Xu nịnh tức là khen ngợi quá đáng hay hoang tưởng nảy sinh từ quyền lợi riêng tư. Nó có thể được định nghĩa là "một cửa chỉ đáng khinh bỉ. Một quà tặng xấu xa và là bài học cho những kẻ hợm hĩnh." Kẻ nịnh hót thường là những kẻ ích kỉ nguy hiểm. Nó thường dùng những lời nói hoa mĩ để gieo rắc vào trí óc ta những ảo tưởng, cảm giác đắc chí nhằm kiếm chát ân huệ hay đổi lại sự giúp đỡ thật lòng. Đó là kẻ xấu xa nhất trong lúc kẻ thù. Một triết gia đã từng nói rằng "trong số những con thú thì con thú gièm pha là đáng sợ nhất, còn trong số những người trong nhà thì đáng sợ nhất là kẻ xu nịnh". Kẻ nịnh hót chỉ tìm kiếm cái lợi ích riêng tư. Những kẻ chân chính thường ít bị lấy động bởi những lời nói nịnh hót. Trong một bức thư Louis Veuillot kể rằng hàng ngày ông nhận được những lời tán dương của biết bao bạn bè thân thiết. Rồi cũng hàng ngày, đứng trước tấm gương để cạo mặt ông tự hỏi "Ta sẽ cạo nhẵn bao nhiêu người" Một hôm vua Henry V đi ngang qua Amiens nghe thấy một vị quan tòa đang diễn thuyết. Ông ta ráng trình bày những tiêu đề như "rất lớn, rất mạnh, rất tốt, rất nhân từ". Nhà vua bèn nói "hãy thêm là rất mệt." Người tự trọng sẽ không bao giờ nịnh hót. Sự ca ngợi hay tâng bốc chỉ là lời nói Bùi tai để người nghe thấy ngọt ngào và nhấn mạnh thành công của anh ta. Ca ngợi khác với nịnh bợ. Lời khen ngợi phải chân thực, thích hợp, xúc động. Nó mở ra lời nói tán dương mà người ta chưa diễn đạt hết và người ta cũng tìm thấy kẻ đó sự khoan dung, sự công nhận bản thân. Sự khen tặng phải công bằng và hợp lí, nhất là khi hạ thấp giá trị của người này để khen tặng người kia. Người ta lắng nghe và cử chỉ khiêm tốn ngay khi được khen, không nên tỏ ra vui vẻ trên mặt và chỉ tỏ vẻ cảm ơn bằng cách nói tôi đã làm hết bổn phận và khôn ngoan hơn là đừng nói gì cả.