Mơ..

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Lê Xuân_ Diệp, 24 Tháng một 2019.

  1. Lê Xuân_ Diệp

    Bài viết:
    21
    Mẹ ơi! Đêm hôm qua con đã nằm mơ. Con mơ về ngôi nhà xưa của chúng ta, có mẹ và có ba. Con nhìn thấy mẹ ngồi chải tóc cho con bên hiên nhà, ba đi làm về rồi tới bế con lên, hôn con và đặt con ngồi trên vai ba sau đó đi vào nhà. Con thấy mẹ đứng trước cửa nhìn theo hai cha con rồi mỉm cười, sau đó mẹ đi dọn cơm, món cá kho và canh mướp nấu với mùng tơi. Ba gắp cho con một miếng trứng cá, con ăn và nghe ba kể chuyện đi làm. Tiếng cười cứ thế rộn lên, vang vọng trong không gian nhà mình..

    Con giật mình tỉnh giấc và con òa khóc mẹ à. Vì hiện tại con chỉ có một mình, không có gia đình, không có mẹ và không có ba. Màn đêm xung quanh nuốt chửng con, con cô đơn và hụt hẫng quá. Con muốn gọi "mẹ ơi" nhưng con biết mẹ không ở đây, bên cạnh con lúc này, nên con chỉ có thể im lặng, lắng nghe tiếng trái tim mình đập và nước mắt của chính mình rơi xuống giường vang lên tanh tách.

    Mẹ ơi! Từ khi nào chúng ta không còn là gia đình nữa hả mẹ? Từ khi nào tất cả những gì là tốt đẹp chỉ còn tồn tại trong kí ức của con? Con thèm khát được yêu thương biết chừng nào, con muốn có gia đình, con muốn có mẹ và có ba như ngày xưa, con muốn được yêu thương mẹ à.

    Những có lẽ tất cả những gìn con mơ ước đều chỉ là vọng tưởng của riêng con.

    Tất cả chúng ta, ai ai cũng có một cuộc sống riêng cả rồi, chẳng còn ai thuộc về ai nữa, chẳng còn ai trong cuộc đời ai nữa. Con buồn và con tiếc lắm mẹ ơi!

    Mẹ ơi! Tóc con dài rồi, cho con về sống với mẹ, mẹ lại chải tóc cho con có được không?

    Con yếu đuối lắm, giữa dòng đời nghiệt ngã này trái tim con đã bị tổn thương nhiều, bầm dập nhiều. Con lại muốn mình được nhỏ lại, trở lại cái thời ấu thơ còn nằm trong vòng tay của mẹ, được gối đầu trên đùi mẹ ngủ, nghe mẹ hát và mơ về những cánh cò trắng bay trên ruộng đồng..

    Con thèm khát cái thời con còn nhỏ, cứ lon ton chạy theo chân ba, ba đi đâu cũng đòi đi theo, bám ba như sam ấy. Rồi được ba dỗ dành, ba mua cho búp bê, ba làm cho con diều giấy để chơi. Cái thời gian đó chỉ vỏn vẹn sáu năm. Chỉ sáu năm trong đời là con được hạnh phúc, con được yêu thương và con có gia đình hoàn thiện.

    Từ khi con lên sáu, ba đi ngoại tình, ba mẹ li hôn, tất cả những gì đến với con sau đó chỉ còn là cay đắng thôi.

    Kể từ ngày đó, mọi thứ trong con đã vỡ vụn cả rồi. Con đã không còn được vui thì cười, buồn thì khóc nữa. Con đã biết nhìn sắc mặt người khác để sống. Con đã biết giả dối với cảm xúc của mình. Từ ngày đó gia đình ta đã mất và con biết, con cũng đã chết rồi. Trong mắt con nắng không còn trong nữa, trời không còn xanh nữa và cuộc sống không phải lúc nào cũng tốt đẹp. Ngày đó con đã biết thế nào là buồn..

    Mẹ ơi, qua đêm nay. Con sẽ lại tiếp tục vòng xoay của cuộc đời mình. Bình minh lên con lại khoác trên mình bộ mặt của xã hội. Tâm tư của con con sẽ phải gói lại cẩn thận, nhét vào đâu đó trong trái tim mình để đến một đêm nào như đêm nay con sẽ lại được mơ, trong mơ, con lại có gia đình, con lại về với ngôi nhà xưa, những mảnh ghép kí ức một thời bình yên lại được chấp nối lại. Con sẽ lại được sống, được cười một cách hồn nhiên và chân thật nhất. Mọi tổn thương phút chốc như tan biến đi, không hề tồn tại nữa.

    Mà phải chi, nó không phải chỉ là mơ thôi mẹ nhỉ?

    Nếu có kiếp sau, ba, mẹ và con lại làm lại một gia đình có được không?
     
    Ngưu Đình Thiên AnKhôi thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng năm 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...