MONG MANH - NGUYỄN LONG * * * Không phải tình yêu nào cũng màu xanh Trong cuộc đời bộn bề tấp nập kia! Ta lạc lối rồi như đã quên lãng Tháng năm dài bởi 2 chữ "mong manh".. Người quên nhanh.. 1 tiếng yêu khờ dại Lẽ đời này, tan hợp bỗng nhiều khi! Ta lại tiếc thương, như người lạc lối. Quay đầu về.. phía cuối vẫn "mong manh" Tình còn xanh, ai đem buồn chôn giấu? Để nhận thương đau.. riêng mãi cho mình Hoa cỏ thơm, chốn phù du ảo mộng Đêm tối về, ta nhận vẫn "mong manh" Ví như chữ "mong manh".. ai đó viết Không phải tên người, cho nỗi buồn phai Bởi đắng cay, chưa bao giờ rơi lệ. Khi lệ khô rồi, sầu mãi vẫn "mong manh"