Mưa và em Tác giả: Nguyễn Ngọc Thiên Thể loại: Tản văn Mưa, đêm nay mưa tới rồi. Chẳng còn cái nóng hối hả ban ngày. Giờ đây, em có thể nghe những giai điệu du dương như tiếng đàn tranh, đôi khi lại ào ạt tưởng như tiếng trống. Mưa như bản hòa tấu giữa cuộc sống bộn bề hối hả của thành phố với sự nhẹ nhàng, bình yên của vùng quê. Mưa thì cứ rơi, cứ mãi rơi để rồi khi chia tay lại để cho lòng người sự tiếc nuối. Mưa, những lần mưa là những lần rơi nước mắt. Giữa cuộc sống bộn bề chỉ cần một cơn mưa cũng đủ xoa dịu một tấm chân tình. Đêm mưa, em chợt nhớ một người, một người đã từng cho em hạnh phúc nhưng sau tất cả chỉ còn là niềm đau. Mưa đưa anh đến giữa mùa thu se lạnh, rồi vẫn đưa anh rời khỏi em cũng ở ngày ấy. Em nhớ anh, nhớ anh rất nhiều. Mình từng yêu nhau rất nhiều nhưng đến cuối cùng em nhận ra một điều, một điều làm em khóc rất nhiều. Thì ra anh chỉ xem em như con bù nhìn mà thôi. Đôi khi em muốn hét thật to: "Anh à, em không phải cô ấy, em là em, đừng làm điều đó với em. Em cũng là con người mà, cũng biết buồn, vui, cũng biết khóc biết cười chứ." Mưa, chỉ có mưa mới biết em đau thế nào! Chỉ có mưa mới hiểu em đã khóc nhiều ra sao. Ừ thì, chúng ta đã chia tay, anh cũng đã về bên cô ấy - người con gái anh yêu thật sự, không phải em.. Em chấp nhận buông tay với tất cả. Nhưng anh nào biết, con gái khi đã tổn thương rồi thì khó mà mở lòng lần thứ hai. Trái tim họ không còn niềm tin vào tình yêu, dù cho họ có nhiều người theo đuổi. Và ngay cả em cũng thế! Em chẳng còn niềm tin nào vào tình yêu. Trái tim em dần nguội lạnh, con người em dần trở nên băng giá. Ừ thì, em đã thay đổi rồi. Em chẳng còn là cô bé ngây thơ, dại khờ tin vào tình yêu màu hồng nữa. Em không cần ai quan tâm, dù một mình em vẫn vui, vẫn cười, vẫn hạnh phúc. Mọi người bảo em nên trở về như trước thì hơn. Không, đã quá muộn rồi. Em như thế này vẫn tốt. Em có thể làm hầu như tất cả mọi việc không cần ai giúp. Nhưng dù sao, em vẫn là con gái, vẫn cần ai đó quan tâm. Có những đêm mưa, em khóc rất nhiều, khóc cho tình yêu của mình. Em yêu anh nhiều đến thế nhưng trong tim anh chưa bao giờ có em, chưa bao giờ anh thật sự yêu em. Em khi ấy thật quá khờ dại, cả tin mà. Đôi khi em tự cười chính mình, em thật ngốc khi đã tin anh, tin vào tình yêu ấy. Em khóc, mưa cũng khóc, em với mưa trở thành tri kỉ lúc nào không hay. Có đôi khi hình ảnh anh hiện về trong mỗi giấc mơ.. Em thổn thức giữa đêm mưa chới với trong trống rỗng lạ lùng. Em nhớ anh hay nhớ những kỷ niệm? Anh mang tên người yêu cũ.. Người yêu cũ, tuy ba từ mà được rất nhiều người dùng để chỉ về người đã từng đầu ấp tay gối, đã từng mặn nồng đắng cay, đã từng hạnh phúc đến tột cùng rồi lại đau khổ như địa ngục trần gian. Người yêu cũ - người làm ta đau khổ cũng nhưng cũng hạnh phúc; người làm ta yêu thương cũng như căm ghét; người làm ta lành những vết thương trong quá khứ nhưng cũng gây ra cho ta những vết thương trong tương lai; người làm ta biết vị tha và ích kỷ. Nhưng đã chia tay rồi thì đâu còn luyến tiếc được chi. Ngay cả em cũng vậy? Luyến tiếc chỉ làm em thêm đâu, thêm nhớ anh mà thôi. Anh à, tạm biệt nhé. Tạm biệt rồi đừng phiền em nữa. Tim em chỉ còn là băng thôi. Chia tay, xóa tin nhắn, hủy kết bạn, chỉ còn người dưng. - End-
Chào bạn. Bài viết của bạn mang đầy tâm trạng. Sao tình yêu khiến con người ta lao vào dù biết trước có thể chịu tổn thương. Cuộc đời vẫn đẹp, thôi thì yêu bản thân mình trước. Hạnh phúc sẽ mỉm cười, hãy là chính mình vì trái tim vốn cần sự yêu thương..