anh ta cũng đi ăn cơm sau cùng bị anh ta ép buộc cô phải ăn chung một bàn với Anh ta, được dịp mấy cô nàng trong căng tin có chuyện để nói cho vui. Cắm chiếc đũa vào bát Bảo Ngọc nghiến răng hỏi: - "Này bạn học sáng giờ chỉ vì bạn mà tôi không thể nào được yên ổn với mấy người trong trường rồi, giờ bạn lại cùng tôi ăn cơm bạn có định cho tôi sống tiếp không vậy?" Anh ta không trả lời Bảo Ngọc mà cứ ăn khiến Bảo Ngọc tức giận lúc này Anh ta mới chịu trả lời: - "Tôi thích bạn nên tôi mới làm vậy, tôi đâu có biết rằng bạn không thích. Tôi xin lỗi." Nhìn bộ dạng đáng thương của Anh ta Bảo Ngọc không kìm được mà thở dài - "Bạn học tôi với bạn nói chuyện từ sáng rồi nhưng tới bây giờ tôi vẫn không hề biết tên bạn là gì, bạn học lớp nào? Bộ bạn không định giới thiệu à?" Anh ta gãi đầu tỏ vẻ ngại ngùng trả lời: - "Xin lỗi tại mình quên. Mình tên Diệp Tử Minh, lớp 12 - 3 mình mới chuyển từ Bắc Kinh về đây." Bảo Ngọc ngỡ ngàng, Học sinh mới? Đùa nhau à! Thảo nào nhìn là lạ. - "Ra là học sinh mới, nhưng sao bạn biết tôi hay vậy?" - "Dù sao bạn cũng là hội trưởng hội học sinh không biết sao được!"
Sau giờ nghỉ trưa cô trở về lớp, vừa ngồi vào bàn thì một đám con gái chạy lại vừa nhìn là biết đang muốn hóng chuyện. Cô gượng cười nhìn họ hỏi: - "Các cậu có chuyện gì không?". - "Bảo Ngọc cái cậu đẹp trai ban nãy ăn trưa cùng cậu là ai vậy?" Bạn A hỏi - "Người yêu cậu à?" Bạn B hỏi Cô chưa kịp trả lời thì bạn C hét lên: - "Các cậu ơi Bảo Ngọc có người yêu rồi này!" Bạn C vừa dứt câu cả đám con trai quay xuống nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. Một trong số đó còn nói: - "Cậu ấy có người yêu là chuyện bình thường thôi, xinh đẹp, học giỏi không yêu mới lạ." Bảo Ngọc trợn mắt (Cậu không nói cũng có ai bảo cậu câm đâu) Mấy cậu con trai tỏ vẻ đồng tình khiến cô càng cảm thấy khó chịu hơn. Dòng máu nóng bị kìm hãm đã lâu nay được dịp tuôn trào. Cô đập mạnh tay xuống bàn giận dữ gằn ra từng từ một: - "Các! Cậu! Có! Thôi! NgayĐi! Không! Tốt! Nhất! Đừng! Để! Tôi! Phải! Dùng! Vũ! Lực!" Nói đoạn cô hùng hổ bước ra khỏi lớp. Lớp của Tử Minh - "Này Tử Minh cậu vừa mới chuyển đến mà đã tạo scandal với hội trưởng hội học sinh rồi à?" Bạn học của cậu hỏi Cậu chống tay lên cửa sổ mỉm cười trả lời: - "Rồi cậu sẽ biết thôi.." Đúng lúc này khi cậu nhìn xuống thì thấy cô hùng hổ đi đến Đài phun nước ở sân sau. - "Cậu chỉ Cần ngồi đó chờ xem kịch hay thôi." Câu nói của cậu lúc này phảng phất một chút dã tâm. Chống tay lên thành Đài phun nước cô thở dài Không hiểu sao con người lại nhiều chuyện đến vậy. - "Giận rồi à?" Cậu trai ban nãy chõ mũi vào chuyện của cô bước đến hỏi Lửa giận trong người cô lại nổi lên cô lườm cậu ta hỏi: - "Vừa nãy chưa đủ với cậu hả?" Cậu ta ngồi xuống khoác vai cô thì thầm: - "Thật ra là tôi thấy cậu tức giận nên tính tới xin lỗi cậu" Hất tay cậu ra khỏi vai cô hỏi một cách mỉa mai: - "Loại người như cậu mà cũng biết xin lỗi Á?" Cậu mỉm cười rút từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho cô và nói: - "Cái này thay cho lời xin lỗi của tôi." Cầm lấy chiếc hộp mở ra, cô ngạc nhiên nhìn cậu ta. Cậu ta quay đi chỗ khác và nói: - "Cái mày không phải mua cho cậu đâu, tôi mua nó cho Ann nhưng cô ấy không thích bây giờ cho cậu coi như là lời xin lỗi của tôi" Cô mỉm cười lấy chiếc dây chuyền ra nói: - "Bách Diệp, vậy cậu đeo cho tôi đi." - "Không." - "Cậu không đeo tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cậu đâu." Bảo Ngọc nói. Cậu hết cách sau cùng nhận lấy chiếc dây chuyền. Khoảng khắc cô nhẹ nhàng vén tóc sang một bên mới xinh đẹp làm sao. Cậu lắc đầu thật mạnh để quên đi cảm giác ấy rồi đeo dây chuyền cho cô. Cô vui vẻ trở lại lớp học, vừa vào lớp đã thấy Tử Minh ngồi chỗ mình máu nóng trong cô lại nổi lên cô đi về phía cậu nắm tay rồi hùng hổ lôi đi. Các bạn trong lớp thì tròn mắt nhìn. Sân Thượng Thả tay Tử Minh ra, cố kìm nén cơn giận cô hỏi: - "Cậu làm vậy là có ý gì?" Tử Minh vốt lại tóc lúc sau mới trả lời: - "Tôi tới chơi với cậu mà." - "Lần sau tốt nhất cậu đừng có tự ý qua lớp tôi như vậy." Bảo Ngọc nói - "Cậu sợ gì chứ?" Tử Minh hỏi Đúng cô sợ cái gì chứ cô với cậu ta đâu có quan hệ gì mờ ám. Tại sao cô phải trốn tránh.