BỐ vốn chẳng nói nhiều như mẹ Chẳng ríu rít lên khi mỗi buổi con về Chẳng bao giờ nói nhớ con nhiều lắm Chỉ hỏi: Tết này con có về không? BỐ ít khi mắng con sai này nọ Chỉ phạt mỗi khi con làm sao BỐ chẳng đành nếu thấy con mất giấc Nên một mình chịu đựng suốt quanh năm Khi con ốm BỐ chẳng cưng chẳng nịnh Nhưng ngồi cảnh và mua đầy đồ ăn Bố lạ lắm chỉ thích ăn thịt mỡ Bảo nạc dai bố không thích không ăn Bố nhường con hết phần dinh dưỡng Mong sao con lớn hết đời mình Bố là thế như siêu nhân, người máy Làm cả đời đá cháy sạm cháy đen Bố là bố người bằng đã bằng thịt Nhưng sao con thấy bố quá phi thường Con NỢ Bố trái ấp áp Cùng tình thương vô bờ bao la Con đã mất sự trả ơn vô giá Cho vị cha già thần thánh đời con Thư Xíu.