Tản Văn Mụ Dì Ghẻ! - Nguyệt Tùng

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Yukias, 14 Tháng chín 2019.

  1. Yukias

    Bài viết:
    5
    Mụ Dì Ghẻ!

    Tác giả: Nguyệt Tùng

    Thể loại: Tản văn

    Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Góp Ý Cho Tác Phẩm Của Nguyệt Tùng - Việt Nam Overnight

    Mùa mưa đến mang theo một sự ẩm thấp khiến con người ta khó chịu. Bầu trời màu tro với cơn mưa dầm không dứt lạc vào vài tiếng sấm nhẹ như đang khẽ rên lên trong cơn tức. Căn nhà vừa mới sửa lại rồi, mùa mưa cũng không lo sẽ dột nữa. Vài con quạ từ đâu bay tới trước căn nhà ấy có lẽ không phải để tránh mưa. Chúng kêu, những tiếng kêu quái dị, thê lương, không biết vì sao còn có phần ghê tởm.. Nó giống như tiếng gào của một con người, vô cùng ai oán, vô cùng xấu xí.. Nó làm cho người đàn bà đang ăn cơm trong nhà kia điên tiết. Thị rời mâm, đứng chống tay trước cửa nhà chỉ bọn quạ đen sì kia mà rủa, mà đuổi cho kì được. Một bầy đen ngòm ngoan cố cuối cùng cũng lũ lượt bay đi. Tâm trạng của thị đang thực tốt, ấy thế mà lại bị cái thứ kia đột nhiên phá hỏng. Người đàn bà ấy trở lại mâm, bữa ăn đơn giản chỉ có niêu cơm, bát mắm với vài quả cà. Thị vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon. Không ngon sao được, mắm này là do con gái thị gửi từ kinh về cơ mà. Mắm ngon quá, ngày nào thị cũng lấy ra ăn thế mà cũng gần hết rồi.

    Hôm sau, vẫn là hũ mắm trong góc nhà, người đàn bà cầm theo cái bát vào lấy ra. Ngoài trời, mưa vẫn chưa dừng mà ngày càng nặng hạt, mây thêm dày hơn, sấm cũng rõ hơn. Trong nhà một mảng tối om, chỉ có ánh sáng le lói của cái đèn dầu mập mờ trên tay thị còn tỏ. Ở góc nhà, thị đặt cái đèn dầu xuống, nâng cái hũ mắm lên mà xem xét bên trong. Đúng là mắm sắp hết có thể nhìn được cả đáy rồi. Nhưng đáy hũ sao lại nông như thế? Người đàn bà cho tay vào hũ với thử rồi móc ra một thứ gì bầy nhầy. Thị tự hỏi hũ mắm ngon như này sao lại tảo ra cái thứ mùi hôi tanh đên kinh tởm thế này. Đến khi nhìn rõ cái thứ nhớp nháp trong tay, mặt thị tái mét, vội vội vàng vàng vừa ném vừa phất tay lia lịa. Cái thứ kia bắn ra đầy đất, cái hũ vỡ tan tành. Dưới ánh đèn dầu, một mảng nền đất đen kịt, tanh tưởi thứ nước bốc mùi kia, lẫn trong đó là hàng tá những sợi mảnh đen nhánh, dài như sợi tóc. Nằm gọn trên đống mảnh vỡ là một cái đầu người đã đang bắt đầu thối ruỗng. Thực là một cảnh tượng kinh dị. Người đàn bà kia vẫn còn đang yên vị dưới đất, lúc sau mới hoàn hồn. Cái đầu nâu đã không còn nhìn ra được hình hài của khuôn mặt nhưng nó như đang hướng về phía thị mà trừng mắt. Thị run lên từng cơn, lắc đầu từng cơn, mỗi chút lại bò tới gần cái đầu. Đến khi chắc rằng mình không nhìn nhầm, thì đưa hai tay nâng cái đầu lên ngang mặt mà vuốt ve phần thị nghĩ là má nó. Hốc mắt sưng lên, nước mắt cứ thế mà trào ra bất chấp. Thị lại ôm cái đầu ấy vào lòng rồi khe khẽ gọi: "Con ơi!". Không có ai trả lời. Thị lại gọi to hơn mà kết quả vẫn vậy. Thị bắt đầu gào lên, gào thật to, gào đến khản giọng vẫn chỉ có tiếng sấm với tiếng mưa đệm vào. Thị càng ôm chặt thứ kia mà khóc, mà kêu, kêu đến trời cao đất rộng cũng nghe mà vẫn lơ. Thị nấc lên từng cơn mà hai tay vẫn còn đang siết chặt như thể muốn đem đứa con này nhét lại vào bụng lần nữa. Khuôn mặt vặn vẹo, tuyệt vọng, ai oán thực sự là vô cùng xấu xí. Cũng phải thôi, một con người đang đau khổ tuột cùng thì làm sao còn khóc đẹp cho được nữa! Thi khóc lóc hồi lâu tưởng như không còn sức đứng dậy. Thế mà người đàn bà ấy lại đứng lên từng bước loạng choạng bước ra sân. Mưa bắt đầu thấm lên mái tóc rối bù như tổ quạ, thấm lạnh đôi vai đến cái lưng đang còng xuống che cho đứa con mình đỡ ướt. Thị như nhớ ra gì đó liền nôn ra một búng nhão nhoét. Khuôn mặt bi thương giờ lại còn thảm hại hơn nữa. Không hiểu vì sao thị bỗng cười thành tiếng, cười một cách đau đớn với hai hàng nước mắt đã cạn, tiếng cười quỷ dị, khản đặc lại rồi nín tịt. Cổ họng thị là muốn đứt ra rồi! Đôi chân mềm nhũn, cả người thị gục xuống, lấm toàn bùn đất. Một đám quạ đen kịt vừa lúc lũ lượt kéo tới..
     
    Lãng ĐãngAlissa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười hai 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...