Tập Thơ Một Thế Giới Điên Loạn - Sai Nguyễn

Thảo luận trong 'Văn Thơ' bắt đầu bởi Sai Nguyen, 18 Tháng mười 2020.

  1. Sai Nguyen

    Bài viết:
    177
    Đề tựa: tôi là một người có khá nhiều vấn đề về tâm lý và đã từng trải qua nhiều quãng thời gian bị trầm cảm, nhẹ thì vài tháng, nặng nề thì có khi tới vài năm liên tiếp. Tất cả đã tạo nên một con người thứ hai đằng sau khuôn mặt luôn tỏ ra tích cực và tươi cười mà tôi thể hiện hàng ngày. Con người thứ hai ấy - cô ta chính là bản ngã xấu xa và cũng là sự sợ hãi trong bản thân tôi.

    Việc đầu tiên mỗi khi tôi mở mắt thức dậy hàng ngày chính là đấu tranh với bản thân mình, đấu tranh để bước xuống giường, đấu tranh để lao vào công việc, đấu tranh để không bị sự xấu xa của cô ta đánh bại. Tôi không bao giờ muốn cô ta trở thành chính mình, nhưng không thể phủ nhận cô ấy chính là một phần của tôi hiện tại. Chính vì thể mỗi khi rơi vào trầm cảm, tôi để cho cô ta được thỏa sức thể hiện qua từng câu chữ hoặc từng nét cọ. Tập thơ này vẫn chưa kết thúc, nó sẽ còn kéo dài tiếp tục cho tới khi chúng tôi rời xa khỏi cõi đời này.


    Link góp ý cho tác giả: Góp ý các tác phẩm của Sai Nguyễn

    Nguyệt quế – The Victory

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một vài cơn mưa

    Xõa tóc đi lặc lè trong đêm tối

    Tiếng khóc nỉ non như tai quái

    Ru con người trong cơn khiếp nhược điên cuồng.

    Vị nam thần đơn độc

    Gào thét và cười nhạo thế gian

    Nhăn nhó, quằn quại và lầm than

    Người rẻ rúng cái gọi là chân lý.

    Nàng thiếu nữ ngọt ngào và thâm thúy

    Vuốt ve ngài bằng móng vuốt chim ưng

    Quan sát ngài bằng ánh mắt rưng rưng

    Nàng khóc than cho cuộc đời khốn nạn.

    Rồi vị thần oằn mình trong cùng hạn

    Ngài phất tay phá nát bầu trời

    Bóng hình người tan biến chơi vơi

    Và tất cả chỉ còn là cát bụi.

    Lông vũ cất lên từ thần giới

    Người con gái trở lại với trời xanh

    Trong ánh nắng của sự tái sinh

    Nàng cũng chỉ là vị thần cô độc.

    - Sai Nguyễn 2008 – Ngày tháng không nhớ


    A falling rain

    Untying her hair and walking in the dark

    Crying out loud as trapped devil

    Tending human in the fit of a madness cowardice

    An lonely god

    Screaming and laughing at the world

    Grimacing, squirming and moaning

    Who deny the so called truth.

    The sweet and profound maiden

    Caring him with her hawk claws

    Watching him with her teary eyes

    She cries for his miserable fate.

    And the god writhed at his edge

    He punched and broke the sky

    His body melted in the wind

    And all that left is a tornado of dust

    Feather fly on the ream of god

    The maiden comes back to her blue sky

    In the sunshine of the regeneration

    She is yet just another lonely goddess.

    Bản dịch tiếng Anh do tác giả tự dịch vào năm 2014
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười 2020
  2. Sai Nguyen

    Bài viết:
    177
    Bóng đêm và kẻ tội đồ

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Con đường dài xám xịt lồi lõm vệt đồi mồi màu nâu

    Kẻ tội đồ co ro trong tấm vải bông sần bốc mùi rỉ sét

    Ai cứu tôi? Hắn tự hỏi trong cơn giá rét

    Chỉ có ánh sáng lạnh băng chiếu tới phía trời xa

    Một cơn gió mạnh vội vã lướt qua

    Này! Kẻ kia có muốn tìm bóng tối?

    Kẻ tội đồ vội vã tựa hấp hối

    Hắn lần tìm sự che chở của bóng đêm

    Ôi! Đứa trẻ yếu mềm

    Hãy yên nghỉ tại đây, nơi không còn sợ hãi.

    Người là ai? Hắn thở dài trong sự êm ái

    Bàn tay vuốt khẽ đáp lại sự kiếm tìm

    Kẻ tội đồ chìm đắm trong bình yên

    Hắn tự suy ngẫm về trái tim mình, và thèm muốn vươn về ánh sáng

    Hỡi mẹ bóng đêm, tại sao lại có sự khốn khổ?

    Giọt nước mắt lăn dài trên hốc má hõm sâu

    Kẻ tội đồ quằn quại trong buồn đau

    Cho tới khi bóng tối phải nấc lên thương cảm

    Người tìm đến vị thần ánh sáng và đề nghị sự trao đổi tối cao

    Hỡi kẻ quyền uy trên trời cao,

    Ta nguyện dâng cho ngươi tấm thân bất tử

    Trong phút giây của sự sinh tử

    Kẻ tội đồ bỗng cảm thấy trời xanh

    Hắn lãng quên cả sự chở che và bật cười chạy về với ánh sáng

    Ngươi quên ta rồi sao? Đứa trẻ khốn cùng

    Bóng tối quặn đau và tan rã thành không khí

    Ngươi hối hận không? Thượng đế mỉm cười đầy ẩn ý

    Bóng tối chỉ lặng lẽ vảng vất lại trần gian.

    - Sai Nguyễn - 31/08/2009

    Chưa có bản dịch
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười 2020
  3. Sai Nguyen

    Bài viết:
    177
    Trò đùa của thượng đế

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ngày bừng lên trong vòng tay thượng đế

    Những cánh quạ bay tạo mảng nền trời xanh

    Chợt hé mở nhẹ nhàng con mắt lạnh tanh

    Thượng đế khẽ gật đầu mỉm cười với thần chết.

    Ngài sẽ mang cho ta con tim đẹp nhất chứ?

    Bữa tiệc thần linh lặng lại trong suy tư

    Thần chết chợt mỉm cười và ngân nga hát

    Ta sinh ra mang con tim tội ác sao có thể mang về những điều tươi đẹp đây?

    Thượng đế bước tới cây đàn và gẩy nhẹ ngón tay

    Thanh âm cất lên mang đầy niềm hạnh phúc

    Ngài là thằng hề mang con mắt đục

    Sao không thể nắm lấy vài con tim?

    Thần chết cười vang xòe rộng đôi cánh trắng

    Ngài mang theo người ngọn giáo của tình yêu

    Người muốn vậy sao hỡi kẻ thượng lưu

    Vậy thì con tim ta sẽ thuộc về ngài, thưa thượng đế

    Trái tim đen tựa như tự mọc rễ

    Dòng máu nâu loang đầy nền đá tanh

    Chồi non đâm lên từ những vẩy da xanh

    Và tan biến dần đôi mắt đục cùng nụ cười méo mó

    Một câu hát ngân nga trong làn gió

    Hỡi kẻ tối thượng của muôn vạn sinh linh

    Ta tặng cho ngài bông hoa của sự sống.

    – Sai – 24/11/2009
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười 2020
  4. Sai Nguyen

    Bài viết:
    177
    Hình nhân

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những thứ giả tạo đắp trên một mảnh xương tàn

    Hình nhân nghiêng ngả lướt giữa những tấm thân bất động

    Ta đang ở đâu? Hắn tự đặt câu hỏi

    Những nụ cười méo mó đáp lại cơn hoang mang

    Này kẻ lạ lùng! Cái vỗ vai kêu lên răng rắc

    Ngươi đang tìm ai giữa chốn tù đầy?

    Khuôn mặt xấu xí thật lạ, hắn tự nhủ trong tâm can cạn ráo

    Chẳng kẻ nào đẹp đẽ được bằng ta

    Hình nhân nhìn lại bản thân mình, và bỗng chợt hắn cười như điên dại

    Muốn làm bạn ta không? Hắn ve vẩy đôi tay mềm mại

    Kẻ lạ mặt khẽ nháy đôi mắt to tròn

    Ngươi không sống trong thế giới của ta đâu kẻ lạ?

    Nụ cười cao ngạo nhoẻn dài trên khuôn mặt trắng

    Hình nhân vươn thẳng người ngạo nghễ phán "Độc hành"

    - SAI 06/10/2009_
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười 2020
  5. Sai Nguyen

    Bài viết:
    177
    Sử thi

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một buổi bình minh cùng tiếng tù và

    Trên mỗi nóc nhà bóng tối rên rỉ khóc

    Đứa trẻ co ro bên lề cuộc sống

    Và cái xác không đầu lơ lửng giữa không trung

    Moi thứ cất lên tiếng hát sau cùng, bài hát của những linh hồn không lối thoát

    Lưỡi sét dài lướt qua chớp nhoáng cùng với tiếng ầm ỳ than khóc của thần linh.

    Vầng lửa đỏ bò lên phía bình minh, mang theo sự đốt thiêu cùng khổ

    Đứa trẻ nghèo rên lên thật nhỏ làm rùng mình cả ngọn Đông phong.

    Vi vua quyền uy dậm vang cây quyền trượng

    Những ngọn giáo dài xuyên thủng cả bình minh

    Tiếng gào khóc cất lên thình lình

    Khiến thần linh giật mình tỉnh giấc.

    Ô, lạ kỳ thay một linh hồn trong suốt

    Vảng vất bên cây quyền trượng cao sang

    Vị vua quyền uy tự bóp nghẹt trái tim mình

    Và mỉm cười dâng lên cho ánh sáng.

    Giọt máu đỏ nâu thấm loang mặt đất

    Khiến đứa trẻ nghèo cất tiếng cười vang

    Không gian chợt bừng dậy vội vàng

    Xua tan cả bóng tối đang rên rỉ.

    Trên bầu trời là vầng lửa đỏ

    Ngạo nghễ mỉm cười thiêu đốt trần gian

    Ngọn Đông phong quẩn quanh muộn màng

    Dần yên nghỉ bên vị vua khốn khổ.

    – SAI – 25/07/2009
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười 2020
  6. Sai Nguyen

    Bài viết:
    177
    Năm phút trước bình minh – Five minutes before sunrise

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ còn năm phút cho sự điên cuồng trước khi bình minh hoàn toàn tỉnh giấc

    Kẻ ngu ngốc bần thần ngồi trên nấm mồ sắt đã nảy mầm ngọn thạch lựu xanh tươi

    Những bóng ma qua đường nhìn hắn với con ngươi màu khói và lầm rầm những câu nói không đuôi

    Này con người kia "Những kẻ qua đường mà lại ngẩn ngơ người ta sẽ phong cho cái tên dại dột"

    Con người ngu ngốc bần thần nhìn lại chồi non đang rung động

    Hắn điên cuồng muốn đào xới lại những điều đã qua

    Những rễ cây non nớt nhưng mảnh như ngàn sợi tơ

    Quấn lấy trái tim không nguyên vẹn và len lỏi vào từng mạch máu

    Chồi non vươn thẳng lên mạnh mẽ như đôi cánh thiên thần

    Bỏ lại dưới chân một hình hài co quắp và tôi nghiệt

    Những bóng ma qua đường lại rì rầm những câu khắc nghiệt

    Thạch lựu đỏ thắm cũng vì dưỡng chất từ máu thịt mà thôi.

    Bản dịch tiếng Anh

    Just five minutes for the madness before the sun fully awake

    The fool sits on his iron grave and glace at a green pomegranate sprout

    The walking ghosts look at him with their smoky pupil and mutter

    Hey human "If you pass the road with a dreamy eyes, you will be called a brainless head."

    The fool dully looks at the green shoot

    He madly wants to dig up all buried memories

    The immature roots quickly grow thousands of silky threads

    Squeezing the incomplete heart and invading all his blood vessels

    The green sprout strongly grown out with angle wings power

    Leaving a misshape and sinful body at its root

    The walking ghosts again hashing mutter

    A pomegranate can only be red from nutrients of fresh, blood and pain.

    Sai Nguyễn 09/07/2010 - 23/04/2015
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười 2020
  7. Sai Nguyen

    Bài viết:
    177

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặt đất tan biến rồi

    Cánh đào muộn run rẩy trong làn gió nhỡ nhàng

    Em yêu có lạnh không?

    Bờ vai tròn mơn trớn cười trong hạt mưa màu đen

    Đừng bỏ đi!

    Tiếng thét gào lên từ cuống họng ngắt cụt,

    Cơ thể không hoàn hảo co rúm trong cơn đau đớn tột cùng

    Ai đến bên tôi?

    Móng vuốt sắc nhọn dịu dàng đến tê người

    Sự ấm nóng là ám ảnh của dòng máu nâu đỏ

    Ai đang hôn đôi mắt tôi

    Sự trống rỗng trong hốc mắt đau buốt vì giá lạnh

    Cút đi!

    Nhưng sự yếu đuối níu kéo lại bàn chân vẩy đen

    Mặt đất điên cuồng vỡ vụn tung ngàn mảnh mỏng tang hốt hoảng

    Cơn điên cuồng bao trùm mái đầu thấp thoáng

    Có cái gì đó trong không gian phải không?

    Gió đâu có gào thét?

    Mưa đâu có tuôn rơi?

    Hoa đã thôi rụng rồi?

    Hương thơm đã ngủ quên trong sự rũ rượi

    Hôi thối!

    Khốn nạn!

    Cơ thể quằn quại lần cuối cùng trong cái tê tái buốt người

    Tĩnh lặng!

    Nguyệt khuyết

    Sao mà dịu dàng đến thế

    Tà áo dài?

    Sao mà tinh khiết đến thế

    Nụ hoa trần

    Sao mà mơn trớn đến thế

    Làn gió đêm muộn?

    Sao mà ngọt ngào đến thế

    Em

    Sao lại khóc thế?
     
  8. Sai Nguyen

    Bài viết:
    177
    Con mắt

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong ánh nắng huy hoàng của ngày mới

    Mí mắt mở to đón bình minh

    Cơn gió lạnh buốt khẽ cười thật xinh

    Rủ lông mi bay đi tìm hạnh phúc.

    Ngươi muốn bay không? Đôi cánh cất tiếng hỏi

    Câu trả lời im lặng dưới tròng mi

    Ngươi muốn hát không? Cái mỏ cười ngạo nghễ

    Mí mắt thật buồn cụp xuống ngổn ngang

    Đôi chân trần lặng lẽ lang thang

    Và trí óc mải mê tìm lời giải đáp.

    Chờ đợi không phải là giải pháp

    Cái đầu đen láy thảnh thơi gật gù

    Xiềng xích âm u tự đứt nát

    Bàn tay tội ác bỗng mò mẫn hứng tìm

    Cơn đau buốt đến từng nơ ron

    Và giọt nước mắt hạnh phúc buông rơi nhuộm màu đỏ thẫm

    Thứ không tròng quay tròn nhìn cuộc sống

    Ẩn dấu bên trong một sự tự do

    Cánh chim nhỏ bất chợt hóa tro

    Và tất cả tan đi cùng làn gió.
     
  9. Sai Nguyen

    Bài viết:
    177
    Hai mảnh ước mơ

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nụ hoa màu đen mặc áo giáp sắt

    Cánh bướm ngũ sắc học đòi vo ve

    Thân xác co quắp nằm cạnh gốc tre

    Chồi non nhỏ xinh cũng âm ỉ khóc

    Bài đồng dao của đám lóc chóc

    Bỗng một chốc với đến chốn cao sang

    Kẻ uy quyền run rẩy hoang mang

    Và thế gian lại gặp nhiều rắc rối

    Tên thầy bói mù giả với hấp hối

    Dâng cho ngài hai mảnh ước mơ

    Màu trắng tinh khiết như sáng tinh mơ

    Cùng một màu hoàng hôn rực như màu máu

    Mảnh còn lại đen đủi và bẩn cáu

    Thầy bói mù giữ lại cho bản thân

    Giây phút hấp hối chạm tới bàn chân

    Đôi mắt đục ngầu cũng ngân nga hát

    Buổi bình minh chỉ dành cho tội ác

    Hoàng hôn đỏ rực dành trọn cho siêu linh

    Đêm tối luôn thuộc về thần linh

    Còn con người chỉ được thức tỉnh trong ánh sáng.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...