Truyện Ngắn Một Mình Trên Phố Xưa - Thanh M. Hoàng

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Thanh M.Hoàng, 18 Tháng mười 2021.

  1. Thanh M.Hoàng

    Bài viết:
    136
    Tác phẩm: Một Mình Trên Phố Xưa

    Tác giả: Thanh M. Hoàng

    Thể loại: Truyện ngắn

    Chỉ biết ngắm nhìn đôi chút, vì cảnh xưa mà nay thay đổi quá nhiều, những lòng đường qua lại, những tiếng hát đưa hàng rong đã không còn. Phút chốc hiện ra những đoạn đường đông đúc xe cộ, những cửa hàng tập nập người qua. Bước dạo rong chơi, mà chẳng biết lòng lo nghĩ gì. Tiếng thở xen lẫn vào cơn gió mong manh cuối phố, mà ngỡ lòng nhẹ bỗng hơn cánh diều xa xăm.

    Dừng lại giữa hàng cây đong đưa, mà tỏa ra bóng mát nhẹ nhàng. Nơi đã bắt đầu những niềm vui nhỏ nhoi, những ngày nắm tay hẹn hò trong chiều tắt nắng. Có những nụ hôn trộm chưa nói nên câu đôi khi vương vấn đến cả đêm không ngủ, như những ngọn đồi xanh thấm đẫm ký ức chơi vơi giữa lòng sông. Dù chỉ thoáng qua, nhưng vẫn là hình ảnh đẹp mỗi khi qua nơi này. Bước tiếp tới những chốn công viên ban chiều, rộn ràng trẻ nhỏ nô đùa tấp nập, những người chạy thể dục, làm bầu không khí tươi vui biết mấy. Có biết chăng, chính đây chôn giấu những tuổi thơ của tôi bên gia đình, và bạn bè, với nụ cười ngây ngô chưa từng thấy.

    Từ xa xa, một chiếc cầu quen thuộc, luôn ngập tràn những làn hoa thơm ngát, thật xinh xắn. Mỗi mùa thu đến, là mỗi bức tranh thật đẹp được tái hiện trong những buổi trưa đầy nắng, lộng lẫy trong ánh chiều tà. Tiếng nói thơ ngây, ánh mắt mơ mộng, đã làm lay động cả thiên nhiên. Cô ấy với tà áo màu xanh tô điểm cho không gian một nét chấm phá riêng. Đong đầy tình yêu trong tay ấm áp, ngại ngùng đến lạ lùng dẫu trong lòng đã biết tình đã đến. "Lạ lùng thay tình làm cơn sóng vỗ, cứ vỗ hoài chuỗi ngày phai nhạt"

    Trên lối về nhà, vẫn đọng lại hương hoa sữa nồng nàn ngập cả tình yêu đang ấp ủ đó. Những chiếc lá bay ngang qua, tôi cứ ngỡ như một cánh hoa thật đẹp đang lượn qua đợi tôi bắt lấy mà ép vào lưu bút. Mắt lãng đãng theo từng lớp màu xa lạ giữa chốn mây mờ giăng lối, qua đâu biết tình đã phai trong những đêm tương tư. Cánh hồng còn đậm sắc vườn xưa, để cơn mê say đắm suốt trưa hè.

    Từng mùa cứ thế trôi qua, nay tôi lại một mình trong căn phòng kín. Những niềm vui khép lại, đang dậy lại những vùng ký ức vỡ òa cảm xúc khó phai. Những niềm đau của ngày cũ dù đã quên lãng, nhưng đôi khi trái tim khao khát một lần thắp sáng như ánh bình minh rọi sáng một góc trời thương nhớ.

    "Mùa thu mang giấc mơ quay về,

    Vẫn nguyên vẹn như hôm nào

    Lá bay theo gió xôn xao..
    "

    Những bản nhạc cứ thế vang lên, như giữ lại một chút ánh mắt hạnh phúc của ai đó, của người em gái tôi từng yêu hay chăng. Có chút xao xuyến, có chút bâng khuâng đấy. Nhưng ngày chia ly, vẫn chưa thể nguôi ngoai một mối tình sâu sắc trên cây cầu chúng ta đã ngắm hoàng hôn. "Không còn cảm xúc, không có nghĩa không còn ký ức gì, mà hãy mãi là bạn của nhau sau này". Câu nói đấy như nhói tim, nhưng rồi lại để một tia hi vọng, một niềm tin của ngày mai với những điều mới đang chờ đợi. Tình yêu thật đẹp và luôn ấm áp khi còn bên nhau, luôn là ngọn mây bồng bềnh theo những ngày say đắm bên nụ cười tươi. Tuy có đau, có nghẹn ngào đến đâu nhưng lòng vẫn không ngừng mở trái tim đón lấy những tia nắng mới mẻ của ngày mai..

    Mùa thu không chỉ để yêu đương, mà là mùa của kỷ niệm đẹp còn lưu giữ lại. Hạnh phúc nhất là khi xem ký ức, tôi luôn hướng về những ánh ban mai sau những mảnh vỡ ấy. Từng chiếc lá mong manh, như hứng trọn hơi sương mênh mang rộng lớn từ phương trời xa, để ngắm mình quên giấc mơ ban chiều ngủ yên. Lan tỏa yêu thương từ những điều đơn sơ, để tình ta hóa làm nụ hôn bất ngờ, như ru hồn vào dòng suối trong xanh.

    "Cuộc đời mong manh quá,

    Có biết bao mộng mơ.

    Ta ngỡ mình là gió,

    Tìm về giấc mơ đầu"


    Phút ban đầu thật đẹp, như nhắc cho ta một thời đã yêu sâu đậm, như chỉ mới ngày hôm qua. Những ánh sáng thắp lên từ ngọn đèn đường, màn đêm cứ thế bao trùm. Trong lòng như lắng nhẹ những niềm vui đã qua với ly café quen thuộc. Lác đác dòng suy tư quyện tròn theo vị đắng vốn có cuộc đời, pha vào đó chút bối rối những cảm xúc ban sơ hồn nhiên. Để thả lòng vào những câu chuyện đã lâu nhưng lại hóa ra quen thuộc. Những điều nhỏ nhoi cũng như tia nắng ấm nhẹ nhàng của hôm nay và ngày mai. Không còn đau thương, không còn tiếc nuối, mà với ta như làn nước yên bình chảy mãi theo dòng đời.

    End.

    [​IMG]
     

    Đính kèm:

  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...