MỐI TÌNH ĐẦU THẦM LẶNG CỦA TÔI "Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu: Trước mắt anh em bỗng hiện lên, Như hư ảnh mong manh vụt biến, Như thiên thần sắc đẹp trắng trong" [ Puskin] Một buổi chiều cuối thu, lá vàng rơi xào xạc trong tiết trời lành lạnh. Đây là ngày đầu tiên tôi đến Pháp và quyết định định cư tại đây, tôi ghé thăm một quán cà phê với phong cách đầy hoài cổ, chọn một chiếc bàn gần cửa kính ngồi xuống sau đó gọi một tách Cappuccino khẽ nhâm nhi, thưởng thức vị ngọt dịu đi vào lòng người và lắng nghe bản giao hưởng trầm lặng thật lạ lẫm nhưng khiến con người ta thư giãn, giải tỏa những mệt mỏi cất giấu cả ngày. Phía đối diện quán cà phê là cửa hàng hoa, những loài hoa xinh đẹp được trưng bày trước cửa thu hút vô vàng ánh mắt của người qua đường. Một số chàng trai, cô gái đi vào mua hoa, những bó hoa được gói tinh tế dành cho những buổi hẹn hò và viếng tặng. Tôi ngồi ở đó khá lâu, ánh mắt hơi si mê với vẻ đẹp và nhộn nhịp của con phố này. Bất thình lình tiếng chuông đồng hồ ở quán vang lên điểm 4 giờ chiều. Tôi tính tiền chuẩn bị ra về thì thấy một cô gái là con lai đi vào cửa hàng hoa. Cô ấy thật sự xinh đẹp giống như một nàng công chúa trong truyện cổ tích mà tôi thường nghe bọn trẻ kể. Mái tóc dài màu vàng óng của cô khiến tôi nhớ đến bài thơ Elsa ngồi trước gương của Louis Aragon. Cô ấy sở hữu vóc dáng thon gọn đầy quyến rũ. Tôi không thể chối bỏ được rằng mình đã bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chấp nhận đi, con người lúc nào cũng thích cái đẹp. Thế là tôi lại phóng thích cho bản thân được ngồi đây thêm chút nữa quên đi những bản thiết kế còn đang dang dở ở nhà. Cứ thế đắm đuối nhìn cô ấy bước vào cửa hàng hoa. Chủ cửa hàng ra tiếp đón nồng nhiệt có thể hai người là bạn hoặc có thể cô ấy là khách quen cũng nên. Rồi cô ấy khuất dạng sau cánh của gỗ, tôi có chút hụt hẫng nhưng không sao lát nữa cô ấy đi ra tôi sẽ được nhìn thấy khuôn mặt của một thiên thần đúng không? Đúng như tôi đoán, chỉ hơn 5 phút sau cô ấy đi ra trên tay ôm một bó diên vĩ xanh thẳm. Và tôi đã không ngăn nổi sự kinh ngạc của chính mình mà thốt lên: Lạy chúa, ngài thật sự đã quá ưu ái cho cô ấy một nhan sắc tuyệt trần như vậy. Một đôi mắt to tròn với đồng tử xanh lam như biển cả, trong veo như gương. Sóng mũi cao thẳng tắp, đôi môi căng mọng hồng nhuận như thôi miên cánh mày râu lao vào cắn mút. Làn da trắng mịn màng không tỳ vết. Hoàn hảo. Cô ấy khẽ đưa tay vuốt ve những cánh hoa còn tươi thắm. Không biết cô nghĩ gì đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười nhẹ nhàng vươn chút thê lương tựa như ánh mặt trời lúc chiều tà dần dần lụi tàn. Nụ cười mang vẻ đẹp của sự khắc khoải đó đã khiến lòng tôi rung lên từng hồi. Tôi hình như nghe thấy tiếng lòng mình thổn thức không nguôi: "Tôi thích em, thích từ lần đầu nhìn thấy em, thích vì nụ cười ấy. Rất thích." Dựa sát vào cửa kính, tôi nhìn thấy cô nhấc chân đi về hướng khác trên môi vẫn lưu giữ nụ cười như thuở ban đầu. Em đẹp quá. Em dịu dàng như gió xuân. Đôi mắt em như làn nước mùa thu - trong trẻo và không chút gợn sóng. Tôi muốn biết tên em, muốn một lần nói chuyện cùng em. Tôi mơ tưởng đến một tương lai hạnh phúc đầy sắc màu như những câu truyện cổ của Andersen. Tôi cất lại những khát khao cháy bỏng, lững thững ra về. Tại căn hộ mới còn nhiều chuyện phải thu xếp và nhiều bản thiết kế còn đang chờ tôi hoàn thành. Tôi không thể cứ mãi ngơ ngẩn về em như vậy. Hẹn em vào một ngày không xa. Nhiều ngày sau tôi lao vào đầu vào làm việc để chuẩn bị ra mắt bộ sưu tập mới. Tuy nhiên, gần đây tôi thường mắc phải những sai lầm không đáng có. Có lẽ tôi nhớ cô ấy. Sau khi bộ sưu tập "Nàng thu" được ra mắt thuận lợi tôi trở lại với cuộc sống đơn giản và thoải mái. Hằng ngày, cứ khi ánh tà dương buông xuống tôi sẽ có mặt tại quán cà phê cũ ngắm nhìn cô bước vào cửa hàng phút chốc đi ra trong tay đã ôm một bó hoa diên vĩ xanh thẳm. Cuối thu, tiết trời càng lạnh, hơi thở lạnh buốt của vị thần mùa đông sắp ghé ngang qua đất nước Pháp lãng mạn. Hôm nay là tròn một tháng tôi âm thầm thích cô ấy. Một sự tò mò dâng lên trong lòng tôi hơn cả là sự ghen tị không đáng có. Tôi ghen tị với người được cô tặng hoa. Chắc người đó là một người đàn ông nhỉ. Và thật sợ khi có thể người đàn ông đó là bạn trai của cô. Vì cứ mỗi lần cô ôm bó hoa vào lòng, ánh mắt cô lấp lánh đầy tình cảm tựa như những tinh tú trong vũ trụ rộng lớn. Đẹp đến mức khiến lòng người xao xuyến. Vậy nên để thỏa mãn những suy nghĩ ích kỷ của mình tôi lặng lẽ theo sau cô ấy. Bất ngờ là nơi cô đến là một ngôi mộ đã phủ đầy cỏ xanh. Trong đầu tôi xuất hiện hàng loạt suy đoán mơ mơ hồ hồ. Nhưng không hề đưa ra kết luận. Tôi núp sau thân cây to mắt dõi theo từng hành động của cô ấy. Cô đặt bó hoa diên vĩ trước mộ, bên cạnh còn một bó hoa hơi héo tàn của ngày hôm qua. Cô vươn tay vuốt ve bức di ảnh trên mộ giống như đang cố gắng mường tượng lại khuôn mặt bằng da bằng thịt của chàng trai ấy. Cô cất giọng. Một giọng nói ngọt ngào. Cô nói bằng tiếng Pháp: "Anh yêu, 5 năm rồi. 5 năm qua em đều sống trong cô độc và thống khổ anh nào biết đâu? Anh bỏ lại em sớm quá, sớm đến mức ngay cả câu thổ lộ em cũng chưa kịp nói cho anh hay. Căn bệnh hung ác đó đã mang anh đi khỏi em mãi mãi. Anh à, nếu biết trước đời người ngắn ngủi như vậy em chắc chắn không đi du học, em chắc chắn không hèn nhát. Em chắc chắn sẽ nói với anh rằng em yêu anh. Nhưng mà muộn màng quá. Thời thanh xuân tươi đẹp đó gửi anh đến cho em nhưng em lại bỏ qua vì sự nhút nhát lẫn mơ hồ của bản thân mình. Em cứ tưởng chỉ cần trốn tránh một thời gian thôi, chỉ cần một chút nữa để em mạnh mẽ hơn, em sẽ nói tiếng yêu anh, chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc. Nhưng hóa ra đến cuối cùng người em thương đã không đợi được em, hóa ra giấc mộng tay trong tay trọn đời trọn kiếp chỉ là tự em dệt lên để rồi tự mình trầm luân trong thống khổ vĩnh viễn." Tiếng khóc nức nở vang dội như những con dao không chút lưu tình khoét nát trái tim tôi. Cô gái của tôi, em thật đáng thương. "Cả đời này, cả kiếp này hay kiếp sau em chỉ nguyện trao trái tim của mình cho anh thôi. Em yêu anh sâu đậm quá, sâu đậm đến mức không còn chỗ trống cho người khác nữa. Anh có nghe không? Em yêu anh! Rất yêu anh! Yêu đến không thể dứt ra, cuồng si đến dại khờ như vậy nhưng mà giờ đây em nói những lời này thì ai nghe, ai thấu chứ? Cầu xin anh về với em đi, về với em đi. Chúng ta xa nhau lâu lắm rồi." Cô ấy nói trong tiếng khóc nghẹn ngào. Thượng đế đã ưu ái cho cô ấy một nhan sắc tuyệt trần nhưng người lại không ưu ái cho cô ấy một tình yêu trọn vẹn. Cuộc đời tưởng chừng như không công bằng nhưng nó lại vô cùng công bằng với mỗi người ấy chứ. Tôi không biết mình rời khỏi đó bằng cách nào. Chỉ biết khi ý thức hết mơ hồ thì tôi đã về đến nhà. Tôi mở cửa, vào nhà, tiến đến sô pha ngã lưng xuống. Tôi nhắm mắt nhớ đến hình bóng khiến tôi tương tư bấy lâu. Chắc hẳn tôi sẽ không bao giờ có được cô và tôi cũng không có dũng khí để nói ra tâm tư này. Tôi yêu em nhưng tình yêu này không bằng tình yêu em dành cho cậu ấy. Tôi thua rồi, tôi chấp nhận bỏ cuộc. Kể từ ngày hôm đó tôi không trở lại quán cà phê ấy một lần nào nữa. Không một lần nào. 4 năm sau. Tôi đã yêu một cô nàng sinh viên đại học. Hẹn hò được hai năm, hai chúng tôi quyết định kết hôn. Ngày hôn lễ tôi nắm tay cô dâu mà trong lòng tràn đầy dư vị hạnh phúc, tôi thầm nguyện trong lòng sẽ chăm sóc cho em cả đời - người con gái đi cùng tôi suốt khoảng đời còn lại. Trong một khoảnh khắc nào đó tôi nhớ đến cô ấy, mối tình đầu thầm lặng của tôi. Một buổi chiều xuân, những ánh nắng vàng cam mơn man trên vòm lá. Đổ bóng loang lổ dưới nền đá ven đường. Tôi dẫn vợ mình đến quán cà phê cũ. Tôi cũng không biết tại sao tôi làm vậy? Một phần nào đó trong trái tim muốn biết cô ấy sống thế nào. Và không ngoài dự đoán, tôi nhìn thấy cô ấy bước ra từ cửa hàng hoa, vẫn là bó diên vĩ ấy không thay đổi, vẫn là nụ cười khắc khoải từng làm lòng tôi rung động. Vẫn là người con gái cô độc yêu một người bất chấp đó. Em khiến tôi thương em quá. Vợ tôi nhìn thấy cô ấy cũng thốt lên lời khen ngợi như tôi năm đó. "Cô ấy thật đẹp như thiên thần vậy, anh nhỉ" Tôi hơi cười không nói. Một lúc sau tôi mới kể cho vợ tôi nghe về mối tình đầu của tôi kể cả việc người con gái ấy kiên cường yêu một người như thế nào. Vợ tôi rất nhạy cảm nghe tôi nói xong liền sụt sùi nước mắt, tôi phải ra sức dỗ dành thì cô mới ngừng khóc. Vợ tôi nấc nghẹn hỏi tôi: "Anh còn yêu cô ấy không" Tôi nói "Còn, nhưng anh yêu em nhiều hơn." Cô ấy nở nụ cười hài lòng. Vợ của tôi em thật thánh thiện quá, sự thánh thiện và đơn thuần của em khiến tôi yêu em, khiến tôi dần quên đi người con gái đó. Thời gian trôi nhanh thật, thấm thoát mà đã 5 năm chúng tôi cùng chung sống. Tôi đã có một đứa con trai kháu khỉnh. Một hôm tôi nghe nói chủ quán cà phê định bán cái quán hoài cổ ấy tôi liền đến gặp anh và mua lại cho vợ mình. Vợ tôi cũng thích việc pha chế cà phê. Điều tôi hối tiếc là cũng trong ngày hôm đó tôi biết tin cô ấy mất vì bệnh nặng - cô ấy còn quá trẻ. Trước khi ra đi cô ấy đã dặn dò chủ cửa hàng hoa ngày nào cũng đem hoa đến ngôi mộ đó cho đến khi hết số tiền cô gửi. Vào một ngày thu. Sắc trời nhàn nhạt. Tôi dẫn vợ mình đến viếng thăm cô và cậu ấy. Đặt bó hoa diên vĩ xuống, không nói một lời nào chỉ nhìn bức di ảnh trên mộ thật lâu sau đó tôi nắm tay dắt vợ ra về. Người con gái ấy mãi mãi cũng không biết có một người từng yêu em âm thầm không hi vọng. Người con gái ấy dùng cả đời chỉ để toàn tâm toàn ý yêu điên cuồng một người. Người con gái ấy yêu cậu ấy hơn bất kì ai. Mong rằng ở một thế giới khác em sẽ gặp được người em yêu, hẹn kiếp sau tương phùng vạn kiếp không chia xa. "Mùa thu đến lá trong vườn đã rụng. Lá vàng bay, bay theo gió. Ngoài đồng Phía xa xa, ngay sát rìa thung lũng. Đang khoe mình, đỏ rực cả hàng phong. Anh khẽ nắm tay em, một lúc. Buồn và vui, lẫn lộn giữa trời chiều. Anh nhìn em và khóc vì hạnh phúc. Vì vụng về không biết nói anh yêu." [ Thơ Nga] Mối tình đầu của tôi bắt đầu vào một buổi chiều đầu thu và kết thúc vào một buổi chiều cuối thu. Còn tình yêu của em thì trường Tồn vĩnh viễn sánh ngang với tầm vóc vũ trụ không có gì có thể sánh bằng thứ tình yêu mãnh liệt ấy. Người viết: Hắc Khuynh Giselle Link: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Giselle