Tập Thơ Mồ Côi - Phtuyen

Thảo luận trong 'Văn Thơ' bắt đầu bởi Phtuyen., 17 Tháng sáu 2021.

  1. Phtuyen. Ptn.

    Bài viết:
    27
    Dưới ánh đèn vàng dòng người thưa

    Chưa lần gặp mẹ, chẳng thấy cha,

    Vất vả bao lâu? Em chẳng rõ!

    Chỉ ngỏ thân mình Đá sinh ra.

    * * *

    Chẳng có Mẹ Cha chẳng có nhà

    Tha bước lang thang em chẳng oán,

    Chỉ thầm mong mỏi Ai hỏi hang!

    * * *

    Chẳng có xóm làng em tự do

    Lo cơm sớm tối một bữa tròn

    Lon ton chân bước chạy từng hồi

    Sợ trời vội tắt đói co ro.

    * * *

    Đi qua trường học em thầm ước

    Ước có Mẹ Cha có người nhà

    Và được cắp sách như bao bạn

    Chẳng quản phong ba với cuộc đời.

    * * *

    Chơi vơi góc tối em vô tội

    Mẹ bỏ rơi em giữa đường đời

    Trời làm mưa gió em khóc thét

    Chẳng chút xót xa Mẹ vẫn rời.

    * * *

    Chơi vơi, lạc bước em xoay vòng

    Chẳng biết về đâu bỗng thét gào.

    Mẹ ở phương nào con không thấy

    Mẹ ơi! Mẹ hỡi! Mẹ đâu rồi.

    * * *

    Trời tối con sợ lắm Mẹ ơi.

    Con sẽ nghe lời không quái khóc

    Sẽ chẳng đua đòi chọc mẹ la.

    Và con sẽ ngoan khi có Mẹ

    Xin đừng bỏ con giữa cuộc đời.

    * * *

    Đã bao lần mong mỏi

    Có người nhận Mẹ Cha.

    Đã bao lần con ước

    Được sống như người ta!

    Và bao lần tự hỏi

    Vì sao sinh con ra?

    * * *

    Sao con không có nhà?

    Sao không có Mẹ Cha?

    Sao con phải đơn độc?

    Sao cho con sự sống?

    Không cho con tình người?

    * * *còn. Ptn.
     
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...