Một người đang đi. Tác giả: Nhược Lạc Thể loại: Tản văn Mầm cây ngóng lại khu rừng, mà reo.. Người ta thường nói: Khi còn trẻ, hãy chọn sếp tốt thay vì việc lương cao. Nhưng tôi có một may mắn, luôn gặp được sếp tốt ngay từ đầu, cùng với công việc có mức lương không tồi. Tất cả những người sếp tôi từng có cơ hội làm việc cùng, đều tốt đến mức đáng ngạc nhiên. Họ không chỉ rất giỏi (đương nhiên) mà còn tốt bụng, tử tế và luôn sẵn sàng trao cơ hội cho người khác. Đầu năm 2020, khi dịch vừa nổ ra, điều tôi nghĩ không phải là gia đình mình rồi sẽ ra sao. Trộm vía, chúng tôi vẫn ổn. Nhưng tôi nghĩ ngay tới (các) sếp của mình – những người mà bài toán họ cần giải lớn hơn tôi rất nhiều. Họ không chỉ cần lo cho hai đứa con, mà là lo cho rất nhiều gia đình trong đó có rất nhiều đứa trẻ. Họ, bằng cách nào đó, phải tính toán sao cho công ty vẫn có thể trụ lại, mà cũng "không ai bị bỏ lại phía sau". Họ không hề than vãn, kể lể với nhân viên, mà đơn giản là suy nghĩ thêm, thu xếp cân nhắc kỹ lưỡng hơn, và tin tưởng bước tiếp. Thật kỳ lạ, khi nhìn những con người như vậy, tôi thấy mình mạnh mẽ hơn phần nào đó. Khi nhìn thấy những người đang phải giải những đề bài quá khó, tự nhiên tôi thấy bài tập về nhà của mình trở nên dễ dàng hơn một chút, có động lực để mình tin rằng nếu cứ tiếp tục, mình sẽ giải được. Cũng như thế, khi nhìn ra ngoài và thấy những con người đang ngày đêm nỗ lực tới cạn sức vì công việc của mình, tôi thấy những điều mình đang phải xử lý trở nên rất rất nhỏ. Chỉ là đeo một chiếc khẩu trang khi ra đường. Chỉ là ở nhà và hạn chế tụ tập. Chỉ là hoãn lại các dự định của mình thêm một thời gian nữa. Chỉ là tiết kiệm thêm một chút. Chỉ là cố gắng làm việc, thêm một chút nữa. Nó không khó một chút nào (nếu so với họ). Và nếu mình làm tốt, mình sẽ đỡ một phần gánh nặng cho những người đang đứng ở "tuyến đầu". Tôi luôn thấy có phần hối lỗi, khi việc mình làm không tốt khiến sếp phật lòng, hay sự sơ ý của mình có thể ảnh hưởng đến cả xã hội. Nghĩ như thế, tôi lại quay về với những điều rất nhỏ mà mình đang làm hằng ngày. Mỗi ngày, lại làm cẩn thận và tốt hơn một chút. Một chút nữa. "Có thể đã muộn rồi Không còn nơi nào cả Nhưng cánh rừng đã ngã Biết đâu còn mầm xanh." Nhược Lạc