Tác phẩm: Mẹ ơi, hôm nay thứ bảy Tác giả: Doãn Hải Miên Thể loại: Tản Văn Tôi nhận ra một điều sau bao nhiêu năm đi học, tôi cố gắng vượt qua bao nhiêu bài kiểm tra, bao nhiêu kì thi cũng đồng nghĩ với việc đang cố gắng để rời xa gia đình. Mỗi lớn tôi đi mỗi xa, vượt khỏi tầm kiểm soát của ba mẹ. Mẹ không biết tôi đi đâu, làm gì, chỉ biết khi nào tôi trở về. Tôi đi học xa, làm xa thường sẽ về nhà vào cuối tuần. Tôi đi học, đi làm thêm, lớn lên thì đi làm quanh năm suốt tháng. Cuộc sống tôi bận rộn đến mức không để ý thứ ngày. Mẹ tôi làm nông, bà cũng đi làm quanh năm không kể ngày lễ. Mẹ tôi không biết thứ hai, thứ ba, thứ tư.. nhưng bà biết thứ bảy. Vì thứ bảy tôi về. Hôm nào bận quá không về được tôi quên điện báo mẹ, tôi cũng không để ý. Nhưng mẹ gọi tôi. "Hôm nay thứ bảy con không về ư?" Tôi quên mất, mẹ tôi đợi tôi ở nhà. Mẹ tôi sợ trên đường về xảy ra chuyện hay sao mà chưa về đến, mẹ nấu món tôi thích đơi tôi về ăn cùng. Tôi không về. Hôm nay thứ bảy, tôi về. Nhưng mẹ tôi không đợi, không nấu món ngon đợi tôi cùng ăn. Tôi lớn rồi, tôi đi làm, tôi tự lo cho bản thân của mình được. Nhưng tôi lại không lo được cho mẹ. Bây giờ tôi có về thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy gì đó cũng không gặp được mẹ. Con nhớ mẹ. Con nhớ những lần mẹ bán được mớ rau mới hái, mẹ mua món bánh bông lan con thích ăn. Con đòi mẹ thêm cây bánh ống, mẹ bảo ăn nhiều bánh sẽ sâu răng. Tôi đâu biết lúc đó túi mẹ chỉ còn đủ tiền cho bữa cơm ngày ấy Con nhớ năm đấy đi học con đòi mẹ mua cho chiếc áo mới giống đứa bạn chung lớp, mẹ bảo mẹ mua. Mấy hôm liền sau đó tôi thấy mẹ nhận thêm việc về nhà làm, bận đến mức nhờ bác hàng xóm đón tôi đi học về. Mấy hôm sau, mẹ mua cho tôi chiếc áo đẹp như mấy đứa bạn chung lớp. Con nhớ ngày sinh nhật năm 11 tuổi, con muốn có bánh kem như bạn bè. Mẹ không đủ tiền mua. Mẹ mua cho tôi chiếc bánh bông lan khổ lớn, cắm cho tôi cây nến nhỏ, hát chúc mừng sinh nhật tôi. Tôi là đứa bé hiểu chuyện, tôi không trách mẹ sao bánh không có kem, không trang trí đẹp như bạn bè, nhưng lòng tôi vẫn tủi thân. Sau này mẹ mua cho tôi chiếc bánh kem như bạn bè năm ấy, nhưng cái bánh ngon nhất chính là khổ bánh bông lan năm nào. Con nhớ năm con thi đại học, mẹ chở con đến trường thi. Con bảo mẹ về đi đừng đợi, nhưng con biết bên trong con thi lo lắng một, bên ngoài mẹ chờ đợi lo lắng gấp mười lần con. Con thi xong, mẹ không hỏi con thi được hay không, chỉ hỏi con mệt không, đưa nước con uống. Con bảo mẹ uống đi, mẹ bảo lúc nãy mẹ uống rồi. Nhưng mẹ ơi, chai nước đầy đã vơi đi tí nào đâu. Con nhớ năm con học đại học, mẹ đợi con ở bến xe chở con về nhà. Hôm ấy xe đến trễ hơn ba mươi phút, con gọi bảo mẹ tìm quán nước nào vào ngồi đợi con. Lúc con tới nơi, mẹ đứng dưới gốc cây gần trạm, con hỏi sao mẹ không vào quán nước, mẹ bảo lúc nãy mẹ sợ con đợi nên lúc đi vội quá không kịp mang theo tiền. Con nhớ lúc mẹ nằm viện, mẹ bảo mẹ không sao. Mẹ lại nói dối, cả đời của mẹ nói dối con biết bao nhiêu lần. Vì sao không lần nào mẹ nói dối vì mẹ. Thứ bảy năm đó, con mất mẹ. HẾT