Mẹ - viên kim cương nhỏ bé mà mãi tới lúc rời xa, tôi mới biết sự nhỏ bé ấy quý giá đến nhường nào?

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi chouchou02, 28 Tháng tám 2021.

  1. chouchou02

    Bài viết:
    0
    "Trong vũ trụ có lắm kì quan, nhưng kì quan đẹp nhất là trái tim người mẹ". Và đối với tôi, tình yêu thương, sự bảo ban ân cần cùng với nụ cười ấm áp của mẹ, chính là một kì quan tuyệt vời như thế..

    Mẹ tôi không quá xinh đẹp, nhưng rất ưa nhìn. Trong đôi mắt của tôi từ thời thơ bé, mẹ luôn luôn là đẹp nhất, luôn luôn mang theo sự dịu dàng mà cuốn hút khiến tôi luôn bất giác muốn dõi về. Ẩn chứa đằng sau sự dịu dàng của mẹ là một tình thương con vô bờ bến, là một đức hi sinh cao cả như bao người mẹ Việt Nam bình dị, thân thương khác. Trong cuộc sống của tôi, mẹ đã trở thành một chỗ dựa, một sự hiện diện dĩ nhiên mà chẳng ai có thể thay thế. Người lo lắng cho tôi tới từng bữa ăn, giấc ngủ, tới cả việc đặt chiếc cặp ngay ngắn trên vai, khi tôi bước lên đường.. Ngày tiễn tôi lên xe, hình như tôi đã quên ngoái lại nhìn mẹ, tôi đã bỏ lỡ đôi mắt mang đầy sự mất mát, yêu thương và gửi gắm.. Giờ đây, khi ngồi viết những dòng này, bất giác tôi thấy tự trách bản thân vô cùng, thấy chỉ muốn ngay lập tức từ bỏ cuộc sống xa nhà lạ lẫm, mà lao vào vòng tay tưởng chừng như nhỏ bé mà thực chất lại vô cùng bao la, nồng ấm của mẹ..

    Không biết từ khi nào nhỉ, tình cảm giữa mẹ và tôi không còn đơn thuần chỉ là tình mẫu tử, mà sự gắn kết đã được bồi đắp, nuôi dưỡng qua bao năm tháng, trở nên đong đầy hơn bởi tình bạn bè, tình chị em và cả tình cô trò nữa. Mẹ tôi là một nhà giáo, công việc mà chỉ những ai trực tiếp giảng dạy, mới thấu hiểu được sự vất vả, nỗ lực, tâm huyết phải đổ ra nhiều đến thế nào? Biết bao sự đổ ra ấy đã làm sức khỏe mẹ tôi dần trở nên giảm sút, duy chỉ có sự ân cần mẹ dành cho những đứa con là chưa bao giờ thay đổi. Đối với tôi, mẹ đã hoàn thành rất xuất sắc vai trò của một người hướng dẫn, cả trong cuộc sống hàng ngày lẫn nơi giảng đường trường học. Tôi thực sự phải biết ơn rất nhiều vì những bài học mẹ đã trao tặng và nhắn gửi nơi tôi.

    Đời người phải có ít nhất hai lần nuối tiếc, một cho quá khứ và một ở tương lai. Nuối tiếc của tôi là chưa gần gũi với mẹ nhiều hơn, chưa dành riêng một khoảng thời gian để chuyện trò cùng mẹ, chưa một lần thấu hiểu điều mẹ thực sự muốn nói, dù mẹ đã lắng nghe tôi rất nhiều.. Biết làm sao thay đổi được khi mà đoàn tàu thời gian, một khi đã rời khỏi sân ga, thì sẽ chẳng thể quay đầu lại. Xin gửi đến mẹ, lời xin lỗi chân thành muộn màng từ đứa con gái chưa làm tròn bổn phận. Con chỉ muốn nói rằng, con thương mẹ rất nhiều, nhiều hơn những gì con thể hiện. Con ít nói lời ngọt ngào, nhưng không đồng nghĩa là con sẽ chẳng muốn dành cho mẹ những điều tốt nhất.

    Thật sự hi vọng rằng, nếu một ngày mẹ cảm thấy mệt mỏi, cần một bến đỗ thì hãy nhìn về phía con, con sẽ vẫn luôn ở đây cùng mẹ. Có thể, con không phải là lựa chọn duy nhất và tốt nhất. Nhưng chắc chắn sẽ luôn luôn là điểm dựa vững vàng và bình yên nhất, giống như cách mẹ đã làm, mỗi khi con cần..

    Yêu mẹ rất nhiều. Một nửa thế giới của con!

    10-10
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...