Mẹ Tác giả: Lý thị quỳnh Hơn chín tháng mang nặng đẻ đau Không một lần mẹ nói câu vất vả Cả cuộc đời mẹ luôn luôn tần tả Chỉ mong con mau khôn lớn nên người Tuổi con thơ nghe thiên hạ chê cười Rằng con kia không có chồng mà chửa Con vẫn nhớ có những buổi chiều mưa Con hận mẹ đã cho con kiếp sống thừa. Sống không cha tuổi thơ con tủi nhục Vậy mà mẹ không một lời than cực Vẫn ôm Con và ấp ủ vào lòng Mẹ Con ta kiếp sống thật long đong Không tiền bạc bị mang tiếng không chồng Khi lớn lên Con hiểu mẹ không mong tuổi xuân mẹ không có người trong mộng Bị ông bà gả đi vì thấy bực Mẹ chung tình với người đã ra đi Khi mẹ gả về ở Chung với ba Câu đầu tiên mẹ đau lòng trong dạ Ba của con chê bỏ đứa con rạ Là Con gái nên ba bỏ mẹ rồi Ngậm nước mắt mẹ không sợ chê cười Ôm Con đi khỏi người cha bội bạc Mẹ thà để thiên hạ chê mẹ bệ rạc Không có chồng mà đẻ đứa con ra Tuổi thơ con luôn hận mẹ vì cha Nay con lớn con hận cha vì mẹ. Mẹ ơi Con thương mẹ khi hiểu cặn kẽ Cám ơn mẹ Con không cần có cha.