[Lyrics] Một Ngày Bình Thường - Blackbi, DT, Mai Xuân Thứ

Thảo luận trong 'Việt Nam' bắt đầu bởi Ngọc Trâm 2004, 12 Tháng mười một 2020.

  1. Ngọc Trâm 2004

    Bài viết:
    14


    Bóng tối gần như ôm lấy cả cảnh chiều tàn dường như muốn nói lên

    Rằng tình yêu đẹp chỉ tồn tại trong giai điệu ngọt ngào ta phối nên

    Nhưng rồi phút chóc ai đi mất bỏ lại âm hưởng còn say sưa

    Tay buông tay bấm đô trưởng la thứ tự hỏi nỗi buồn về đây chưa

    Mọi thứ trở về với ngày cô đơn với bước chân buồn vô định hướng

    Ngày không còn em nước mắt không rơi,

    Không buồn, không đau, ngày bình thường

    Không giữ hình tượng thân tan nát không còn tin tưởng vào 1 ai

    Chào những ngày buồn lang thang hát, viết những stt buồn mất 1 like

    Ai đã từng nói anh sẽ không buồn, sẽ không tiếc nuối, không cô đơn

    Rồi ai bỏ chạy giữa ngày ngông cuồng bỏ lại nụ cười dần khô hơn

    Cảm ơn vì em đã bỏ lại, nơi góc phố cũ mình từng qua

    Để anh mỉm cười như búp cỏ dại lạc lõng ở giữa một rừng hoa

    Mưa còn hát trên bầu hoang còn đang hát sau ngày hạ

    Còn đang phủ ướt đôi vai gầy nó cố gắng quên sự đầy đọa

    Sẽ có những thứ không nên giữ, nó còn lại được gì cho ta

    Có những sự thật không nên thử thôi

    Cứ để muộn phiền này trôi qua, em à

    Người để lại những vết thương!

    Mà lòng vẫn còn vấn vương

    Từng đưa nhau qua những con đường đầy giông

    Giờ cô liêu dưới tán thông ngày đầu đông

    Giọt lệ làm đầy khóe mi

    Đoạn duyên vì ai lấy đi

    Rồi đông mang theo gió heo mây lạnh căm

    Lòng anh đang giá rét! Em đang sưởi ấm.. tim ai?

    Tình yêu mong manh như mảnh giấy

    Níu giữ một lần để biết ta còn yêu

    Thử một lần lắng nghe lời nhau nói

    Để biết được những nỗi đau ta gánh chịu

    Vậy ta đã từng thật lòng với nhau chưa?

    Từng thực hiện những lời hứa

    Liệu cầu vồng có đến phía sau mưa

    Nếu ta ở lại vì nhau thêm lần nữa

    Vì ta đã từng yêu

    Đã từng cười

    Đã từng khóc và đã từng đau

    Ta đã từng nói, đã từng hứa

    Ngày tháng sau này sẽ luôn cùng nhau

    Ta bước qua hết những thăng trầm

    Vì những nỗi buồn là thứ không đáng có

    Cứ bên nhau lặng lẽ và âm thầm

    Muộn phiền ngoài kia ta sẽ rao bán nó

    Hãy để anh viết tên em lên trang gấy

    Gửi tên em đến trời mây

    Ngày em rời xa nơi này

    Là lúc mà anh biết giấy viết đã rời tay

    Sao lại vội vang đến rồi vội vàng đi

    Hoa kia sớm nở rồi phai tàn đi

    Anh tự dặn lòng là sẽ không khóc

    Nhưng sao lệ nhòa ướt hai hàn mi

    Ta không còn yêu nhau như lần đầu

    Như bức tranh mất đi phần màu

    Nhưng ít ra ta cũng biết được là tình cảm này được nhiều tới đâu

    Ta không còn yêu nhau như lần đầu

    Nén nỗi đau này anh cố giấu

    Nhưng anh mong sau này gặp lại ta vẫn có thể mim cười với nhau

    Người để lại những vết thương!

    Mà lòng vẫn còn vấn vương

    Từng đưa nhau qua những con đường đầy giông

    Giờ cô liêu dưới tán thông ngày đầu đông

    Giọt lệ làm đầy khóe mi

    Đoạn duyên vì ai lấy đi

    Rồi đông mang theo gió heo mây lạnh căm

    Lòng anh đang giá rét! Em đang sưởi ấm.. tim ai?

    Ừ thì hai chúng ta đành phải cách xa vì đã hết yêu mà

    Tự vùi mình trong đắng cay, giọt nước mắt lay, niềm đau cứ dâng đầy

    Đừng để niềm đau hóa như vệt dao cắt sâu vào nơi vết thương lòng

    Mình hãy cất giữ trong tim, xin thôi hoài niệm về ngày hôm qua!

    Kể em nghe những nỗi buồn, một chút tâm tư

    Vài lời tâm sự, dù em chưa từng muốn nghe

    Dù cõi lòng anh tan nát cũng những nỗi buồn man mát

    Liệu ta sẽ hạnh phúc ở một chiều không gian khác?

    Liệu ta sẽ tốt hơn, hay sẽ ngu dốt hơn

    Ta sẵn lòng tha thứ dù cái tôi kia quá lớn

    Khi bánh xe kia trượt dốc, hãy bình tĩnh không được khóc

    Nếu lỡ mai ta giận hờn

    Nắng kia đã lặn dưới chân đồi, đôi chim lạc đàn cô liêu

    Sao quên mất nhau rồi,

    Ngước lên nhìn bầu còn đâu những giai điệu ta yêu

    Ta đã từng hứa với nhau bao điều,

    Nụ cười anh nhận lại được bao nhiêu?

    Dể chuyện tình ta như bản nhạc buồn, đàn đứt dây rồi giờ làm sao feel

    Em à

    Sao anh lại không buồn được, sao anh có thể quên đây

    Một người bước đi lệ hoen mi, một người khóc khi phải quên đi

    Anh đã từng nghĩ rằng mình phải cười

    Phải cố đứng dậy, phải tiếp tục đi

    Muộn phiền kia rồi sẽ tan biến, như một vết thương
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng mười một 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...