Hiện Đại [Edit] Nhất Kiến Chung Tình - Phiêu Đãng Mặc Nhĩ Bổn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Dung Ngọc Phạm, 9 Tháng một 2021.

  1. Dung Ngọc Phạm

    Bài viết:
    31
    [​IMG]

    Tên truyện: Một khắc chung tình

    Tác giả: Phiêu Đãng Mặc Nhĩ Bổn

    Editor: Dung Ngọc Phạm

    Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, tình cảm, nhẹ nhàng

    Link bản gốc: 一刻钟情

    Văn án:

    Tình yêu giữa kim giây và kim phút là định mệnh đuổi bắt và gặp gỡ hay chờ đợi rồi chia lìa?

    Về đồng hồ.

    Về những giấc mơ.

    Về sự kế thừa của tinh thần nghệ nhân.

    Cuộc tìm kiếm ý nghĩa thực sự của tình yêu. "Một khắc chúng tình" là tác phẩm hiện thực thứ tư của Phiêu Đãng Mặc Nhĩ Bổn.

    Link thảo luận:

    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Dung Ngọc Phạm
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng một 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Dung Ngọc Phạm

    Bài viết:
    31
    Chương 1: Tại sao lại chia tay?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mãi Mãi Mãi! Chúng ta chia tay đi!" Khương Thời Vũ cuối cùng cũng nói ra câu này, câu nói mà anh đã cất giữ ở trong lòng khoảng chừng 46 ngày mười chín giờ lẻ sáu phút.

    "Chia tay? Ngay bây giờ? Tại sao chứ?"

    "Không phải anh đã nói nói rằng em xinh đẹp nhất, có khí chất nhất, có phẩm vị nhất."

    "Không phải anh nói anh và em, chúng ta ở bên nhau là bởi vì anh thích tất cả mọi thứ của em."

    "Không phải anh đã nói trong mắt anh em chỉ có ưu điểm, không có khuyết điểm."

    Bị Khương Thời Vũ nói chia tay trên mặt cô lúc này hiện rõ vẻ khó tin khi đang đứng trước quầy thu ngân tại cửa hàng, trong tay còn cầm một bản số lượng có hạn linh kiện Lego

    "Không phải anh đã nói bất luận là nghèo khó hay giàu có, là khỏe mạnh hay bệnh tật cũng không thay đổi được mối quan hệ của chúng ta."

    "Không phải anh đã nói chỉ có cái chết mới có thể chia tách hai chúng ta."

    "Thời Vũ, anh đừng có giỡn nữa, không lý nào anh lại chia tay em."

    Một giây trước, cô còn đang mừng rỡ như điên mà chuẩn bị đi quầy thu ngân trả tiền, một giây sau, bởi vì bị người yêu bất ngờ chia tay, cô kinh động đến mức quên mất việc mình cần phải làm.

    Cô vừa không thể thoát khỏi chính mình trong một tháng rưỡi qua, thế nào mà bạn trai cô ấy người đã "nhị thập tứ hiếu" hơn hai năm, đột nhiên lại cứ thế chạy đến cửa hàng mới mở cửa kinh doanh trong mười phút, không đầu không đuôi liền nói câu chia tay?

    Cho dù cần phải chia ly thì cũng nên là nửa năm trước khi trong nhà cô ấy xảy ra chuyện.

    Lúc ấy, những người bạn chơi thân với cô từ thuở nhỏ, tất cả đều xa lánh cô vì sợ bị dính vào tai họa nhân tạo có thể sánh với thiên tai trong gia đình cô.

    Những chàng trai theo đuổi cô từ hồi cấp hai cũng biến mất tập thể một cách vô cùng khó hiểu.

    Hiện tại, những rắc rối trong gia đình cô có lẽ đã kết thúc.

    Tại thời điểm mà cô khó khăn, bất lực nhất thì anh là người duy nhất không rời bỏ cô tại sao lại chọn ngay lúc này mà chia tay lại còn vội vã như vậy?

    Nếu như bây giờ chia tay, sau khi trong nhà xảy ra chuyện, xem như cuộc sống ổn định của cô bây giờ, có phải là lại hoàn toàn tan nát?

    Là sợi dây cứu mạng cuối cùng anh đã làm hết mọi thứ cho cô, nếu Khương Thời Vũ vào lúc này chia tay cô chẳng phải mọi cố gắng của anh trước đây đều là vô ích sao?

    Vấn đề là, Khương Thời Vũ ngày trước muốn đuổi đều không thể đuổi đi tại sao bây giờ lại nói lời chia tay?

    Thời gian đã chứng minh rõ ràng rằng Khương Thời Vũ là người duy nhất yêu cô thật lòng.

    "Em không còn là đứa trẻ lên ba, em còn thản nhiên tin những gì anh nói sao?"

    "Anh theo đuổi em lâu như vậy, tỏ tình bao nhiêu lần?"

    Khương Thời Vũ phớt lờ cú sốc của cô:

    "Chỉ có cái chết mới có thể chia cắt hai chúng ta, đó là lời thề mà anh nghe thấy trong đám cưới của chị gái mình vào ngày cuối cùng mà anh tỏ tình với em"

    "Bởi vì không có vốn từ nên mới tùy tiện nhớ một chút, không có nhớ hết, cũng chính là thuận miệng nói như vậy."

    "Đừng nói chỉ là tùy tiện ghi nhớ vài câu thề đám cưới để tỏ tình, cho dù ghi nhớ hết thì làm được gì?"

    Khương Thời Vũ hôm nay nói ra quyết định chia tay của mình là đã suy nghĩ rất kỹ càng, anh đã nhẫn nại tới cực hạn.

    "Tại sao anh lại không thể chia tay với em? Hiện nay, người nghiêm túc kết hôn cũng có hơn phân nửa là muốn ly hôn."

    "Chị gái anh lúc ấy không phải cũng sống chết đòi gả cho bạn học, hiện tại cũng đang làm thủ tục ly hôn?"

    "Kết hôn còn có thể lý hôn, anh tại sao lại không thể chia tay em?"

    "Cũng là do anh từng nói, anh yêu em, cho tới bây giờ vẫn như vậy."

    Khương Thời Vũ nhìn cô cầm đồ trên tay như một đứa trẻ, liền có chút động lòng.

    "Em hôm nay sao vậy?"

    "Em thừa nhận, em ở cùng bên anh cũng không có rất yêu anh, em cũng chỉ là bởi vì muốn chọc tức ba mẹ của em một chút mới thấy được mình cần một người bạn trai."

    "Lúc ấy em nổi loạn đến mức chỉ muốn đối đầu với ba mẹ, bọn họ không muốn cho em làm gì thì em càng làm cái đó."

    "Em lúc đó còn nhỏ, tình yêu, thân tình, hữu nghị, chỉ cần mang chữ tình em cũng đều không hiểu."

    Cô từ đầu đến cuối không chịu tin Khương Thời Vũ nói chia tay là nghiêm túc.

    Với khuôn mặt đầy chân thành cô nói với Khương Thời Vũ:

    "Hiện tại em đã là một phiên bản hoàn toàn mới, điều gì nên biết, điều gì không nên biết, em đã hiểu mọi điều từ ngày gia đình em gặp rắc rối."

    "Tại thời điểm chính em cũng đã từ bỏ mà anh vẫn đối không rời xa em, kể từ lúc đó, em liền quyết định muốn cùng anh sống đến cuối đời."

    Cô nói với giọng thành khẩn, ánh mắt chân thành tha thiết.

    "Anh phải tin em, em đối với người yêu dù chỉ có một chút có thể đếm được trên đầu ngón tay vẫn sáng như sao trời, rất sâu nặng và cũng là duy nhất."

    "Trước kia, em có rất nhiều, nỗ lực rất ít. Hiện tại, em có rất ít nhưng em nguyện ý cho anh toàn bộ."

    Nhìn thấy vẻ mặt khó tin cô gái vừa bị chia tay lúc này, Khương Thời Vũ trong nội tâm quả nhiên bị xao động:

    "Cô ấy cuối cùng cũng quan tâm mình sao? Thế nhưng nếu như nàng thật sự quan tâm, vì sao mà đã quá nửa tháng, từ lần gặp mặt cuối đã ròng rã 46 ngày mười chín giờ lẻ sáu phút, nàng căn bản coi mình là không khí đã vậy còn không gửi một tin nhắn chứ đừng nói là gọi điện thoại. Là bởi chính mình đề nghị chia tay, mới nghe được cô ấy thổ lộ sao? Cô ấy thật là chỉ có duy nhất anh sao? Vì cái gì mà hai chữ này, hiện tại nghe thật mỉa mai?"

    Khương Thời Vũ không có cách nào tiếp tục ở lại cửa hàng này, anh thậm chí không có cách nào nhìn thẳng vào mắt cô.

    Rõ ràng là chính anh nhẫn nhịn không được muốn chia tay, bây giờ còn có thể nói cái gì, kỳ vọng thứ gì nữa?

    Dù thế nào đi nữa mâu thuẫn giữa hai người không thể hòa giải, và cũng sẽ không giải quyết được.

    Người duy nhất, nghe cỡ nào cũng thấy chói tai?

    Khương Thời Vũ thất vọng nhìn cô, ngay lập tức quay người bước nhanh rời đi.

    Cô gái vừa mới còn đang vui vẻ mua sắm ở cửa hàng lập tức liền gấp gáp.

    Vốn dĩ hai cánh tay cô đều cầm một cái hộp phụ kiện Lego phiên bản số lượng có hạn, nhìn thấy Khương Thời Vũ muốn đi, không chút suy nghĩ, liền đem hai món đồ đó ôm ở bên trái, tay phải đưa ra một bên, chạy theo kéo Khương Thời Vũ.

    "Anh đợi em một chút, anh không thể cứ đi như thế."

    "Anh vội vàng tới nói với em muốn chia tay, em sẽ không chấp nhận."

    "Chia tay cũng là chuyện hai người, không thể anh nói muốn chia liền chia?"

    "Anh ít nhất phải để cho em biết tại sao anh lại muốn chia tay em?"

    "Không phải là nhà anh có chuyện gì xảy ra chứ?". Cô chạy một mạch, ra cửa tiệm mới đuổi theo kịp, tay phải vừa hay kịp kéo góc áo anh.

    Bị cô gái đang đi mua đồ kéo lấy áo, Khương Thời Vũ vừa định rút áo của mình về liền nghe được chuông báo chống trộm của cửa hàng vàng lên, tiếng còi báo động tít tít tít phát ra chói tai.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng tám 2021
  4. Dung Ngọc Phạm

    Bài viết:
    31
    Chương 2: Bắt cả người lẫn tang vật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Thời Vũ không thể chịu nổi, chưa kịp rút góc quần áo, nhân viên Tô Niệm Dao đã vội vàng đuổi theo ra khỏi cửa hàng Lego, chặn đường anh lại.

    "Tôi đã nói bạn này thích mua, bạn không thể bỏ đi với một phiên bản giới hạn như thế này."

    "Nếu bạn không có tiền và thích Lego, bạn có thể mua Lego Chiến binh Bóng tối Star Wars hoàn toàn mới."

    "Một chiếc mới tinh. Mũ bảo hiểm samurai màu đen tối đa chỉ có mười lăm đô la. Tại sao phải tặng cô chiếc mũ bảo hiểm Lego Red Samurai phiên bản giới hạn 30368?". Nhân viên cửa hàng Tô Niệm Dao nhìn thấy cô gái chuẩn bị chạy với chiếc mũ bảo hiểm Lego Red Samurai phiên bản giới hạn, giống như một mũi tên cũng lao ra.

    "Vừa rồi tôi đã nói rồi, ngoại trừ màu đỏ ra, những chiếc mũ bảo hiểm khác đều giống hệt mũ bảo hiểm samurai màu đen."

    "Hơn nữa, chiếc mũ bảo hiểm phiên bản giới hạn màu đỏ này không chỉ là đồ cũ, mà còn rất đắt."

    Tô Niệm Dao sau khi nhìn cô gái, cô nhìn Khương Thời Vũ có chút thương cảm.

    "Một thứ thực sự trị giá mười lăm tệ, đổi màu, nó thành năm nghìn tệ."

    "Một món phụ kiện đồ chơi Lego đã qua sử dụng, bạn trai bình thường nào lại cho cô mua như thế này?"

    "Chưa kể tiền không phải là vấn đề. Dù là 5.000 tệ, bạn vẫn phải mua nó."

    Chiếc mũ bảo hiểm nhỏ màu đỏ trông không có gì đặc biệt này chính là "Bảo vật của thị trấn" đã đến cửa hàng đêm qua. Nó đủ để trả cho cô ấy hai tháng lương cơ bản.

    Tối qua, khi quản lý cửa hàng nói với Tôi Niệm Dao về giá của món phụ kiện đã qua sử dụng chưa đóng gói này và yêu cầu cô đóng gói cẩn thận, cô cảm thấy quản lý cửa hàng thật điên rồ.

    Cho đến khi người quản lý cửa hàng sáng tạo và cẩn thận bổ sung thêm khả năng chống trộm gấp đôi cho chiếc mũ bảo hiểm samurai màu đỏ, được đóng gói hoành tráng như vậy, cô mới tin rằng những gì người quản lý cửa hàng nói là sự thật.

    Những khối nhựa ra cùng một khuôn chỉ khác nhau về màu sắc giữa đen và đỏ, thậm chí chất liệu giống hệt nhau nhưng giá lại tăng vọt hơn 333 lần, từ 15 lên 5.000.

    Cô không khỏi thở dài nói quản lý cửa hàng ra giá quá đen đủi, nhưng quản lý cửa hàng lại nói chỉ bán có năm nghìn tệ, liệu có quá tận tâm không.

    Người quản lý cửa hàng cũng cho biết, chiếc mũ bảo hiểm Lego Red Samurai 30368 mà người chủ đã bỏ ra gần sáu trăm đô la, lấy được từ một cuộc đấu giá của các cầu thủ Mỹ, là một phụ kiện phiên bản giới hạn, hiếm có mà tiền không thể mua được.

    Cô không dám nói gì, nhưng trong lòng có một giọng nói vang lên, ông chủ mà quản lý cửa hàng nói có lẽ là loại người ngu xuẩn, tiêu quá nhiều tiền, hầu hết đều bị lừa bởi những người chơi đấu giá phụ kiện cũ.

    Tôi rất thích màu đỏ. Hãy lấy một chiếc màu đen và tìm người để phun sơn. Có thể hoàn thành trong vài phút.

    Với nhiều tiền như vậy, sao không ăn thứ gì đó?

    Chỉ có kẻ đầu óc ngu ngốc và không chớp mắt mới sẵn sàng tiêu hết năm mươi ông Mao cho một mảnh nhựa cũ.

    Điều mà cô không ngờ tới là chiếc mũ bảo hiểm phiên bản giới hạn đắt tiền và đáng sợ này chỉ chưa đầy mười hai giờ sau khi có mặt trong cửa hàng, đã có người háo hức đến cửa hàng.

    Tôi thậm chí còn không nhìn vào giá cả, chỉ cần tôi nói, chỉ cần có một chiếc mũ bảo hiểm Lego Red Samurai 30368, bao nhiêu không phải là vấn đề.

    Ba lượt xem của cô đã được làm mới hai lần liên tiếp trong 12 giờ qua.

    Có thể, trên thế giới này không chỉ có những kẻ mất trí mà còn có cả những kẻ ngu ngốc.

    "Ý của tôi là, kiểu như cô thật phung phí, chả biết có bao nhiêu chàng trai chịu được?"

    "Vì cô không có khả năng chi trả nên đừng cố chấp như vậy."

    "Hai chúng ta cùng xem, đúng vậy. Bạn không thể bỏ chạy với một phiên bản giới hạn như vậy."

    "Giống như bạn, vì vậy tôi xấu hổ khi hỏi tại sao ai đó lại chia tay bạn?". Lúc này, một nhân viên khác của cửa hàng Lego, Vương Hiểu Mại, cũng đuổi theo đến cửa để giúp, anh ta tràn đầy phẫn nộ.

    Buổi sáng quản lý cửa hàng không có ở đó, trong cửa hàng có hai nhân viên đang làm việc, nếu cứ để người mang mũ bảo hiểm samurai màu đỏ chạy đi như thế này, trong một tháng tới, cả hai đều phải uống gió tây bắc sao?

    Nếu không phải cô gái này khi mới bước vào cửa hàng, tính tình và cách nói chuyện rất xuất sắc, mới nói câu đầu tiên, cô sẽ quen đường hỏi có Lego phiên bản giới hạn 30368 Red Samurai như một chuyên gia. Đối với những chiếc mũ bảo hiểm, Vương Hiểu Mại và Tô Niệm Dao sẽ không bao giờ cho cô xem kho báu của cửa hàng thị trấn mà người quản lý cửa hàng vừa mới đến cửa hàng.

    Năm nghìn đô la, về mặt tuyệt đối, không phải là một số tiền lớn, nhưng một khối xây dựng nhỏ bằng nhựa có giá bán năm nghìn đô la có thể được coi là Hermes của ngành đồ chơi, mức giá này không thể chấp nhận được đối với người bình thường..

    Ngày nay, việc trộm đồ từ các cửa hàng đồ chơi ở các trung tâm thương mại lớn và lấy đồ ăn trộm là điều hiếm thấy.

    Hai nhân viên một người chặn đường, người kia hét lớn, ngay lập tức thu hút những người qua đường đang ghé thăm trung tâm mua sắm.

    "Ai nói tôi chạy? Cuối cùng tôi cũng tìm được phiên bản giới hạn này, tất nhiên tôi muốn lấy. Bạn chờ tôi và chàng trai của tôi.. bạn của tôi.." Vì cô vừa mới chia tay ở cửa hàng Lego, giọng cô đột nhiên bị mắc kẹt khi bạn trai nói ba từ này.

    Khương Thời Vũ đề nghị chia tay, giọng nói tuy không lớn nhưng rõ ràng đã bị hai người phụ việc trong cửa hàng Lego nghe thấy, những người xem náo nhiệt cũng nghe thấy.

    Cô gái kích hoạt báo động chống trộm, tay phải cầm chặt hai phụ kiện Lego phiên bản giới hạn, lao ra khỏi cửa hàng mà không trả tiền, đó là một sự thật hiển nhiên và không thể chối cãi.

    Những người đã xem sự phấn khích không quá lớn để bắt đầu nói chuyện.

    Người qua đường nghiêng cổ kiểm tra chiếc hộp trong suốt đựng chiếc mũ bảo hiểm samurai màu đỏ trên tay cô gái, rồi lắc đầu hoài nghi:

    "Đó chỉ là một miếng nhựa màu đỏ như móng tay, không phải làm bằng vàng hay kim cương. Bán năm nghìn đắt như vậy sao? Thực sự là có những kẻ hoang đàng muốn mua nó."

    Sau tiếng thở dài của người qua đường A, người qua đường B lại càng khinh thường:

    "Thảo nào bạn trai không chịu được. Ai chỉ mua và mua thì chia tay".

    "Thật sự có tiền mới mua được như thế này, cùng lắm là não có vấn đề"

    "Không có tiền thì nghĩ ăn trộm. Thật là bại hoại về mặt đạo đức."

    "Đứa nhỏ giống người có điều gì không tốt thì học hỏi người khác làm kẻ trộm."

    Không ai có mặt tại hiện trường tỏ ra thương hại vì cô gái lấy trộm đồ có vẻ ngoài ưa nhìn.

    "Ai không có khả năng? Cô có thể yêu cầu bao nhiêu chỉ cho hai đồ dùng này?"

    Lúc này, Khương Thời Vũ, người vẫn đang nhắc đến chuyện chia tay, đột nhiên đứng lên đỡ lời cô gái.

    "Cô vừa rồi nói cái mũ bảo hiểm màu đỏ là năm ngàn đúng không, cái kia móc màu xanh là bao nhiêu?"

    "Ta mua giúp.. Ta mua."

    Nếu không nghĩ tới nam tử này tiến lên, kết thúc câu chuyện, lắp bắp nói bốn chữ mua, thật giống như một anh hùng cứu mỹ nhân.
     
    Serena AzureRùa Rabu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng một 2021
  5. Dung Ngọc Phạm

    Bài viết:
    31
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Thời Vũ không thể thờ ơ nhìn rất nhiều người chỉ trỏ về cô gái.

    Anh không tiếp tục kéo góc áo của mình ra khỏi tay cô gái, mà lấy ví trên người ra.

    Người ở hiện trường có chút bối rối nhìn Nhị sư đệ, đây là tình huống gì?

    Đây là anh thanh niên thể hiện tình cảm?

    Anh muốn cường điệu hay anh muốn làm ầm ĩ như vậy?

    Hay là, thực sự có ai đó ngu ngốc và có quá nhiều tiền để tiêu?

    Tô Niệm Dao cùng Vương Hiểu Mai thấy cả hai không còn ý định đi nữa nên không gây hấn nữa.

    Bạn trai sắp chia tay đã xảy ra chuyện gì?

    Anh không ghét bạn gái Mãi Mãi Mãi sao?

    Bây giờ anh ta sẵn sàng giúp cô thanh toán hóa đơn?

    Điều cuối cùng để nói là gì? Giúp Mãi Mãi Mãi.. mua nó?

    Điều này là tốt, tại sao lại bỗng nhiên nói lắp?

    Lo lắng?

    Khương Thời Vũ không giải thích gì, cũng không để ý đến ánh mắt kỳ quái của những người ở hiện trường.

    Ngay sau đó, lấy từ ví của mình một tấm card Ngân hàng Thương mại Trung Quốc, màu chủ đạo là màu đen, và bên phải có in hình hoa hướng dương vàng.

    Tô Niệm Dao, nhân viên đầu tiên đuổi theo ra ngoài, cầm lấy thẻ đen nhìn hai giây.

    "Hehe, đồ giả trông giống nhau, phải không.. hai người là kẻ dối trá?"

    "Anh muốn dùng thẻ ngân hàng trông rất cao cấp để khử tôi à?"

    "Anh nghĩ ai cũng giống nhau ngu ngốc và gian dối phải không?"

    Tô Niệm Dao giây đầu tiên tỏ vẻ nghi hoặc, giây thứ hai lại tràn đầy phẫn nộ.

    "Nếu anh dùng tấm thẻ này để lừa gạt người khác, người khác có thể thực sự bị anh lừa."

    "Thật đáng tiếc, thật không may, bạn của tôi đến từ Ngân hàng Thương nhân Trung Quốc."

    "Cũng thật đáng tiếc. Tôi đã nghiên cứu kỹ tất cả các loại thẻ của Ngân hàng Thương nhân Trung Quốc."

    Tô Niệm Dao có thể chắc chắn rằng tình hình lúc này tốt hơn trước. Những gì cô ấy nghĩ có thể phức tạp hơn, và những gì cô ấy phải đối mặt bây giờ có lẽ không phải là một vụ trộm cắp đơn giản.

    "Thẻ ngân hàng bạch kim độc quyền nhất của Ngân hàng Thương gia, quả nhiên thẻ đen không sai."

    "Nhưng in trên thẻ bạch kim là biểu tượng của bông hoa hướng dương bằng bạc bạch kim, không phải vàng này, anh biết không?"

    "Anh phải làm giả mới nên hãy thực tế hơn đi, dù anh là kẻ dối trá thì cũng phải có một chút đạo đức nghề nghiệp."

    "Anh còn không lấy được màu hoa hướng dương đúng không. Anh lấy nó ra mà lừa đảo thì có xấu hổ không?"

    "Tôi nói cho anh biết, không có cửa!" Trong phần đời còn lại của tôi, may mắn thay, Trần Mộng Kỳ, một người bạn thân nhất làm việc tại Ngân hàng Thương gia Trung Quốc, đã bị sốc khi cô ấy quay đầu lại để đãi ai đó một bữa ăn thịnh soạn.

    Tô Niệm Dao chỉ nghĩ rằng bạn gái bắt đầu ăn cắp khi cô ấy không thể mua một cái gì đó.

    Bây giờ, có vẻ như hai người này đơn giản là rắn chuột một ổ.

    Giả bộ ồn ào, dám lợi dụng đám người hỗn loạn mà đem hai phiên bản giới hạn của "Báu vật trấn" ra khỏi cửa hàng.

    "Không, điều này là quá cường điệu? Bây giờ những kẻ lừa đảo đã bước vào kỷ nguyên 2.0?"

    "Những loại thủ đoạn mới này là gì?" nhân viên Vương Hiểu Mai tố giác cho Tô Niệm Dao rằng các chàng trai và cô gái là băng nhóm phạm tội. Sau đó, cô bắt đầu thấy những điểm không thuận và trí tưởng tượng cũng bắt đầu trở nên phong phú.

    "Hai người này nếu đã định trước từ lâu, sau này không nên có mánh khóe gì nữa đúng không?"

    "Hai người này xảo trá và giỏi làm hàng giả như vậy, các người cho rằng bọn họ mang theo sơn hay là đồ giả? Chiếc mũ bảo hiểm samurai màu đỏ đang ở trên người anh ấy, và sau đó tôi muốn thay nó trong khi anh ấy gặp khó khăn?"

    Đó là khoản lương một tháng của hai nhân viên vất vả, ai đã đặt nó vào, không thể nào dễ dàng quên được.

    Tô Niệm Dao là nhân viên chính thức, cô ấy bị phạt lương cơ bản, vẫn còn một số hoa hồng đào tạo dự án, cô ấy chỉ có thể nhận 80% lương cơ bản trong thời gian thử việc. Một trăm đô la.

    "Là thẻ thật hay không, cô xoát một chút chẳng phải sẽ biết sao?" Khương Thời Vũ không muốn nói chuyện nữa, muốn rời đi càng sớm càng tốt, anh phải tiếp tục nói.

    Quyết định chia tay không hề dễ dàng đối với Khương Thời Vũ.

    Nhưng bây giờ anh đã hạ quyết tâm, anh nên tìm cơ hội để nói chuyện rõ ràng trực tiếp.

    Anh đã chờ đợi và kiên nhẫn đủ lâu, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội, Khương Thời Vũ thật sự không thể đợi đến lần gặp mặt sau.

    Điều mà Khương Thời Vũ không ngờ là việc chia tay một vài từ sẽ phát triển thành tình trạng không thể xác định được như hiện nay.

    "Tôi biết là giả, tại sao tôi phải dùng nó?"

    Tô Niệm Dao bị Vương Hiểu Mai nhắc nhở, hoàn toàn tiến vào trạng thái làm quân nhân.

    "Hai người nói dối, những gì cô nghĩ là khá tốt."

    "Anh muốn lợi dụng tôi để quẹt thẻ của anh, và chỉ có một nhân viên đang theo dõi hai người."

    "Khi anh có lợi thế về số lượng, chỉ cần bỏ chạy?"

    "Đừng giở nhiều chiêu trò như vậy, cô để bản giới hạn đây, tôi rất muốn kiểm tra thật kỹ xem đã bị thay thế hay chưa".

    Ánh mắt Tô Niệm Dao bắt đầu khóa vào phụ kiện phiên bản giới hạn mà cô gái đang cầm trên tay.

    "Đúng vậy, nó phải được kiểm tra rõ ràng! Niệm Dao, nếu không chúng ta nên gọi cảnh sát."

    "Tôi nghĩ cảnh sát nên đến và tìm kiếm thứ gì đó."

    "Nếu hai người này đã định trước là băng nhóm phạm tội, tại chúng ta không xem chừng để họ đi vào."

    "Chỉ bằng hai người chúng ta, một lát cũng nhìn không ra, anh nói có đúng hay không?"

    Vương Hiểu Mai, người vẫn đang trong thời gian thử việc, đã có một nỗi sợ hãi kéo dài khi nghĩ rằng anh ta có thể phải bị tịch thu toàn bộ tiền lương của tháng cộng với 500 nhân dân tệ.

    "Đừng gọi cảnh sát!". Trong tay ôm chặt hai món phụ kiện Lego phiên bản giới hạn, cô bị một cô gái bắt được, khi Vương Hiểu Mai nói muốn gọi cảnh sát, trên mặt cô tràn đầy vẻ kinh hãi.

    "Anh nói không báo liền không báo sao? Chờ hai người đi rồi mới nhận ra là bản giới hạn đã bị thay thế, cái nồi này không phải để hai người chúng ta mang, phải báo cảnh sát?" Vương Tiểu Mạt đang nói về sự ngăn cản của cảnh sát? Sau đó, anh càng tức giận hơn.

    "Cập Thời Vũ, anh giúp.. giúp tôi để họ không gọi cảnh sát, tôi.. tôi không muốn gặp cảnh sát." Khi hai chữ gọi cảnh sát lại vang lên, cô gái vừa mới trở lại khí chất xuất chúng run rẩy chảy nước mắt như mưa, chân mềm nhũn, gần như ngồi trên mặt đất.

    Đây là lần thứ hai trong đời cô bị chỉ mặt như thế này.

    Lần trước, nửa năm trước, không chỉ 110 người đến, mà 120 người cùng đến.

    Nếu không được giải cứu kịp thời, chuyện mua đồ của một cô gái phiên bản giới hạn chắc đã chấm dứt từ 6 tháng trước.

    Sau khi tỉnh lại, cô bị cảnh sát từ nhiều bộ phận khác nhau như cảnh sát vũ trang, cảnh sát hình sự, di trú.. thẩm vấn trong vài ngày trước khi làm rõ tình hình.

    "Bây giờ mới biết sợ? Đi sớm làm gì? Loại người này nên bị bắt đi, để không hại xã hội." Người qua đường B không nghĩ kích động quá lớn.

    Khương Thời Vũ đỡ cô dậy, vỗ nhẹ vào lưng cô: "Không sao đâu, đừng sợ, Cập Thời Vũ anh luôn ở đây."

    Khương Thời Vũ xúc động nói, đã bao lâu rồi anh không nghe cô gái gọi anh là "Cập Thời Vũ". Nửa năm? Hay là lâu hơn?

    "Để anh đưa em vào trong đợi, anh đi gọi tổng giám đốc trung tâm mua sắm". Khương Thời Vũ ôm cô quay lại cửa hàng Lego, tìm một chỗ cho cô ngồi xuống.

    Chỉ thấy náo nhiệt một nửa, nhìn xem đám người, tự nhiên cũng theo vào. Nhất thời, một cửa hàng đồ chơi Lego nhỏ chật ních người, vì thế mà sôi động như vậy.

    "Tổng giám đốc trung tâm mua sắm? Đùa cái gì vậy?"

    "Nhân viên cửa hàng nhỏ như chúng ta, tổng giám đốc, kêu là có thể gọi tới sao?"

    Tô Niệm Dao vươn tay lấy Red Samurai phiên bản giới hạn do cô gái cầm.

    "Tôi nói cho anh biết, tôi chỉ biết số điện thoại 110, không biết số điện thoại của tổng giám đốc."

    "Mau trả lại mũ bảo hiểm Red Samurai cho chúng tôi."

    Mặc dù bây giờ tôi có lấy lại được phiên bản giới hạn đã bị bọn trộm nhắm tới, nhưng có lẽ tôi cũng không nhìn ra được. Nếu có lý do, phải đem nó đi kiểm tra lại trước, phải nhìn vào phụ kiện Lego hiếm có số 30368 trong cửa hàng xem có gian lận nào không, có thể phát hiện ra như thẻ đen của Ngân hàng Thương gia Trung Quốc.

    Vương Hiểu Mai, người vẫn đang trong thời gian thử việc nói muốn gọi cảnh sát, nhưng ban đầu chỉ muốn dọa người muốn cướp.

    Không ngờ, cô gái sẽ sợ hãi ngay khi nghe tin cảnh sát.

    Kẻ trộm suy cho cùng vẫn là kẻ trộm.

    Sợ cảnh sát là lẽ đương nhiên.
     
    Serena AzureRùa Rabu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng một 2021
  6. Dung Ngọc Phạm

    Bài viết:
    31
    Chương 4: Lấy mà không hỏi là ăn trộm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhân viên kỳ cựu Tô Niệm Dao lúc đầu không thực sự muốn gọi cảnh sát, dù sao thì tốt hơn là nên làm ít hơn nhiều.

    Tính ra công việc trước đây của cô ấy, cô ấy đã làm nhân viên mấy năm, nếu thật sự gọi cảnh sát, họ cũng sẽ đến đồn cảnh sát làm bảng điểm, vân vân.

    Chưa kể rắc rối còn phải xin nghỉ, chuyển ca, bị trừ lương.

    "Đừng kéo mũ bảo hiểm này. Cuối cùng tôi đã tìm thấy mũ bảo hiểm Red Samurai. Nó sẽ bị hỏng nếu bạn kéo nó xung quanh như thế này. Tôi thực sự muốn mua nó hôm nay. Nếu cô không chấp nhận thẻ Ngân hàng Thương gia Trung Quốc của anh ấy, thì tôi sẽ trả tiền cho bạn bằng điện thoại di động của mình." Tiền, bây giờ không phải thanh toán bằng điện thoại di động sao? Tôi có tiền ở Alipay. "Cô gái trộm Lego chân mềm, tay vẫn còn có sức.

    Đồ chơi lấy được rồi cũng không có ý định buông tay.

    Tô Niệm Dao vuốt vài cái thật mạnh và không lấy phiên bản giới hạn khỏi tay cô gái.

    " Tất cả đều nói, chúng tôi sẽ không bán phiên bản giới hạn này cho cô. "

    Vương Hiểu Mai càng thêm tức giận.

    " Cô không muốn ăn trộm của chúng tôi, chúng tôi rất cảm ơn. "

    " Chúng tôi không có khả năng thu tiền từ một tên trộm như cô. "

    " Tôi chưa bao giờ thấy ai đó ăn trộm thứ gì đó, và tôi chưa bao giờ thấy ai đó ăn trộm một thứ gì đó chính đáng và tự tin như vậy ".

    Đối mặt với tình hình hiện trường, Khương Thời Vũ biết nói gì cũng vô ích, một tay ôm cô gái, tay kia rảnh tay rồi bắt đầu gọi.

    Không có bắt đầu và không có kết thúc. Mở đầu là:" Anh có thể đến cửa hàng Lego trong trung tâm thương mại của anh không. "

    " Không đi được anh ạ, hiện tại tôi đang ở Malaysia. Anh, anh Khương tới đây. Anh không nói sớm hơn? "Người đối diện với điện thoại ở tư thế nằm ngoài tầm tay.

    " Anh là tổng giám đốc, không chăm sóc trung tâm thương mại ở đây lại đi Malaysia chơi sao? Sợ người ta không có việc gì rồi mới về sao? "Khương Thời Vũ tâm trạng không tốt.

    " Này, tôi thật sự không sợ, anh không cho phép tôi thương trường tại trụ sở trung tâm thương mại ở Malaysia sao? "

    " Lần này tôi không phải đi du lịch. Tôi đang đi công tác tới trụ sở chính. Tôi chỉ đợi kết thúc cuộc họp, thăng chức và tăng lương, sau đó quay lại làm tổng giám đốc khu vực Đại Trung Quốc. "

    Người nhận cuộc gọi từ Khương Thời Vũ muốn tìm cách trả lời.

    " Đi thôi, Khương thiếu gia gọi điện thoại cho tôi lời khuyên gì vào thời điểm này? Anh lại đi mua Lego.. "

    Lời nói ở đầu bên kia điện thoại bị Khương Thời Vũ cắt đứt:

    " Mua gì? "Anh chàng bán Lego bây giờ nói rằng chúng tôi đã lấy trộm đồ trong cửa hàng, vì vậy anh có thể nhờ người giúp giải quyết."

    Khương Thời Vũ không muốn nói quá nhiều trong khi điều khiển loa ngoài.

    "Tôi đi! Ai thiển cận vậy? Anh yêu cầu những người trong cửa hàng trả lời cuộc gọi của tôi, và tôi sẽ nói cho cô ấy biết chuyện gì đang xảy ra trong cửa hàng này." Người trả lời điện thoại nghĩ đến điều khiển từ xa sau cú sốc.

    Nghe được những lời này, Khương Thời Vũ tắt máy rảnh tay, đưa điện thoại cho nhân viên bán hàng: "Tổng giám đốc cho cô nghe điện thoại."

    "Anh đang đùa tôi sao? Chúng tôi là một cửa hàng đồ chơi nhỏ như vậy, anh muốn tìm tổng giám đốc trung tâm thương mại nào?"

    "Tổng giám đốc có liên quan gì đến một người nhỏ bé như tôi?"

    "Tôi làm việc ở đây hai năm, không biết tổng giám đốc trung tâm thương mại là ai và anh ta trông như thế nào."

    Tô Niệm Dao bị lấy ra một tấm thẻ giả. Vương Hiểu Mai cười giận:

    "Sao anh không nói muốn Thủ tướng giúp anh giải quyết chuyện này?"

    "Anh không phải xem phim truyền hình Hàn Quốc quá nhiều, nghĩ rằng tổng giám đốc trung tâm thương mại hàng ngày đi làm mà trợ lý cửa hàng phải xếp hàng chờ."

    "Băng đảng của hai người khá lớn, đây có phải là kẻ giả danh tổng giám đốc cũng đã bị phát hiện?"

    Tô Niệm Dao không bao giờ để lại phụ kiện Lego phiên bản giới hạn.

    "Tôi đang nói với bạn, tổng giám đốc của trung tâm mua sắm, đó là người thậm chí không có giao tiếp với quản lý cửa hàng của chúng tôi."

    "Chỉ có các ông chủ muốn tìm một thương trường mua sắm tốt, sẽ cần liên hệ tổng giám đốc của trung tâm mua sắm."

    "Tổng giám đốc không thể kiểm soát sự quan tâm của chúng tôi đến một cửa hàng đồ chơi để mua một vài Lego."

    "Bạn không muốn tìm tiếp theo những người ở hiện trường đóng giả là quản lý cửa hàng, trong trường hợp này độ tin cậy vẫn cao hơn."

    Chiếc mũ bảo hiểm samurai màu đỏ số 30368, trong đầu Su Nianyao không ngừng vang lên những tiếng chuông báo động màu đỏ.

    Lập lòe loẹt quẹt hét lên: Năm nghìn tệ, năm nghìn tệ, nếu mất thì năm nghìn tệ.

    Tô Niệm Dao không dám chùng xuống một giây.

    "Ừm, đã vậy, anh có thể cho quản lý cửa hàng của mình ra ngoài." Khương Thời Vũ thở dài, xem ra hôm nay anh chọn một nơi đặc biệt không thích hợp để chia tay.

    Khương Thời Vũ có chút buồn bực, khi nói chia tay, hiển nhiên anh ta không để ý rằng có một nhân viên đang đứng ở nơi có thể nghe được cuộc nói chuyện của họ.

    Trong bốn mươi sáu ngày qua, anh đã bị những cảm xúc tiêu cực lấn át, đến nỗi anh phải tìm ra một khoảng trống trước khi khiến bản thân ngạt thở.

    "Phản ứng rất nhanh. Ngay khi tôi nói quản lý cửa hàng không có ở đó, anh nên tìm quản lý cửa hàng. Tiếp theo anh định gọi điện cho quản lý cửa hàng sao?"

    Tô Niệm Dao lấy điện thoại ra, nhấn nút. Sau 110, một tư thế bấm nút gọi bất cứ lúc nào:

    "Đừng coi người khác là đồ ngu, nghĩ đến việc trì hoãn thời gian, ta sẽ không bị ngươi lừa. Ta chỉ là một người nhỏ bé. Tôi không muốn sự việc leo thang. Chỉ cần cô giữ lại những thứ muốn ăn trộm của chúng tôi, tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra."

    "Nếu cô muốn giở trò gì, tôi chỉ có thể gọi cảnh sát trực tiếp. Làm bảng điểm thật là phiền, thật tiếc nếu trừ nửa ngày lương, nhưng thà mất cả tháng lương."

    "Đừng gọi cảnh sát." Sau khi nghe thấy từ gọi cảnh sát lần nữa, cô gái vốn đã ngồi, không thể khuỵu chân xuống lần nữa, lại hoảng sợ.

    Lúc này có hai người mặc đồng phục bước vào cửa hàng, cô gái hét lên, thu mình lại phía sau Khương Thời Vũ.

    "Mới nghe tiếng cảnh sát đã dọa sợ như vậy loại trộm này nên được điều đến đồn cảnh sát mới được." Người qua đường thở dài cảm thán.

    Khương Thời Vũ không muốn nghe người bên cạnh đang nói gì, liền nhẹ nhàng quay đầu về phía con chim đang sợ hãi và hoảng sợ khiến nói: "Hai món phụ kiện Lego này cô cầm, hôm nay không mua được không? Tôi sẽ đưa cô đi ngay. Tôi sẽ cho người đến mua."

    "Không, cái này.. cái này khó mua, đề phòng.. chúng ta đi rồi, nếu có người mua thì thật sự sẽ hết sạch. Tôi đã tìm rất lâu rồi.. Tôi không tìm thấy, chỉ nghe nói có một cái ở đây tối hôm qua." Cô gái bị cảnh sát nói hai chữ sợ hãi khóc, cô càng khóc càng buồn hơn khi nghe tin không mua được bản giới hạn.

    Cô sợ cảnh sát mà sợ cảnh sát cũng không thể giao phiên bản giới hạn mà cô đã lấy được.

    "Làm sao lại có loại này, không biết hối cải, chỉ biết mua và ăn trộm nếu không đủ tiền mua. Con không thể học được từ loại người này, khi lớn lên bạn phải biết tự trọng và yêu bản thân, và không thể học từ loại xã hội phù phiếm và băng hoại này." Đây là giọng nói của một người mẹ đã đến cửa hàng trước đây chưa bao giờ nói chuyện, và đưa một cô bé đi chọn đồ chơi Lego.

    Nhìn thấy tấm gương tiêu cực sống động trước mặt, người mẹ đã trực tiếp dùng nó để giáo dục con gái mình.

    "Tôi không muốn trộm, tôirất muốn mua. Trong điện thoại có đủ tiền, có tiền thì tôi tự mua. Vừa rồi tôi cũng vội nên ra ngoài tìm người.." Cô gái khóc, một lần nữa giải thích chút hành vi của riêng mình.

    Bác Đinh, một người qua đường đang cùng cháu trai đến trung tâm giáo dục sớm, không thể chịu đựng được nữa:

    "Nếu bạn cho tiền trước rồi mới lấy đồ của người ta thì gọi là mua. Ai không cho tiền mà lấy đồ thì gọi là ăn cắp. Không tự hỏi thì là ăn trộm, trộm cái gì mà muốn bỏ chạy thì thành cướp."

    Người đi đường họ Đinh vừa nói vừa lắc đầu:

    "Con gái có tay chân, còn trẻ, đọc sách nhiều một chút."
     
  7. Dung Ngọc Phạm

    Bài viết:
    31
    Chương 5: Là một sự khác biệt về màu sắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An ninh đến để duy trì trật tự.

    "Sao lại có nhiều người như vậy, quản lý Lý của chúng tôi nhận được điện thoại của tổng giám đốc và bảo bộ phận an ninh đến đây xem chuyện gì đang xảy ra." Nhân viên bảo vệ đến cửa hàng và trước tiên giải thích tình hình với Tô Niệm Dao và Vương Hiểu Mai.

    Sau khi giải thích ý định của mình, bắt đầu sơ tán đám đông.

    "Đừng chặn cửa hàng nữa. Nếu bạn không muốn mua đồ trong cửa hàng này, xin hãy ra ngoài và đừng chặn những người ở đây."

    Khi người quản lý thông báo rằng họ sẽ đến, anh ta nói rằng anh ta hy vọng sẽ tránh làm cho mọi thứ trở nên rắc rối hơn.

    "Quản lý Lý, quản lý Lý là ai?"

    "Tuyệt vời, tôi đã bắt đầu ngưỡng mộ quy mô tội ác của băng nhóm của anh, nhưng tôi thực sự nghi ngờ khả năng phạm tội của anh?"

    "Anh thậm chí còn là những nhân viên bảo vệ đóng giả nhân viên bảo vệ đã chuẩn bị trước"

    "Phải không?" Nhân viên tập sự Vương Hiểu Mai lại vừa tức giận lại vừa buồn cười, gần như cảm thấy thích thú với những tên trộm Lego hôm nay:

    "Nói cho bạn biết, cho dù tôi là người mới, tôi cũng biết người giám sát hiện tại ở tầng của chúng tôi. Họ của quản lý là Vương."

    "Quản lý Lý, tay tôi đến làm ở đây nửa tháng trước đã đi rồi."

    "Tôi cầu xin anh luyện tập thêm trước khi giả làm người khác và phạm tội lần sau." Sau thông tin về băng nhóm trộm cắp, có thực sự cần thiết để huy động mọi người để trộm một phụ kiện Lego?

    Nói rằng bạn dành quá nhiều thời gian cho việc ăn cắp vàng và kim cương thì không sao. Dù đó là chiếc mũ bảo hiểm đồ chơi trị giá 5.000 nhân dân tệ trên thị trường cũng ít người hiểu rõ về thị trường.

    Ngay cả những người bán Lego cũng cảm thấy không có ai mua với giá này, nếu lấy trộm lại được cái này thì không có cơ sở, không có cách nào bán được.

    "Anh nói ai đang mạo danh, ai lại muốn đóng giả bảo vệ trung tâm thương mại? Tôi sẽ trở thành diễn viên nếu có khả năng, và tôi vẫn ở đây với tư cách là một nhân viên bảo vệ?".

    Nhìn thấy Vương Hiểu Mai xác nhận lạ mặt, anh ta chuyển hướng nhìn Tô Niệm Dao:

    "Sao cửa hàng của các người ngày nào cũng có chuyện vậy? Tối hôm qua đèn trong trung tâm thương mại đã tắt, hai người trong cửa hàng cũng không có ra ngoài. Một là cậu phải không?"

    "Hôm qua là do tôi đợi chuyển phát nhanh muộn nên hôm đó tôi phải đóng gói chống trộm, vô tình quên kiểm tra thời gian nên về muộn." Tô Niệm Dao, hôm trước, ban đêm, thực sự bị nhốt vào trung tâm mua sắm với người quản lý cửa hàng.

    "Vậy thì nghĩ đi. Đêm qua, tôi có đọc được huy hiệu quản lý cửa hàng của bạn và mở cửa cho bạn."

    "Nếu tôi không mở cửa cho bạn, bạn sẽ phải qua đêm trong trung tâm thương mại."

    "Bạn chỉ nghe một nửa thôi sao? Người quản lý tầng của bạn tên là Vương, và quản lý an ninh của chúng tôi không được phép tên là Lý? Tại sao tôi lại giả làm nhân viên bảo vệ trung tâm mua sắm và phạm tội?". Nhân viên bảo vệ bị Vương Hiểu Mai mô tả là thành viên của băng nhóm tội phạm, một chút không vui.

    Trong trường hợp bình thường, không có nhiều sự chồng chéo giữa bảo vệ và nhân viên bán hàng của trung tâm thương mại. Vương Hiểu Mai mới không có cơ hội làm quen với các nhân viên bảo vệ trong trung tâm thương mại.

    Sau khi Tô Niệm Dao xác nhận có một gương mặt quen thuộc giữa hai nhân viên bảo vệ, cô vội vàng chào hỏi. Với nhân viên bảo vệ, Tô Niệm Dao cảm thấy rằng chuông báo trộm của mũ bảo hiểm Red Samurai không lớn như vậy.

    Có hai nhân viên bảo vệ nên không để hai người lấy trộm đồ mà bỏ chạy.

    Rõ ràng người tới là bác bảo vệ chứ không phải cảnh sát, cô gái sợ hãi đến chân mềm cũng đã ổn định lại. Cô gái buông tay nắm chặt lấy góc quần áo từ lúc lao ra khỏi cửa hàng. Anh không tiếp tục trốn sau lưng Khương Thời Vũ nữa.

    Tô Niệm Dao và Vương Hiểu Mai, dù nhìn thế nào đi chăng nữa, họ đều cảm thấy một nam một nữ giả bộ ôn nhu hòa nhã đang muốn làm cái gì.

    Quản lý an ninh yêu cầu các nhân viên bảo vệ trực hôm nay phải giữ gìn trật tự, không để tình hình mở rộng.

    Tuy nhiên, do nhận được thông báo gấp hoặc các lý do khác nên không nói rõ cách thức duy trì.

    Tình hình tại hiện trường không có gì phức tạp, có một sự bế tắc giữa việc bán các phiên bản giới hạn và mua các phiên bản giới hạn.

    Trước khi an ninh bắt đầu hòa giải, điều đầu tiên mà cô nghĩ đến là nhận lại những món đồ trên tay cô gái, và đợi cho đến khi người bán xác định được nó hoặc người mua đã trả tiền rồi mới quyết định quyền sở hữu của hai món phụ kiện.

    Nhân viên bảo vệ vừa định đưa tay ra thì đã bị Khương Thời Vũ ngăn lại.

    Nếu không phải hôm nay chia tay, Khương Thời Vũ chính mình cũng không muốn nặng lời, làm sao có người tiến lên kéo vài lần?

    Khương Thời Vũ lấy ra một thẻ khác của Ngân hàng Thương gia Trung Quốc mà Tô Niệm Dao xác định là thẻ giả vì bông hoa hướng dương có màu không đúng.

    Anh nhìn Tô Niệm Dao một cách bình tĩnh nhưng vô cùng đắc ý.

    "Bạn nói rằng màu sắc thẻ của tôi là sai, và bạn của bạn thuộc Ngân hàng Thương gia Trung Quốc. Đúng không?" Khương Thời Vũ nói lại.

    "Đúng vậy, thẻ của Ngân hàng Thương gia, tôi rất biết quý trọng, tôi nhớ nó còn đầy đủ hơn cả bạn thân của tôi." Tô Niệm Dao rất chắc chắn là thẻ chính hãng, hướng dương màu bạc.

    "Sau đó, bạn có thể chụp ảnh thẻ này với số thẻ và tên trên đó. Bạn có thể nhờ bạn của bạn giúp kiểm tra xem thẻ này là chính hãng."

    Khương Thời Vũ chậm rãi nói, nhìn. Khi anh chưa hết cảm xúc và tức giận, và khi anh nói rằng sẽ chia tay với cô gái, anh trông như hai người hoàn toàn khác nhau:

    "Nếu là sự thật, hãy sử dụng thẻ này để thanh toán tiền cho hai phụ kiện này càng sớm càng tốt."

    Bởi vì cô gái bị những người có mặt xác định là kẻ trộm không muốn ra về tay trắng.

    Sau khi cô gái có thể ngồi một mình mà không có anh ta, Khương Thời Vũ cuối cùng cũng thả tay giải quyết hai việc mà cô gái muốn. Một thứ phụ kiện Lego phiên bản giới hạn.

    Tô Niệm Dao bất đắc dĩ làm những chuyện như vậy, rõ ràng là vô dụng, nhưng nhìn cách nói chuyện của Khương Thời Vũ lúc này, không cách nào từ chối trực tiếp một hồi, vì vậy cô đồng ý.

    Đã hứa thì thành hứa nhưng Tô Niệm Dao vẫn tức giận.

    "Gửi thì để tôi nói cho anh biết, có gửi hay không cũng vậy thôi. Chỉ cần tôi đọc, sẽ nhớ chính xác." Tô Niệm Dao chụp ảnh gửi cho bạn, đồng thời gửi tin nhắn thoại. Nhìn toàn cảnh, tên trộm không hề sợ hãi khi bỏ chạy như thế này.

    "Ngân hàng Thương gia Trung Quốc của cậu không có loại thẻ đen có vàng này đúng không." Tin nhắn thoại của Tô Niệm Dao không phải là một câu thẩm vấn, mà là một câu tuyên bố.

    "Ừ, tại sao lại không. Sao bạn không đi làm? Gửi tin nhắn cho tôi ngay bây giờ. Tôi ghen tị với việc cậu được rảnh rỗi như vậy khi đi làm lúc mười giờ." Trần Mộng Kỳ, bạn gái đáp lại một câu.

    Bạn thân của cô tập trung hết giờ làm việc, nhưng Tô Niệm Dao từ đầu đến cuối chỉ nghe thấy "Ừ, tại sao không".

    "A? Đúng? Làm sao có thể? Lúc trước cậu đã cho tôi xem. Đây không phải là bạc hướng dương thẻ đen sao? Đó là loại cao cấp nhất mà cậu nói." Bởi vì tôi có trí nhớ tốt từ nhỏ, và đặc biệt nhạy cảm với hình ảnh và màu sắc. Tô Niệm Dao rất chắc chắn rằng trí nhớ của cô ấy không thể sai sót.

    "Chị ơi, những gì em có thể cho chị xem, cho dù là loại cao cấp nhất, chúng đều là thẻ mà chúng ta sẽ sử dụng ở các ngân hàng bình thường."

    "Chị không nhìn vào góc trên bên phải của chiếc thẻ mà mình lấy, nó ghi là Ngân hàng Tư nhân. Bốn nhân vật nhỏ? Đó là ngân hàng mà các ông chủ siêu đi đến. Ngưỡng này là rất cao. Nó không phải là mở cửa cho những tất cả, và chỉ cung cấp dịch vụ cho một vài người."

    "Đâu, nhanh nhanh chỉ những người tham gia cùng tôi? Liên lạc được không? Nhanh lên nói thật, bạn lấy đâu ra cái thẻ này, không biết bạn có là thẳng thắn khoan hồng chia sẻ phúc khí."

    Cô gái trả lời tin nhắn thoại bên kia thoạt đầu có giọng điệu bất lực, trở nên ngớ người không nói được mấy câu, Tô Niệm Dao không thể tin được tin nhắn thoại vừa nghe được.

    "Làm sao có khả năng? Cái này rõ ràng giống hệt tấm thẻ đen cao cấp nhất mà cậu cho tôi xem trước đây. Chỉ là màu sắc của hoa hướng dương khác nhau thôi. Nhìn kỹ lại."

    Tô Niệm Dao nhắc nhở bạn gái Chen Mộng Kỳ.

    "Khả năng quan sát của bạn rất nhạy bén, và trí nhớ của bạn thực sự tốt."

    "Điều bạn nói không sai, chỉ là sự khác biệt về màu sắc."

    "Sự khác biệt giữa các thẻ là rất nhỏ, nhưng sự khác biệt giữa các khoản tiền gửi là rất lớn." Khi Trần Mộng Kỳ năm trước mới vừa đi vào là quầy viên, năm nay bắt đầu không cần sáng đi chiều về làm quầy viên, lại muốn bắt đầu kéo tiền tiết kiệm.

    "Cô là bạn tốt nhất của tôi. Nếu có tài nguyên tốt thì nhớ chia sẻ nhé"

    Nếu không làm giao dịch viên, giờ làm việc dường như là tự do, nhưng miễn là bất kỳ ai đã kinh doanh trong ngân hàng đều biết, áp lực sẽ lớn hơn nhiều so với giao dịch viên, đặc biệt nếu bạn không có đủ địa chỉ liên hệ. Trong trường hợp tài nguyên.

    Trần Mộng Kỳ thấy Tô Niệm Dao đã lâu không trả lời nên gửi một tin nhắn dài khác:

    "Thế nào? Có muốn giới thiệu cho tôi không?"

    "Nếu có thể tìm được cho tôi một khách hàng lớn như vậy, thì một mình anh ấy đối với tôi là đủ. Thành tích của năm nay đã được vượt quá."

    "Nếu tôi có thể hoàn thành thành tích của cả năm vào đầu năm, về cơ bản tôi sẽ không phải đi làm trong thời gian dài như vậy trong năm nay."

    "Tôi thích chơi và chơi như thế nào, cuối năm còn có thể nhận được giải thưởng"

    "Mau chia sẻ đi, cuối năm ta đoạt giải rồi, nên mời ngươi đi chơi núi sông, ăn uống?"

    Giọng nói của Trần Mộng Kỳ có chút hưng phấn. Áp lực về hiệu suất của Trần Mộng Kỳ không phải là điều bình thường đối với những nhân viên mới trúng tuyển kỳ thi.

    Bạn gái bên kia càng ngày càng hưng phấn, mà Tô Niệm Dao nghe được giọng nói này trả lời lại cảm thấy có chút sấm sét.

    Tô Niệm Dao, người cuối cùng cũng có chút phản ứng, nhìn xung quanh cảnh tượng.

    Vì bảo mật là có thật nên việc gọi điện cho tổng giám đốc cũng phải có thật.

    Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?

    Là anh ta sa thải cô khỏi quản lý cửa hàng, hay là để mua lại toàn bộ cửa hàng trong một cơn thịnh nộ, hay.. Tô Niệm Dao bắt đầu lấp đầy rất nhiều hình ảnh sau khi cô sững sờ.

    Cô ấy đã nói gì khi cô ấy không ngần ngại nói bất cứ điều gì?

    Nói rằng bạn xem quá nhiều phim truyền hình Hàn Quốc?

    Tại sao cô ấy không nghĩ rằng bộ phim Hàn Quốc này cũng đến từ cuộc sống?

    Đời thường nhiều hơn phim Hàn.

    Vì dù phim truyền hình Hàn Quốc có chỉnh sửa thì vẫn có logic, chứ ở đời không bao giờ có logic.

    Khương Thời Vũ đợi hồi lâu, không thấy Tô Niệm Dao có phản ứng nên lại nhắc nhở: "Nếu bây giờ có thể chắc chắn rằng tấm thẻ này là thật, cô có thể giải quyết trước hai món đồ chơi được không?

    " Được, được, ngay lập tức, chỉ cần quẹt là được."Vương Hiểu Mai đi ra sau mới có phản ứng đầu tiên, cầm lấy thẻ của Khương Thời Vũ, Tô Niệm Dao sửng sốt không ngậm được miệng.

    Vương Hiểu Mai mới làm việc được nửa tháng và chưa qua thời gian thử việc, không chắc đây có phải là ngày làm việc cuối cùng của mình trong cửa hàng Lego hay không.
     
  8. Dung Ngọc Phạm

    Bài viết:
    31
    Chương 6: Có phải điều anh ấy muốn rất quan trọng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Niệm Dao, người vẫn đang ôm một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng sau khi Vương Hiểu Mai từ quầy thu ngân trở về, cô ấy sẽ nói: "Niệm Dao, may là cô có trí nhớ tốt, màu hoa hướng dương trên tấm thiệp này không đúng."

    Thật không may, mọi thứ đang phản tác dụng.

    Vương Hiểu Mai nhanh chóng lấy máy thẻ tín dụng và yêu cầu Khương Thời Vũ nhập mật khẩu.

    Tô Niệm Dao lợi dụng việc Khương Thời Vũ mật khẩu, cầm lấy tấm thẻ trên tay Vương Hiểu Mai và nhìn vào đó, bốn chữ nhỏ của Ngân hàng tư nhân như được phóng đại lên gấp vạn lần trong chốc lát. Đỉnh đầu cô rơi xuống.

    Tô Niệm Dao muốn hát một câu – thật là một sự thấu hiểu đau đớn.

    Nhưng bây giờ cô không dám nói ra.

    Tô Niệm Dao, người đã khóc trong lòng, run rẩy trả lại thẻ vàng đen của ngân hàng tư nhân cho Khương Thời Vũ.

    Tô Niệm Dao cũng lo lắng như Vương Hiểu Mai, và lo lắng rằng hôm nay sẽ là ngày cuối cùng làm việc trong cửa hàng này.

    Trong lòng Tô Niệm Dao, Vương Hiểu Mai trong thời gian quản chế thật ra không có quá nhiều áp lực, rời đi cũng không có bao nhiêu mất mát.

    Nhưng Tô Niệm Dao đã ở cửa hàng Lego này hơn một năm, cô ấy biết rất rõ rằng ở trung tâm Lego này, lợi nhuận cao nhất là đào tạo Lego thay vì bán đồ chơi Lego.

    Tô Niệm Dao làm việc trong cửa hàng này vì cô ấy muốn trở thành một giáo viên Lego.

    Người quản lý cửa hàng vừa đồng ý hôm qua rằng cô ấy sẽ chuyển từ bán hàng sang đào tạo vào tháng tới.

    Chỉ là cái tật, gần như suy sụp còn hơn khi về làm vợ mà thấy vợ mới bỏ chạy.

    Hôm nay nam nữ lần lượt đến cửa hàng Lego, người sành điệu có khí chất khác thường, sao lại nghe thấy tiếng chuông báo chống trộm ở cửa hàng và nghĩ rằng tiền lương tháng sau của mình có thể bị phá hỏng liền với ai cũng như một tên trộm?

    Khi chiến tranh thế giới thứ ba đang diễn ra trong lòng Tô Niệm Dao, Khương Thời Vũ chỉ thờ ơ lấy lại thẻ ngân hàng, cũng không thèm liếc nhìn Tô Niệm Dao.

    Hai mươi phút trước, chàng trai vẫn đang nhắc đến chuyện chia tay một cách "công bình" quay đầu nói nhỏ với cô gái đang sợ hãi với đôi chân yếu ớt: "Bây giờ em có thể tự đi được không?"

    Giọng điệu, biểu cảm và cử động đều vô cùng nhẹ nhàng, hình như chưa muốn chia tay.

    "Đương nhiên, em là ai, em có cái gì không thể? Em quả thực có thể, không thể lại có thể." Khi cô gái nói, cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ và ngây thơ, như thể người vừa khóc vừa nói "Thời Vũ, anh" giúp.. giúp tôi "chưa từng tồn tại.

    " Vậy chúng ta đi ngay bây giờ? "Khương Thời Vũ nở nụ cười.

    Nụ cười của cô gái khiến Khương Thời Vũ mê mẩn.

    Anh say đến mức quên mất mình vừa chia tay.

    " Được rồi, thẻ cô vừa quẹt đâu? Hai món phụ kiện này tổng cộng là bao nhiêu, không phải là bảy nghìn hai sao? Tôi sẽ trả lại cho cô sau. "Cô gái không để ý đến hai người vừa nói mình là kẻ trộm, chỉ đứng lên với một nụ cười.

    " Mãi, Mãi, Mãi, không biết sao.. "Giang Mặc Thịnh vốn vẫn vô cùng dịu dàng một giây nghe thấy lời nói của cô gái liền bùng nổ, cơn giận của anh còn lớn hơn nhiều so với lúc bị hiểu lầm là đồng bọn của kẻ trộm.

    " Được rồi, được rồi, hiện tại đừng tức giận, anh đừng tức giận nếu ở đây, chúng ta tìm chỗ nói chuyện, anh còn chưa nói rõ, phải nói cho em biết tại sao hôm nay đột nhiên chia tay với em, em sẽ không nhận nó một cách tùy tiện như vậy đâu, em phải biết lý do. "Cô gái bắt chuyện trước khi chàng trai tức giận.

    " Còn nói chuyện gì nữa? Mua đồ chơi thôi. Cùng anh tính toán rõ ràng như vậy. Anh đã thực sự là bạn trai của em chưa? "Khi Khương Thời Vũ nghe" Trả lại tiền cho anh "liền tức giận.

    Đây là câu mà Khương Thời Vũ đã nghe nhiều nhất trong hơn sáu tháng qua.

    Hoặc là câu này, hoặc là khốn nạn hơn là hoàn toàn bị bỏ qua, bốn mươi sáu ngày không gặp, không tin tức, không gọi điện thoại.

    Cứ như thể Khương Thời Vũ là người không tồn tại.

    Sau khi Khương Thời Vũ đặt câu hỏi về danh tính của bạn trai thực sự của mình, một cơn trầm cảm xuất hiện khắp cơ thể.

    Tô Niệm Dao và Vương Hiểu Mai, những người coi các đại ca như kẻ trộm, lúc này đều rất lo lắng, không biết tiếp theo sẽ phải đối mặt với điều gì.

    Rõ ràng là ông chủ đang rất tức giận và tức giận, nhưng tại sao sự tức giận này dường như không hướng vào họ?

    Cái quái gì đây?

    Ông trời cãi nhau, một người bất cẩn, tôm cá trong ao bị bắt?

    Vị thần" mưa đúng lúc "này, rõ ràng là không thích bạn gái mua sắm, tại sao đồng thời cũng không muốn bạn gái tính toán rõ ràng với mình?

    Còn cô gái thích mua sắm này, chân thì sợ hãi khi nghe tiếng chuông báo động, lại là thần thánh phương nào?

    Sợ cảnh sát sợ đến mức không phải đạo tặc mà là tiểu thần?

    Nói tóm lại, dù là đại thần hay tiểu thần, chỉ cần hai người uống một bình là đủ.

    Sau khi trả lại thẻ ngân hàng cho Khương Thời Vũ, Tô Niệm Dao và Vương Hiểu Mai nhìn nhau. Âm thầm cổ vũ bên kia, chờ đợi cơn giận dữ tiếp theo của các vị thần.

    Kết quả là, sau khi tra hỏi danh tính của bạn trai chính hiệu của mình, Đại thần đã rời trung tâm mua sắm với một hơi thở đầy sát khí. Vị thần nhỏ làm theo mà không nói một lời.

    Điều đó dường như đã xảy ra trong cửa hàng Lego, cảnh tuyệt vời như bắt kẻ trộm, gọi cảnh sát và anh hùng cứu mỹ nhân chưa bao giờ xảy ra.

    Nhìn bóng lưng hai người rời đi thẳng tắp, những người chờ xem náo nhiệt bên ngoài cửa hàng Lego đều nhìn nhau, không kể đến trợ lý cửa hàng Tô Niệm Dao và Wang Vương Hiểu Mai, những người luôn cho rằng họ đang ở tâm bão.

    Đã xong chưa?

    Đó là cách nó đi?

    Chẳng lẽ đại thần và tiểu thần cho rằng Tiểu Ngư và Tiểu Tây Mi chưa đến mức nhét răng, cho nên sau mùa thu mới đi tìm quản lý cửa hàng giải quyết sau?

    Sau khi có vô số suy nghĩ vụt qua tâm trí Tô Niệm Dao như những ngôi sao băng, suy nghĩ thực sự đầu tiên là liệu cô có nên xin lý lịch ngay lập tức và xem có trung tâm đào tạo Lego nào khác sẵn sàng tìm cô làm giáo viên hay không.

    Nếu một tháng sau, thật tuyệt nếu cô ấy đã đạt được chứng chỉ huấn luyện viên.

    * * *

    " Thời Vũ, anh đừng đi nhanh như vậy, lúc trước anh chạy tới cửa hàng kéo em, bị mắt cá chân một chút. "

    " Hiện tại em không đi nhanh được, anh chờ đã, chờ em. "

    Cô gái đuổi theo hết đường, có chút hụt hơi:

    " Ít nhất anh phải giải thích cho em lý do anh muốn chia tay

    Trước khi rời đi. "Hoàn cảnh gia đình chúng ta trước đây, anh không đề cập đến chuyện chia tay."

    "Anh. Bây giờ chúng ta nói về chuyện chia tay, em không hiểu."

    "Khi có chuyện gì xảy ra trong gia đình, em đã nghĩ đến việc chia tay với anh. Em không muốn trở thành gánh nặng cho anh."

    "Lúc đó anh nói rằng anh ở bên em và gia đình em không cần biết đó là tình huống gì."

    Cô gái lại bắt chuyện với Khương Thời Vũ.

    Sau khi hít thở hai hơi, cô quay người sang chỗ khác của Khương Thời Vũ, nhìn thẳng vào, nói:

    "Khi mọi người rời khỏi em anh đã ở lại bên cạnh em."

    "Anh biết là lúc đó nói với em rằng hãy chia tay với anh. Là anh không đúng"

    "Em cho anh hiểu rằng anh chỉ muốn ở bên em."

    "Anh ở bên anh chỉ vì em là em."

    "Ang là vậy đột nhiên chia tay với em, có phải anh hay gia đình đã xảy ra chuyện gì không?"

    "Mắt cá chân của em sao? Có nghiêm trọng không?" Khương Thời Vũ ngồi xổm xuống nhìn chân cô gái, vừa nghe cô gái nói liền trẹo chân, tự nguyện dừng lại.

    "Không sao, không sao, nếu anh đi chậm, em theo kịp. Em có lý do gì để anh chia tay? Tại sao lại là bây giờ? Cho dù muốn chia tay thì trước tiên anh cũng phải giải thích lý do cho em." Cô gái. Ngay từ đầu, đã rối rắm thời điểm chia tay.

    "Vậy em nói cho anh biết trước, tại sao phải trả tiền lại cho anh?"

    "Ngoài việc bảo em trả lại anh, anh không có gì muốn nói với em sao?"

    "Mỗi lần gặp mặt, Chỉ cần nói chuyện với anh về tiền."

    "Vì chúng ta là người duy nhất còn lại để nói về việc trả lại cho anh, chúng ta nên tiếp tục làm gì?" Khương Thời Vũ không thể không tức giận, cùng một câu hỏi giữa hai người đã được nửa năm.

    "Thôi đừng cãi nhau về chuyện này nữa, được không?"

    "Em biết không, anh không cố ý. Khi gia đình chúng ta có nhiều tiền, anh không quan tâm em đã đưa cho anh những gì."

    "Bởi vì anh luôn làm điều đó. Em có thể đền đáp một điều gì đó để mối quan hệ của chúng ta được bình đẳng."

    "Khi anh theo đuổi em đi, bố mẹ anh vẫn còn và chúng ta không sao cả."

    "Người ngoài, có lẽ gia đình em giàu có hơn."

    "Đó. Khi đó, một số người xung quanh nói rằng anh muốn điên cuồng theo đuổi em và ở lại với em vì tiền của gia đình em".

    "Anh sẽ không vui sau khi nghe điều này phải không?"

    "Anh bây giờ cũng nghĩ như vậy. Em muốn thử sức mình xem"

    "Enh không muốn người khác nghĩ rằng anh đến với em là vì tiền của gia đình".

    Cô gái cố gắng xoa dịu cảm xúc của chàng trai:

    "Khi những người khác trốn tránh em và tránh tai vạ. Khi đó, anh là người duy nhất đối xử với em như mọi khi và không bao giờ bỏ rơi".

    "Anh tốt với em, em biết."

    "Em không muốn nhìn thấy anh như vậy ở bên ngoài. Em hy vọng rằng mối quan hệ của chúng ta là bình đẳng. Anh có thể hiểu điều đó?" Đây rõ ràng không phải là lần đầu tiên hai người cãi nhau về vấn đề này.

    "Tương đương thì làm sao bình đẳng?"

    "Nếu anh tiêu một đô cho em thì em cũng phải tiêu cho anh tôi một đô sao?"

    "Cô dùng tiền để đo tình cảm đúng không?"

    Khương Thời Vũ quá bực bội và rất tức giận:

    "Mãi Mãi Mãi, em không nghĩ cách làm của mình là ngây thơ à?"

    "Trong một tháng rưỡi qua, tối nào em cũng đi làm hai ca chỉ để mua hai món phụ kiện đồ chơi này. Thật không?"

    "Anh nói, anh nhất định sẽ giúp em mua hai phiên bản giới hạn này."

    "Em không thể phân bổ một chút sức lực dành cho việc tìm hai phụ kiện đồ chơi này cho tôi sao?" Câu hỏi của Khương Thời Vũ đến đây đột nhiên dừng lại mặc dù anh dừng lại ít hơn một giây, anh đã trải qua một cuộc đấu tranh như một biển bão tố trong mắt mình:

    "Có phải những gì em muốn là rất quan trọng, quan trọng đến mức em thậm chí nghĩ về nó mà không có thời gian để gọi cho tôi?"

    "Em có biết rằn em đã không liên lạc với tôi trong hơn bốn mươi sáu ngày?"

    "Em có gọi cho tôi hoặc gửi tin nhắn không?" Khương Thời Vũ rốt cục cũng hỏi xong.

    Khương Thời Vũ vốn chưa bao giờ thiếu tiền, có bạn gái thích mua sắm cũng không lo được. Nếu có thể, Khương Thời Vũ hy vọng mình sẽ có một cô bạn gái thích mua và mua, và cho rằng "túi" có thể chữa được mọi bệnh.

    Lý tưởng thì nhiều mà thực tế thì ít.

    Cùng là mua, mua và mua nhưng mua này khác mua kia.
     
  9. Dung Ngọc Phạm

    Bài viết:
    31
    Chương 7: Tên không hợp thật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong cửa hàng Lego, Khương Thời Vũ thốt ra ba chữ "mua, mua, mua. Không phải vì người con gái anh yêu thích mua, mua, mua."

    Những gì Khương Thời Vũ làm lúc đó chỉ là gọi tên cô.

    Đúng vậy, anh ta có bạn gái họ và tên.

    Họ Mãi vốn đã hiếm, lại thêm cái tên họ Mãi nghe càng lạ.

    Nguồn gốc của cái tên Mãi Mãi Mãi là một câu chuyện buồn.

    Đủ buồn để Mãi Mãi Mãi khá kháng cự bản thân mình.

    Buồn đến mức để Mãi Mãi Mãi trực tiếp trở thành một cô gái rất chiếm hữu và bạo lực.

    Sau những danh xưng của người khác, hầu hết đều mang ý nghĩa tốt đẹp, danh xưng Mãi Mãi Mãi lại là hai cuộc sống thực.

    Mãi Mãi Mãi ghét tên của chính mình, và ghét nó đến mức ghi hận.

    Khi người mua trở về bên nhà giàu, nếu ai đó hỏi cô ấy ghét điều gì nhất, chắc chắn cô ấy sẽ buột miệng nói mua đi mua lại.

    Nửa năm trước, trước khi thảm họa nhân tạo có thể so sánh với thiên tai xảy ra, chỉ riêng có sáu người mua, bao gồm cả bảo mẫu và người giúp việc người Philippines, không bao gồm hai tài xế toàn thời gian.

    Bởi vì cô ấy ghét ra ngoài mua đồ, ngay cả khi muốn uống một tách trà cũng là để cho bảo mẫu và tài xế chạy việc vặt.

    Mua đi mua lại rất tốn kém nên người hầu ở nhà thích chạy việc vặt cho cô.

    Chỉ cần không có chuyện mua nhầm đồ hay để lộn xộn, mua đi mua về sẽ đưa phong bao đỏ cho người hầu giúp họ chạy việc vặt.

    Các gia nhân đều biết sở thích mua, cũng là quen với yêu cầu của Mãi Mãi Mãi.

    Hoàn toàn đảm bảo rằng trà hi tea mua về khi uống vào miệng có nên đá hay nóng hay không.

    Nếu vui cô sẽ phát phong bao đỏ cho người giúp cô việc vặt, phong bao đỏ mỗi người hai trăm tệ.

    Bà chủ mua sắm sinh ra đã ghét đi lại, ở góc độ mua sắm là một vấn đề thể lực quá sức, có thể do người khác giải quyết, có thể giải quyết bằng tiền. Có thể nằm mà không cần ngồi, có thể ngồi không cần đứng, có thể đứng không cần đi lại.

    Mặc dù sự lười biếng vượt quá tầm tay của người bình thường, nhưng khi tiền bạc ở nhà quá nhiều không biết chi tiêu thế nào, Mãi Mãi Mãi cũng không hoàn toàn là không mua đồ.

    Cô ấy không thực hiện nhiều bức ảnh trực tiếp, nhưng miễn là có, cô ấy sẽ không mua bất cứ thứ gì ít hơn bảy con số.

    Mua đi mua lại một thú vui xưa nay không phải người bình thường cũng có thể thích thú.

    Mặc dù số lượng mua không trùng với tên của cô ấy nhưng cô ấy thắng vì giá trị của nó cao.

    Nó cũng được coi là xứng đáng với cái tên Mãi Mãi Mãi.

    Kể từ khi cô ấy phải chịu đựng sự thay đổi, không thể mua bất kỳ thứ gì cô ấy thích mua trong quá khứ, cũng đã hoàn toàn khác xa ý nghĩa "đẹp đẽ" của cái tên.

    Nghiêm túc mà nói, hai món phụ kiện đồ chơi phiên bản giới hạn được cô mua và cầm trên tay hôm nay là những món đồ không cần thiết duy nhất mà cô đã mua trong sáu tháng qua.

    Mãi Mãi Mãi với tính cách ngỗ ngược, cố ý và luôn thích lấy tiền để giải quyết vấn đề, có thể bỏ nhà đi vài tháng vì một việc nhỏ, tính tình cũng thay đổi mạnh mẽ theo tình hình ở nhà.

    Chính xác là Mãi gia đại tiểu thư sau một tai nạn ở nhà, tính cách của cô ấy đã thay đổi theo từng ngày.

    Ngay từ đầu, cô đã nói muốn chia tay với Khương Thời Vũ, muốn dựa dẫm vào anh mọi chuyện, coi anh như cọng rơm cuối cùng cứu mạng, sau đó còn thề thốt rằng cô nhất định sẽ có thể tự mình đứng lên, chỉ mất thời gian hai tuần.

    Sau khi đại tiểu thư quyết định tự mình nuôi sống bản thân và ra ngoài làm việc kiếm tiền, cô hoàn toàn "trở mặt không nhận người", bất cứ khi nào Khương Thời Vũ muốn giúp đỡ, chỉ cần cô phát hiện một chút manh mối, cô sẽ trực tiếp thay đổi công việc và làm việc khác.

    Mãi Mãi Mãi gia cảnh trước kia số với Khương Thời Vũ còn tốt hơn, biết rõ ràng mọi thứ mà anh ấy thích.

    Suy cho cùng, Khương Thời Vũ không muốn người khác nghĩ rằng mình đang lợi dụng để mua hàng.

    Nhưng bây giờ, khi cô cần sự giúp đỡ nhất, thực hành từ chối anh hàng ngàn dặm gây khó khăn cho Khương Thời Vũ để chấp nhận.

    Nhất là sau khi anh ta biết rằng Mãi Mãi Mãi gần như khó có thể nhận sự giúp đỡ của bất kỳ ai, trừ anh ta.

    Khương Thời Vũ có cảm giác thất vọng vì chưa bao giờ bước vào lòng Mãi Mãi Mãi.

    Sau khi Khương Thời Vũ yêu Mãi Mãi, tài xế và bảo mẫu của hai gia đình thường xuyên được cử ra ngoài cùng nhau để phụ giúp việc mua sắm.

    Bản chất kén chọn, Mãi Mãi Mãi thường có bữa, muốn ăn những món đặc trưng của năm nhà hàng khác nhau, và hầu hết là những nhà hàng chưa bao giờ làm món mang đi, tài xế và bảo mẫu ở nhà riêng thường rất ít.

    Khi Khương Thời Vũ đưa người lái xe đi tìm một cửa hàng, anh ta thường yêu cầu người lái xe của mình đưa bảo mẫu của Mãi Mãi Mãi để giúp mua hàng.

    Thường xuyên qua lại, lái xe Khương Thời Vũ và bảo mẫu Mãi Mãi Mãi dần quen biết nhau.

    Khương Thời Vũ đi qua phòng bếp của mình, nghe thấy những người hầu bàn bạc riêng rằng trước khi bảo mẫu cuối cùng trước khi nhà họ về quê, quản gia đã vay hai trăm tệ và nói rằng anh ấy sẽ ra ngoài làm việc sớm cho người khác. Kết quả là không làm được gì, dù có làm cũng không thể làm tốt được. Phải mất cả tháng mới bù được hai trăm tệ và trả lại cho người hầu cũ.

    Khương Thời Vũ dừng lại để nghe người ta líu lưỡi vì nghe đến cái tên Mãi Mãi Mãi.

    Nhưng sau khi nghe xong, anh trực tiếp tự hỏi liệu mình có bị ảo giác thính giác hay không.

    Hai trăm tệ, đây chỉ là một phong bì đỏ được phát ra sau khi người hầu giúp chạy việc vặt.

    Những phong bao đỏ giới hạn hai trăm tệ có thể mua đi ăn lại có thể phân phát cho tài xế và bảo mẫu.

    Một món cho một nơi, một món cho hai phong bao đỏ, một cho tài xế và một cho khách mua, chưa bao gồm giá món ăn.

    Sau khi xác nhận mình không phải là ảo giác thính giác, trái tim của Khương Thời Vũ như sụp đổ.

    Mãi Mãi Mãi là con một gần 20 năm nay, cô là công chúa nhỏ được bố mẹ bế trong lòng bàn tay.

    Từ nhỏ đến giờ, cô chưa từng ăn khổ, làm gì cũng không được.

    Chưa nói đến việc làm thêm, chắc chắn là tồn tại kiểu "phi pháo không người", thậm chí không biết nấu ăn.

    Sau khi Khương Thời Vũ biết chuyện Mãi Mãi Mãi thiếu tiền như vậy liền gọi điện hỏi Mãi Mãi Mãi tại sao cô lại có thể nhận lời giúp đỡ của mọi người, nhưng anh lại là người duy nhất.

    Câu trả lời lúc đó là:

    "Thời Vũ hiện tại tôi có chút bận, tôi sẽ gọi điện và giải thích cho anh sau." Sau đó, Khương Thời Vũ chờ đợi.

    Khoảng 12 giờ đêm, Khương Thời Vũ gọi thêm hai cuộc cho Mãi Mãi Mãi nhưng đều bị ép.

    Khương Thời Vũ tự bảo anh ấy hãy kiên nhẫn chờ cuộc gọi, chờ Mãi Mãi Mãi tự mình nghĩ đến anh.

    Sự kiên nhẫn này là trong bốn mươi sáu ngày, 19 giờ và 6 phút.

    Cảm xúc tiêu cực trong lòng Khương Thời Vũ chất chồng cao hơn cả đỉnh Everest.

    Khương Thời Vũ trong lòng uất ức, cảm xúc không thể bộc lộ, không thể trút bỏ.

    Bằng cách này, cô không coi anh ta là bạn trai của mình.

    Nhưng ngay cả khi tất cả cộng lại, nó chỉ là ngòi nổ cho sự rạn nứt tình cảm của Khương Thời Vũ.

    Không phải Khương Thời Vũ không chịu nổi mà phải chia tay với Mãi Mãi Mãi.

    Điều khiến Khương Thời Vũ suy sụp hoàn toàn chính là Mãi Mãi Mãi, một tiểu công chúa hư hỏng như vậy, nguyên nhân khiến anh trở nên như vậy không phải xuất phát từ nội tâm, mà chỉ vì một lời nói của người khác.

    Chỉ vì lời nói của người đó mà Mãi Mãi Mãi trước nói với anh rằng cô không muốn làm tổn thương anh, sau đó lại nói rằng anh nên tự chủ.

    Nếu "người kia" có thể che mưa che nắng cho cô thì cũng đủ khiến cô không phải lo lắng.

    Nhưng người khác này là một đứa trẻ ba tuổi chỉ có thể gây chuyện.

    Một đứa trẻ ba tuổi có liên quan đến Mãi Mãi Mãi.

    Một đứa trẻ ba tuổi nói rằng nó ít muốn đối mặt nhất, ít quan tâm nhất và ít muốn tồn tại nhất trên đời.

    Một đứa trẻ ba tuổi bất ngờ xuất hiện bên cạnh người bạn gái đã hẹn hò được hai năm rưỡi.

    Một đứa trẻ ba tuổi bất ngờ xuất hiện trong bữa tối "đính hôn" mà anh chuẩn bị, dùng câu "Mụ mụ nói qua, mãi mãi bên nhau", và phá hỏng mọi nỗ lực của anh.

    Một mâu thuẫn không thể hòa giải giữa Khương Thời Vũ và Mãi Mãi Mãi.
     
  10. Dung Ngọc Phạm

    Bài viết:
    31
    Chương 8: Mãi lão đại (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Thời Vũ và Mãi Mãi Mãi là bạn học từ khi mẫu giáo.

    Khi Mãi Mãi Mãi còn là một cô bé, cậu ấy lớn nhanh hơn, là một đứa trẻ vô pháp trong lớp, chưa kể chiều cao của cậu ấy.

    Khi cô giáo phân chia suất ăn giữa các lớp, chỉ cần Mãi Mãi Mãi thích món nào thì sẽ tự ngậm lấy phần của trẻ khác.

    Cứ ăn như bạn nói, không bàn cãi gì cả, cứ như đồ ăn vặt ngay từ đầu là của cô ấy.

    Thời gian đầu, nhiều em quấy khóc, chạy đến tìm cô giáo để phàn nàn.

    Mãi Mãi Mãi đều được, cậu ấy cứ mặc kệ, bạn kiện kệ bạn là tôi ăn đồ của tôi.

    Theo cô, đây là hai việc hoàn toàn không liên quan đến nhau.

    Khương Thời Vũ, người nhỏ nhất trong lớp và từng bị người khác bắt nạt, xa Mãi Mãi Mãi và chưa bao giờ nằm trong phạm vi ảnh hưởng của Mãi Mãi Mãi nhưng có lẽ anh đã bị bắt nạt quá nhiều. Mỗi lần như vậy, anh đều chạy qua để góp tiền ăn vặt một cách khó hiểu.

    Khi không được Mãi Mãi Mãi bắt nạt liền cảm thấy khó chịu.

    Mỗi lần Mãi Mãi Mãi nhìn đến, cậu đều cảm thấy rất vui.

    Khương Thời Vũ khi nhìn lại ánh mắt đẹp đến nhường nào, không biết còn đẹp mắt bao nhiêu lần so với những người chỉ biết khóc rưng rức, cuối cùng sẽ bị cô cướp đi.

    Kể từ đó, Mãi Mãi Mãi đã bao bọc Khương Thời Vũ như em trai ruột.

    Bởi ngày càng có nhiều em tố mua đồ, cho rằng cô cướp đồ trong lớp.

    Phụ huynh Mãi Mãi Mãi cũng bị giáo viên gọi đến trường, yêu cầu phụ huynh mang về giáo dục.

    Bà, mẹ Mãi Mãi Mãi thường bao dung hơn với con gái của họ, nhưng cũng nên được giáo dục.

    Sau khi về nhà, bố mẹ hỏi Mãi Mãi Mãi để phản ánh, hôm sau đến trường xin lỗi các bạn trong lớp.

    Sáng hôm sau, sau khi rút kinh nghiệm, cô đã nhận ra sai lầm của mình và quyết định khắc phục hậu quả nên đã gọi tất cả bảo mẫu trong gia đình đến, và một người trong số họ mang một bao tải lớn đến cho bạn học bị mình cướp bữa trưa, mỗi người bồi thường cả một bao đồ ăn vặt.

    Ngoài những đồ bị cướp đi đổi lại còn có gần trăm món ăn vặt khác.

    Hầu hết mọi người phát đồ ăn nhẹ, Mãi Mãi Mãi nhận đồ ăn nhẹ túi lớn.

    Đại tiểu thư Mãi Mãi Mãi bản tính hống hách và tự cao tự đại, nhưng may mắn thay, mỗi khi cô ấy biết lỗi của mình và có thể sửa chữa, cô ấy sẽ bù đắp. Hầu hết, cô sẽ bồi thường cho bạn một bao nhỏ.

    Trẻ em mẫu giáo, rốt cuộc vẫn không hiểu chuyện, rất nhiều người vẫn muốn tố cáo đều bị dọa hoặc mua chuộc bằng đồ ăn vặt đựng trong những bảo tải lớn.

    Cô rất giỏi trong việc mua được trái tim của mọi người. Miễn là tiền có thể giải quyết được vấn đề, thì đó không phải là vấn đề.

    Cho dù đó là thực phẩm tươi sống hay đồ chơi mới lạ, một khi chúng xuất hiện trên thị trường, chỉ cần bạn đi theo Mãi Mãi Mãi những loại "hỗn hợp", bạn sẽ nhận được một bản sao.

    Khi gặp phải người không quen biết nhau, dù bạn có thành tâm mua sắm đến mấy vẫn phải tìm đến phụ huynh hoặc thầy cô để than phiền.

    Tất nhiên, không phải nắm đấm của một mình cô ấy, mà là nắm tay của một nhóm người hâm mộ cô ấy.

    Khi Mãi Mãi Mãi còn đi học mẫu giáo, cô ấy đã giống một người chị lớn rồi.

    Ở trường tiểu học, Mãi Mãi Mãi và Khương Thời Vũ không được xếp vào cùng một lớp.

    Khương Thời Vũ, người không được che chở nên thường bị bạn học bắt nạt, một số gọi anh là mướp ngắn, một số yêu cầu anh giúp đỡ khi làm nhiệm vụ.

    Ngay cả khi bạn yêu cầu Khương Thời Vũ giúp đỡ khi làm nhiệm vụ, nó chỉ có thể được thực hiện bởi một người.

    Sau khi biết chuyện, Mãi Mãi Mãi liền đánh lần lượt các nam sinh trong lớp của Khương Thời Vũ, những người đã bắt nạt anh ấy.

    Khương Thời Vũ phát triển mạnh mẽ dưới sự chăm sóc của chị gái.

    Khi học lớp 5 tiểu học, Khương Thời Vũ đã cao hơn hầu hết các bạn nam trong lớp, vượt qua Mãi Mãi Mãi lớp bên cạnh, những quả dưa ngắn mùa đông và những thứ khác đã trở thành dĩ vãng.

    Mãi Mãi Mãi thấy đứa em lớn lên không còn nhỏ nữa, hơi hụt hẫng vì mất đi lợi thế về chiều cao.

    Chị cả để lại một câu, "Cậu lớn rồi, sau này không cần tôi bao bọc nữa", thật sự không quan tâm đến chuyện xảy ra trong lớp của Khương Thời Vũ.

    Khi học lớp sáu trường tiểu học, Khương Thời Vũ đã cao hơn Mãi Mãi Mãi rất nhiều, nhưng anh ấy chưa bao giờ có cơ hội để thể hiện điều đó với Mãi Mãi Mãi.

    Gặp Mãi Mãi Mãi trên sân trường là dịp hiếm hoi, Khương Thời Vũ so chiều cao của mình với Mãi Mãi Mãi rồi anh nói: "Từ nay tôi sẽ bảo vệ cậu."

    Mãi Mãi Mãi hất tay, không nói một lời, nhưng với ánh mắt giận dữ và khinh bỉ là đủ.

    Dù có mất đi lợi thế chiều cao thì cô vẫn là chị cả của trường, hiện tại cô đang bị Khương Thời Vũ chế nhạo.

    Cô ấy là sếp được chấp nhận trong ngôi trường chín năm này, được chứ?

    Vì lợi dụng "băng nhóm", ngay cả học sinh cấp 2 cũng chỉ có thể bị mua chuộc, bắt nạt, liệu cô có cần người bao che?

    Thật là một câu chuyện hài hước!

    Hồi còn đi học mẫu giáo, hết lần này đến lần khác phải run tay đấm đá, gây dựng uy tín bằng đánh nhau, lên tiểu học thì đã đạt đến cảnh giới "không sân thì mất uy".

    Tôi không biết học sinh thích hay giả.

    Nói Mãi Mãi Mãi cần sự che chở của Khương Thời Vũ, người từ nhỏ đến lớn bị bắt nạt, tương đương với những giấc mơ viển vông.

    Mãi Mãi Mãi sau khi kìm chế ý muốn đánh người khác, cô tự hỏi liệu phương pháp giết người bằng mắt của mình có nhẹ nhàng quá và không hách dịch hay không.

    Trước sự ngổ ngáo của tuổi trẻ, cô nên thẳng thắn buông những lời nói cay độc.

    Ví dụ: "Nhóc con, nếu đã cao thêm một chút, thật sự cho rằng mình tài giỏi phải không?

    Chỉ là cô chưa bao giờ tìm cơ hội nói ra câu này. Sau khi Khương Thời Vũ nói xong chính mình che chở Mãi Mãi Mãi." Sau mấy ngày liền đi du học, lúc rời đi, Khương Thời Vũ không có từ biệt Mãi Mãi Mãi mà để lại một bức thư nói rằng Mãi Mãi mà đợi anh, học xong đại học anh sẽ quay lại cưới Mãi Mãi Mãi.

    Mãi Mãi Mãi "nghe" bức thư này, tức giận đến mức muốn đưa Khương Thời Vũ vào xác.

    Vì cô không biết rằng Khương Thời Vũ sẽ viết nội dung như vậy nên sau khi tôi nhận được bức thư này, Để một "đứa theo sau" trong lớp đọc được, Mãi Mãi Mãi, một cách tuyệt vọng, xé lá thư vẫn cảm thấy chưa đủ để nguôi ngoai cơn giận, buộc phải thêm vào một câu chửi rủa "Ước gì cậu đừng bao giờ đậu đại học. Một khi được nhận, cậu sẽ không bao giờ có thể tốt nghiệp, và cậu sẽ không bao giờ có thể trở về nước sau khi tốt nghiệp."
     
  11. Dung Ngọc Phạm

    Bài viết:
    31
    Chương 9: Mãi lão đại (hai)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối với Mãi Mãi Mãi, cách lập băng nhóm, bắt nạt thế nào đều là "nănglực" thiên phú, nhưng tình yêu thì chẳng biết đâu mà kín cả, lại càng không có tâm trạng yêu đương, thất tình. Ở tuổi của cô, cô thậm chí không muốn yêu một Tiểu Ngư yếu đuối đã được cô che chở cả đời.

    Bức thư này của Khương Thời Vũ để lại tuyệt đối là tự sát.

    Cô đã thấy một người trở nên béo lên, nhưng tôi chưa bao giờ thấy một người nào như Khương Thời Vũ.

    Chả mẹ Mãi Mãi Mãi cho con đến học ở trường học mẫu giáo, tiểu học bình thường, để Mãi Mãi Mãi để tiếp cận mọi người ở các tầng lớp.

    Thật không ngờ, Mãi Mãi Mãi đã trực tiếp mang lại vị trí trùm trường.

    Bố mẹ yêu cầu Mãi Mãi Mãi chăm chỉ học hành, cô chủ vẫn ngoan ngoãn, giống như cô bé ngoan ngoãn xin lỗi các bạn trong lớp, nhưng hình thức học tập có phần "khác người".

    Sếp Mãi Mãi Mãi có danh tiếng, dù chỉ là viết và làm bài tập cũng có bảy tám người chờ sẵn, thậm chí không cần tự mình làm những việc như lật trang.

    Mãi Mãi Mãi càng ngày càng tin rằng mình là trung tâm của vũ trụ, và trái đất xoay quanh cô ấy. Ý thức tốt về bản thân không quá áp đảo.

    Đến trung học cơ sở, cô đã đến một trường học quý tộc.

    Các bạn cùng lớp sinh ra đã nổi tiếng, giàu có hoặc quyền quý.

    Phong cách của ông trùm băng đảng cũ bỗng trở nên vô dụng ở ngôi trường mới.

    Mãi Mãi Mãi tưởng mình sắp lạnh, nhưng thấy trái đất vẫn quay quanh mình.

    Lâu lâu liền có học sinh nam viết thư tình cho cô.

    Lúc đầu, cô ấy còn có hứng thú quay lại dỗi, sau đó, cô ấy thậm chí còn xé "lá thư cầu hôn" của Khương Thời Vũ, thậm chí không thèm nhìn nó và ném nó vào thùng rác.

    Các bạn học nam háo sắc kiên trì một hồi, rồi bỏ cuộc.

    Chỉ có điều, Khương Thời Vũ, người đã rời khỏi đất nước từ lâu, mỗi năm đều trở về sau kỳ nghỉ lễ, trịnh trọng tìm một màn tỏ tình.

    Dù sao Mãi Mãi Mãi cũng đã học trung học rồi, và là một cô gái, không thể chỉ dùng nắm đấm để đập tan

    Từ trước đến giờ, Mãi Mãi Mãi tức giận khi nhìn thấy Khương Thời Vũ, lòng lại bực bội, một đầu thành hai.

    Khương Thời Vũ theo đuổi không bỏ phương thức, thật sự không thích hợp.

    Tình trạng này tiếp diễn cho đến khi Mãi Mãi Mãi học năm nhất học kì 2, Khương Thời Vũ trở về Trung Quốc để dự đám cưới của chị gái.

    Do hệ thống giáo dục của các trường trung học cơ sở và đại học trong và ngoài nước khác nhau nên việc Mãi Mãi Mãi vẫn đang ở năm thứ nhất, Khương Thời Vũ đã hoàn thành xong năm cuối cấp và sẽ sớm tốt nghiệp, đồng thời anh cũng đã nhận được bằng thạc sĩ của bốn hoặc năm trường nổi tiếng thế giới.

    Chị gái của Khương Thời Vũ, Khương Minh Trạch cũng biết Mãi Mãi Mãi, cô ấy học cùng trường trung học cơ sở với Mãi Mãi Mãi, hơn cô ấy hai học kỳ.

    Khương Minh Trạch đã là chủ tịch hội sinh viên của trường khi Mãi Mãi Mãi nhập học.

    Cha mẹ của Khương Thời Vũ và Khương Minh Trạch, có lẽ dựa trên nguyên tắc con trai nên nghèo và con gái nên giàu, họ có những mô hình giáo dục rất khác nhau cho hai đứa trẻ.

    Khương Minh Trạch từ nhỏ đã vào học trường quý tộc, còn Khương Thời Vũ thì bị gia đình "đày" đến một trường tiểu học gần nhà rất bình thường.

    Ngôi trường trung học quý tộc mà Mãi Mãi Mãi và Khương Minh Trạch học có quy định nghiêm ngặt của trường, thậm chí không được phép mang đồ ăn vặt.

    Mãi Mãi Mãi bởi vì nó có quan hệ tốt với chủ tịch hội học sinh, một chút vi phạm nội quy của trường học, một vài món ăn vặt mang đến trường sẽ được Khương Minh Trạch bảo kê, quá trình suôn sẻ.

    Khương Minh Trạch kết hôn mời Mãi Mãi Mãi chưa đến hai lời liền tới.

    Mãi Mãi Mãi đã không nhận ra cho đến khi cảnh đám cưới Khương Thời Vũ và Khương Minh Trạch là hai chị em ruột.

    Mỗi lần Khương Thời Vũ trở về Trung Quốc, anh ấy đều phải chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho việc tỏ tình, cũng đã có kế hoạch cho lần trở lại này, nhưng nó vẫn chưa được thực hiện.

    Không chuẩn bị trước, gặp Mãi Mãi Mãi trong đám cưới của chị gái, chưa đầy ba tháng sau lễ tỏ tình mà anh đã chuẩn bị cả tháng trước bị từ chối phũ phàng.

    Lúc đầu, anh không có hy vọng gì, nhưng Khương Thời Vũ, tùy tiện tham khảo một chút lời thề kết hôn của chị gái, muốn tìm một chủ đề và trò chuyện với Mãi Mãi Mãi. Lúc này thậm chí không có hoa tươi, không có dàn nhạc, không có cả một cái hoàn cảnh yên tĩnh.

    Làm Khương Thời Vũ không nghĩ tới chính là, Mãi Mãi Mãi không nói hai lời liền đồng ý.

    Nguyên văn của Mãi Mãi Mãi là: "Tôi nghĩ thế giới không còn xoay quanh tôi nữa. Bố mẹ tôi và bố mẹ tôi khá lo lắng rằng tôi sẽ bỏ nhà đi trong cơn tức giận, hoặc tìm ai đó để sửa chữa cuộc sống của mình. Vì họ quá lo lắng, tôi và anh nên nhanh chóng nói chuyện tình cảm cá nhân, chỉ cần anh trở về Trung Quốc trong vòng mười tháng, anh sẽ ở bên em."

    Vì vậy, Khương Thời Vũ đã dành chín tháng và hoàn thành những gì đáng lẽ phải mất một năm rưỡi. Các khóa học thạc sĩ kéo dài một năm và học kỳ đã trở lại một cách ngoạn mục.

    Mãi Mãi Mãi nói rằng khi anh về nước, anh có thể đến nhà tìm và đưa cô đi.

    Khi Khương Thời Vũ vừa trở về Trung Quốc, anh có chút lo lắng.

    Chính vì vậy mà anh tùy ý tỏ tình Mãi Mãi Mãi, Mãi Mãi Mãi cũng đồng ý một cách tùy ý như vậy. Nó bình thường hơn một trò đùa.

    Khi Khương Thời Vũ trở về Trung Quốc, anh còn không đặt hành lý xuống, không ngừng tới chỗ Mãi Mãi Mãi sau cuộc gặp gỡ còn nghĩ ra nhiều điều muốn nói.

    Làm thế nào để Mãi Mãi Mãi giữ lời hứa của họ.

    Làm thế nào để Mãi Mãi Mãi biết những gì là nước đổ khó hốt, cái gì kêu nói ra đi nói chính là bát đi ra ngoài thủy..

    Khương Thời Vũ trong lòng tràn đầy lo lắng bấm chuông cửa nhà Mãi Mãi Mãi.

    Không nghĩ tới một người một bước cũng không muốn đi, Mãi Mãi Mãi lạira mở cửa cho anh.

    Tới cửa Mãi Mãi Mãi nói với bộ đàm một câu: "Bạn trai đến đón, tôi đi đây."

    Sau đó thật sự mang theo Khương Thời Vũ đi không thèm nhìn lại. Không cho Khương Thời Vũ đi vào uống trà, cũng không chào hỏi cha mẹ cô.

    Khương Thời Vũ, người đã trở thành một người bạn trai chính hiệu vào ngày đầu tiên, chưa từng đến nhà của Mãi Mãi Mãi cũng như chưa từng gặp bố mẹ của cô trước đó.

    Hành động mua chuộc Khương Thời Vũ rồi bỏ đi không có gì lạ.

    Nhưng Khương Thời Vũ lại bị hai chữ "bạn trai" Mãi Mãi Mãi làm lóa mắt, không nghĩ tới tình huống ngày hôm đó có vấn đề gì, nếu vậy chỉ là tình ngờ không có chỗ nào để trong lòng.

    Sau khi trở thành bạn gái của Khương Thời Vũ, ngoài việc ít khi nói chuyện gia đình, cô ấy ở trường và hầu như không về nhà, mỗi lần về nhà là tâm trạng không vui, không khác gì trước đây.

    Khương Thời Vũ không yên lòng, mấy lần đi mua sắm đều đến nhà cô, nhưng lần nào anh đến đó, trong nhà chỉ có người hầu.
     
    Gill thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...