Tên truyện: Một góc trời: Xuân, hạ, thu, đông! Tác giả: Phượng Thiên Vũ Nickname: Vũ Nhi Lyly Thể loại: Tự truyện, đời thường, học sinh, tình yêu học trò. Link thảo luận - góp ý: Các tác phẩm của Phượng Thiên Vũ Văn án: Ai sống trên đời cũng đều nhận dạng cho mình một góc trời riêng cho họ, và tôi cũng vậy. Tôi viết truyện này, và tôi cũng chính là nhân vật chính của nó. Từ chuyện bình thường nhất đến những khoảnh khắc tôi sa lưới tình yêu.. Từng mùa đối với tôi càng mới lạ. Góc trời của tôi mở rang hoàn toàn khác nhau. Người ta thì cảm xúc buồn vui, hỉ nộ. Còn tôi lại là XUÂN, HẠ, THU, ĐÔNG !
Phần 1: Mùa xuân - Mùa tôi có mặt trên thế gian này.. Chương 1: Tôi mãi nhớ câu chuyện mẹ kể về ngày tôi sinh ra Bấm để xem Mẹ tôi hay kể về ngay tôi sinh ra trên đời này. Bà ấy kể mỗi khi bà ấy muộn phiền điều gì đó. Chuyện ấy có lẽ tôi không thể biết được là mẹ muộn phiền về điều gì. Nhưng tôi chỉ biết, cả mẹ lẫn tôi đều rất tự hào, kiêu hãnh vì trên đời này có tồn tại bốn chữ: "Con đã chào đời!" Bà ấy kể, ngày hôm ấy là một ngày đẹp trời, đẹp đến nỗi chính bà cũng cảm thấy thật lạ lùng. Dự báo cho điều gì chăng? Ai biết được? Nhưng ba và mẹ tôi biết rất rõ, nhất là mẹ tôi. Trong con đau dữ dội, cả hai người họ chỉ có thể cấp tốc chạy đến bệnh viện Từ Dũ. Nhưng đến được bệnh viện rồi thì sao chứ? Vẫn chưa được sinh liền. Bà ấy quằng quại nhưng chỉ có thể nằm trên giường chờ bác sĩ đến. Nghĩ đến lúc nằm chờ, đếm từng giây từng phút nhưng chẳng ai chịu tới giúp. Bà kể về cảnh ấy, tôi đã khóc rất nhiều. Các y tá cứ kêu chờ. Chờ là chờ thế nào? Với một người muốn sinh, đứa trẻ có thể chui ra bất cứ lúc nào. Mẹ tôi lúc đó có lẽ đang rất có khả năng guy hiểm đến tính mạng. Tiếp tục đợi thôi! * * * A! Bác sĩ đến rồi! Cuối cùng cũng được vào phòng sinh rồi. Không may là đứa trẻ ấy rất khó sinh thường mà ra được. Cho nên, họ chuyển qua phương thức sinh mổ. Tính mạng mẹ tôi chỉ có thể phó thác cho trời! Còn ba tôi ngồi chờ bên ngoài sốt ruột vô cùng. Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng.. Giá như ông ấy có thể xô cửa, không, đá văn luôn cánh cửa ra để chạy vào xem mẹ ra sao rồi. Mẹ tôi vẫn chưa được đẩy ra khỏi phòng sinh. Và ông vẫn chưa nghe được tiếng trẻ thơ khóc. Nhưng rồi.. bốn tiếng trôi qua. Một chuyện vui không tả xiết diễn ra. Tiếng khóc chào đời đầu tiên đã vang lên, xé cả không gian tĩnh mịch. Trời quả là ban phúc, mẹ tôi đã có thể thành công sinh đứa trẻ ra đời, mẹ tròn con vuông. Đó là tôi! Vì là sinh mổ, nên bà ấy bị chụp thuốc mê, lúc sinh được tôi ra, bà vẫn luôn bất tỉnh. Sau đó, người ta bế tôi đến một căn phòng, nơi đó có rất nhiều đứa trẻ mới sinh ra giống như tôi. Họ khóc rất nhiều, la inh ỏi, tôi cũng khóc, khóc vì mừng rỡ, khóc vì được nhìn thấy thế giới bên ngoài thật tươi đẹp. Ba tôi kể, ông lúc đó mới chở mẹ đi sinh lần đầu nên không am hiểu nhiều thứ cho lắm. Thậm chí tôi bị các y tá đưa đi đâu cũng chẳng biết. Phải đợi cậu tôi sống dưới thành phố vào bệnh viện chỉ cho. Tìm được nơi tôi bị mấy cô y tá đưa đi, cái phòng toàn trẻ sơ sinh ấy, ông tìm ngay tên tôi. Tại khoảnh khắc ông nhìn thấy tôi, trái tim ông như vỡ òa vui sướng. Đúng vậy, ngày ấy - tôi sinh ra trên đời!
Chương 2: Mùa xuân: Ngày tôi biết nói, vang lên hai tiếng đầu tiên - Cha, mẹ. Tôi cũng như bao đứa trẻ khác, đều trải qua từng bước ngoặc của cuộc đời. Đó là lật, lăn, bò, trường, lếch và đi. Nhưng tôi lại biết nói chậm hơn người ta, hai tuổi mới biết nói a! Nhưng chẳng sao cả, mẹ nói miễn tôi không dị tật gì thì mẹ đã yên lòng rồi. Hôm đó, cũng là một đêm xuân tĩnh mịch, hình như mẹ kể là lúc giao thừa, nhưng đồng hồ chưa điểm mười hai, tôi đã bật lên tiếng nói đầu tiên trong cuộc đời. Lúc chưa ai để ý đến, tôi đã thầm thì hai tiếng: "Cha ơi..". Chỉ chờ đến, khắc thứ mười hai năm mới, trong niềm hân hoan khó tả, tôi đã kêu lên hai tiếng ấy khi ông nội tôi vừa bật bài hát "Happy New Year" lên. Mẹ tôi chạy lại ôm chằm lấy tôi, thật khó tin, bà đã rớt nước mắt. Ba tôi cũng vậy, ông nhìn tôi với anh mắt vỡ òa lên hệt như ánh mắt lúc ông nhìn thấy tôi đầu tiên ngày tôi ra đời. Nhưng niềm hạnh phúc đầu chỉ dừng lại ở đó. Mẹ cứ tưởng tôi chỉ có thể gọi cha ơi thôi, ai ngờ tôi còn thốt lên gọi bà ấy: "Mẹ yêu ơi!" Ba từ thật dứt khoát, như thể tôi đã chờ những hai năm chỉ để nói lên ba từ ấy cho người phụ nữ mà tôi yêu nhất trân đời này là mẹ. Còn lời chúc lành nào hơn lời yêu thương đến từ người con thơ mới biết nói dành cho cha mẹ nó. Ắt hẳn, họ cũng không thể ngờ được trong dịp năm mới thứ hai mà tôi tồn tai trog thế giới của họ, tôi lại thốt lên hai từ như vậy. Xúc động, hạnh phúc, sướng vui. Tôi rất muốn những khoảnh khắc thế này đọng lại mãi. Cho nên, viết trang truyện này, chính là niềm mơ ước có thể sống mãi ở tuổi thơ như thế. Giờ đây, tuy tôi mới chỉ vỏn vẹn mười lăm tuổi thôi, nhưng nếu có cổ máy thời gian của Doraemon, tôi ước mình sẽ được trở về với năm tháng ấy. Lúc ấy, gia đình tôi tuy không hề khá giả, càng nói chi tới giàu, nhuưng mỗi thành viên trong gia đình tôi đều đón lấy mùa xuân của riêng họ. Và chính mùa xuân năm ấy, vào khoảnh khắc không ai ngờ tới, tôi đã hoàn thành bước ngoặt lớn thứ hai trong đời - gọi lên hai người vĩ đại nhất trần đời này, Cha và Mẹ! *************** Góc chia sẻ: Thế nhưng tôi vẫn biết, dù là lớn hay nhỏ, tôi vẫn phải cố gắng rất nhiều. Tuy giờ đã qua giai đoạn tập nói "cực hình", nhưng nói cho cùng, tôi giờ vẫn còn rất thẹn thùng, nhát gan, không dám nói lên đều mình mong muốn cho người khác nghe mà chỉ giữ lại trong ý nghĩ cho riêng mình. Có phải tôi đã ích kỷ với bản thân quá rồi không? Tôi chưa có can đám để nói lớn lên với bạn bè, với em gái mình, với ông bà nội, và nhất là với cha mẹ, những suy nghĩ của mình về họ. Vậy có khác nào một đứa bé không biết nói đâu chứ? Cũng giống như trong suốt bốn năm trung học cơ sở, tôi đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội tiếp xúc, trò chuyện cùng bạn bè. Suốt ngày chỉ biết đâm đầu vào bàn học mà chẳng quan tâm đến các mối quan hệ xã hội, cũng như ấn tượng của họ về mình càng ngày càng đậm chất "học sinh nghiêm túc". Tôi đã không để ý đến điều này trong suốt ba năm. Để rồi đến năm cuối cấp, bất giác nhận ra mình đã quá thờ ơ với mọi người, tôi bắt đầu đến trò chuyện với họ, nhưng do ấn tượng của họ về tôi quá đậm, nên đến tận lúc này tôi vẫn không thể cởi bỏ được cách nhìn của họ về tôi. Tôi rất hối hận, giá như tôi có thể can đảm - giống như lúc tôi thốt lên hai tiếng yêu thương đầu tiên kia - nói cho họ biết tôi muốn điều gì, tôi đã thay đổi những gì thì hay biết mấy. Vả chăng, thế này là quá muộn rồi ư? Chúng tôi sắp phải mỗi người một phương mất rồi, còn gì để mà hàn gắn nữa? Có ai trong các bạn giống như tôi không? Các bạn đã vượt qua được thử thách đó chưa? Cầu các bạn chia sẻ giúp mình!