Tản Văn Mẹ, Vần Trăng Của Con - Hi Hô Háp

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hí Hô Háp, 13 Tháng mười một 2019.

  1. Hí Hô Háp

    Bài viết:
    10
    TÁC PHẨM: MẸ, VẦN TRĂNG CỦA CON

    TÁC GIẢ: HÍ HÔ HÁP

    THỂ LOẠI: TẢN VĂN

    Trong cuộc đời, vầng trăng được ví như người mẹ hiền với tấm lòng bao la, rất thiêng liêng và thủy chung một lòng với trời đất. Trăng soi sáng con đường ta đi và trăng dẫn lối ta khỏi tăm tối cuộc đời. Vầng trăng mãi mãi là như vậy và chỉ có duy nhất, cũng như cuộc đời ta chỉ duy nhất có mẹ.

    [​IMG]

    Kể về mẹ, tôi nói cả đời vẫn chưa hết tấm lòng bao la của mẹ. Như vũ trụ bao la, lòng mẹ không thể đo đong đến hết được. Thôi thì hôm nay, một buổi tối trăng thanh gió mát vào một đêm yên bình viết lên dòng nhật ký về mẹ suốt cuộc đời con trải qua. Một ngày nào đó, khi mẹ về tuổi xế chiều, con sẽ đem ra hát ru mẹ mỗi đêm để mẹ yên lòng hạnh phúc sống mãi với con trọn đời.

    Cất tiếng khóc chào đời khi trong hoàn cảnh gia đình còn khó khăn, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặt. Ngay từ lúc thiên thần bé nhỏ được sinh ra, mẹ đã vô cùng tảo tần lo cho hai đứa con. Sau bao năm tháng lớn khôn dưới vòng tay yêu thương của mẹ, tôi đã trưởng thành hơn và bắt đầu hiểu về cuộc sống, hiểu được những bước chân không biết mệt mỏi, gian lao của mẹ qua bao năm tháng vất vả. Và đêm nay, con tắt đèn soi sáng cùng hoài niệm lại thời thơ ấu của con dưới vòng tay ấm áp bên mẹ.

    [​IMG]

    Mẹ à, con nhớ ngày còn bé xíu, con ham chơi, hay đi chơi la cà, hay bỏ bửa ăn, rồi trưa không ngủ, đợi đám bạn la lên là chạy ùa ra ngoài, mẹ đã làm gì con! Mẹ đã lo cho con nhiều lắm, lo con ham chơi rồi về mệt, lo con bỏ bửa ăn không lớn nhanh cho mẹ nhờ, rồi trưa canh xem con có ngủ ngon giấc không, sợ đám bạn rủ rê phá hỏng giấc ngủ ngon êm đềm của con. Nhưng rồi sao, con vẫn không nghe lời mẹ, vẫn ngồi đó đợi bạn, và mẹ đã thấy điều đó trên đôi mắt bé bỏng của con, thế là mẹ để con đi mà trong lòng không sao bình yên. Và con cũng vậy, trái tim con cũng muốn vỡ vụn khi không vâng lời mẹ, nhìn mẹ đầy lo lắng, nhưng với niềm vui chơi hồn nhiên của một đứa bé đã chiến thắng trong con.

    Để rồi, những lúc đi chơi về, bị đám bạn bắt nạt, con không biết làm sao lại vô tư òa khóc trong vòng tay của mẹ như thể mẹ đã khiến con bị như vậy. Và mẹ đã làm gì con, mẹ đến bên con vỗ về rồi gé sát bên tai con nói những lời an ủi, nhẹ nhàng ôm con vào lòng, bấy nhiêu thôi đủ con câm nín và chỉ muốn ôm mẹ mãi vào lòng thôi!

    Và rồi lại một hôm khác, con ham chơi quá, vội ham chơi quên không đội mũ như lời mẹ dặn, lăn lả ngoài đường và về bị ốm nặng không lết nỗi. Lại là mẹ bên con, mẹ mắng con ít mà lo con nhiều. Những ngày như thế, mẹ lại mất ăn mất ngủ, bỏ hết công việc đồng án để bên con, lo cho con đến từng hơi thở, nấu cháo con ăn, mua thuốc con uống, rót nước cho con, cả khi ru con ngủ trong lúc con lên cơn đau mê sảng. Đôi lần con ốm nặng quá, con đã làm gì mẹ, con đã khiến mẹ thức trắng đêm vì con, nhìn con có ngủ yên giấc không! Khi thấy con say giấc ngủ trong đêm, mẹ mới yên lòng nằm sát bên con..

    [​IMG]

    Nhưng rồi, mẹ cũng không phải lúc nào cũng yêu thương con bằng cách luôn bảo vệ con đâu, mẹ cũng đôi lúc mạnh mẽ trước sự nghịch ngợm của con. Mẹ ơi! Mẹ còn nhớ những lúc con quậy phá, bướng bỉnh không cho mẹ làm việc, rồi mẹ giận lên, những lúc đó con sợ mẹ vô cùng, mẹ biết không! Đôi lúc may mắn con thoát khỏi thước roi dưới bàn tay mẹ. Còn không may, con quỳ dưới hai đầu gối và vòng tay lại xin mẹ tha tội, mỗi thước roi mẹ đánh vào da con đau đến thấu lòng, con khóc lên như chưa hề được khóc, con van xin mẹ như chưa hề không gây ra tội, mẹ vẫn đau lòng nhìn con khóc nhưng trong lòng vẫn mạnh mẽ răng dậy con nên người. Rồi ngày đó, con giận mẹ đến vô cùng, con không ăn, không thềm nói chuyện với mẹ, chỉ biết nằm ôm trong tấm chăn mà khóc thui thủi một mình. Thấy con không ăn, lòng mẹ lại trỗi dậy, mẹ lo con đói, mẹ lo con lại ốm ra. Mẹ cầm chén cơm lên và gé sát bên con vỗ về thương yêu con, không biết từ bao giờ, con hết giận mẹ và cầm chén cơm mẹ đưa lên, ngày đó cứ nghĩ mẹ không vỗ về lại, chắc con giận mẹ cả đời. Nhưng mẹ ơi! Giờ đây con thềm khát quay lại như thế đã không còn nữa, giờ con chỉ biết nghĩ lại mà thấu hiểu và thương mẹ nhiều hơn. Và mẹ có biết không, chính những hành động đó lại bây giờ làm con nên người.

    [​IMG]

    Nhà mình còn nghèo lắm, mái tranh che tạm, mẹ đã vất vả từng ngày lo miếng ăn, giấc ngủ, cơm áo gạo tiền cho hai chị em con ăn học nên người, một mình mẹ phải gánh hết mọi việc trên đôi vai tảo tần hao gầy. Mẹ ơi! Con không quên những ngày đó, mẹ đảm đang làm hết mọi việc cho gia đình, mẹ giã chuối, xắt rau cho đàn heo ăn mau lớn, mẹ dắt trâu ra ngoài đồng cho trâu ăn tới tận tối mới về, mẹ nuôi những chú gà từ lúc mới lọt lòng đến lúc nó lớn lên. Rồi còn có lúc mẹ cùng ba góp vốn mua hàng trăm đàn vịt con về nuôi. Lúc đó, đôi lần con là người bạn gắn bó với mẹ trên chuyến đi chăn vịt, ra ngoài đồng hai mẹ con cùng ngồi thủ thỉ tâm tình với nhau, con đằng trước mẹ phía sau ngồi bắt cháy cho con bên gốc cây liễu bóng mát lúc trời về trưa nắng gay gắt.. Bấy nhiêu thôi cũng đủ mẹ mệt mỏi chỉ biết lăn ra ngủ mỗi khi đêm khuya về.

    Và rồi, sau thời gian miệt mài lam lũ, nhà ngói đã thay cho nhà tranh, không còn lo sợ khi mỗi đêm mưa lũ về trên mái nhà nhỏ giọt khắp nơi, lòng mẹ vui sướng biết bao.

    Lớn thêm vài tuổi nữa, mẹ bắt đầu lo cho con học hành nhiều hơn, mẹ dành dụm từng đồng xu để đóng học phí cho con, ba bắt đầu đi làm xa để lo cho cuộc sống mưu sinh, mẹ lại một mình ở nhà thêm gấp ngàn việc, nhưng không một lời oán trách, chỉ nghỉ đến con học giỏi, ăn no, đủ mặt là mẹ yên lòng.

    Mỗi năm có hai mùa vụ lúa, tới mùa là mẹ lại càng vất vả nhiều hơn, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, nhưng mẹ vẫn miệt mài theo từng năm tháng. Cứ thế vòng tuần hoàn nhịp nhàng quay, mẹ vẫn ở đó bên con và lo cho con, thời gian của mẹ là ở bên con, chẳng mấy chốc tóc mẹ đã chuyển hai màu, cuộc đời mẹ đã không còn thời tươi trẻ như xưa, bản thân con bắt đầu biết lo cho mẹ nhiều hơn..

    [​IMG]

    Thấm thoát con đã lớn nhanh như thổi dưới vòng tay nuôi nấng của mẹ. Con đường học vấn đang rộng mở trước mắt con, mẹ bên con mỗi đêm về để ngắm con học. Mẹ nhìn con học say mê mà lòng mẹ như vơi đi phần nào, nhẹ nhàng hôn lên má con trước lúc đi ngủ, đôi lần con thấy e ngại điều đó, vội ngoảnh mặt sang bên kia, nhưng mẹ biết không! Nụ hôn đó đã làm con say giấc ngủ ngon một đêm.

    Và rồi con cũng đã thành danh trên đường học vấn như mẹ hằng mong mỏi, mẹ hạnh phúc vô bờ bến, niềm vui vỡ òa lên khuôn mặt phúc hậu của mẹ càng khiến mẹ thêm đẹp hơn. Cuộc đời của mẹ là mong con thành công, trên mỗi bước đi của con đều có sự dõi theo của mẹ. Mỗi lần con vui mẹ hòa cùng con, nhưng khi con buồn lại để một mình trong lòng. Vì với con, buồn chỉ riêng con, mẹ không được phép. Và đó cũng chính là cái tuổi dạy thì đầy mâu thuẫn trong nội tâm con người con, lại không như hồi thơ bé, có gì buồn lại về bên vòng tay mẹ òa lên khóc. Nhưng quá khứ đã qua, con biết bây giờ con phải mạnh mẽ tự mình đứng lên mỗi khi đau buồn, như chính cách mẹ đã suốt cuộc đời lo cho con..

    Ngày chị ra trường, cứ tưởng mẹ vơi bớt nỗi lo, mẹ được yên giấc ngủ, nhưng chị lại là nỗi buồn chất chứa trong lòng mẹ mỗi đêm, chị ra trường nhưng chưa có việc làm, cứ dọn đồ ra đi tìm việc nhưng không dám về nhà, thì cũng là lúc mẹ khóc rất nhiều vì thương con. Ngày đó con ở bên mẹ nên òa khóc theo, mặc dù con biết lớn rồi không được khóc nhòe, nhưng con khóc vì lòng yêu thương mẹ, vì thấy mẹ lại khóc như một đứa trẻ, mà đáng lẽ không cho phép mẹ làm điều đó. Và với con ngày đó luôn mãi bên con mỗi khi nhớ thương về mẹ.

    Tới tận bây giờ, con vẫn là một đứa trẻ bên mẹ, con đã đi làm nhưng vẫn còn lênh đênh sóng gió nên chưa dám che chở cho mẹ, vì vậy đôi lần con cũng tự trách mình về điều đó. Tuy nhiên với mẹ, điều đó không là gì, thấy con hạnh phúc mẹ đủ yên lòng. Nhưng mẹ à, con sẽ hứa với mẹ một ngày nào đó, mẹ hãy để con lo cho mẹ, yêu thương mẹ và che chở cho mẹ suốt cuộc đời còn lại, con chỉ mong điều đó sẽ sớm đến bên con và mẹ. Mỗi đêm con luôn cầu mong và hướng vào niềm tin đó mỗi đêm.

    Và điều cuối cùng con muốn nói với mẹ, "mẹ là vầng trăng của con, con yêu mẹ hơn cả thế giới này"..

    [​IMG]

    * Viết cho những ai có tuổi thơ bên mẹ với nhiều điều tận sâu thẳm trong trái tim muốn đối diện để nói với mẹ: "Con yêu mẹ rất nhiều", nhưng lại không dám nói. Và đặt biệt, tặng cho những ai có tuổi thơ bên mẹ với những vùng quê nông thôn đầy mưa gió chứa chan tình người, tình quê..
     
    Alissa thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...