Mẹ! Có Những Điều Con Chưa Nói

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Mèo nhỏ ngủ ngày, 17 Tháng tư 2021.

  1. Mèo nhỏ ngủ ngày

    Bài viết:
    1
    Mẹ và con, hình như chúng ta đã cách nhau bởi tấm kính của quá khứ

    Mẹ tôi và tôi như hai cực của nam châm vậy, cứ mỗi khi nói chuyện là chẳng thể nào hòa thuận cho nổi. Từ nhỏ tính tình tôi đã thật xấu cứ hay giận dỗi, oán trách lại ích kỷ. Mẹ tôi đã đánh cược với thời gian để tôi được thay đổi. Ngày còn nhỏ, có lần tôi bị ốm, thế mà mẹ cứ càm dàm chẳng thôi, tôi đã nghĩ rằng: Con chết đi cho mẹ vừa lòng. Khi tôi thiu thiu ngủ, tôi thấy tiếng mẹ thở dài, rồi sờ tay lên trán tôi, theo phản xạ tôi đã đẩy tay mẹ ra. Dù không nhìn thấy nét mặt mẹ khi ấy nhưng chắc hẳn mẹ đã đau đớn đến chừng nào. Vì là đứa bướng nhất nhà, lại lầm lỳ ít nói, mẹ tôi dường như không thể nói nổi tôi, cho đến một đoạn thời gian tôi chuẩn bị vào đại học, mẹ dường như có buồn rầu hơn, có ít cãi vã với tôi hơn. Hồi đó tôi chỉ mong mau mau được đi ra khỏi ngôi nhà này, được tự do dưới bầu trời rộng lớn, được làm điều mình thích mà không ai ngăn cản nói nay nói kia. Nhưng khi tôi đi đi học xa nhà, xa nơi mà tôi đã từng chẳng muốn ở lại, tôi mới thấy ngôi nhà có mẹ ở thật tốt biết bao. Tháng ngày nhọc nhằn kiếm thêm nhưng đồng tiền nhỏ bé, tôi mới hiểu mẹ thương tôi đến dường nào. Dù ở nhà thiếu thốn mọi bề, nhưng mẹ lại chắt chiu gửi tiền cho tôi ăn học. Có lần, khi không thể liên lạc được với tôi mẹ đã định ngay trong đêm mà đi xuống chỗ tôi, nhưng mọi người không cho đi, cho tới sáng sớm hôm sau, tôi gọi điện về, giọng mẹ tôi lạc đi mà nói rằng, tôi thật là đứa mẹ tôi lo lắng nhất, sợ tôi không hòa nhập được, sợ tôi ở một mình bị ốm đau, bị làm sao đấy.. Mẹ tôi, nếu mà cân đo tình yêu mẹ dành cho tôi- là đứa con xấu tính xấu nết nhất nhà thì đáng ra, mẹ phải bỏ mặc tôi khi tôi quá bướng bỉnh, cái gì cũng không nghe, cái gì cũng theo ý mình mới phải. Nhưng mẹ tôi, vẫn chậm dãi mà chờ đợi tôi nhìn về phía mẹ, mẹ tôi dù hy vọng tôi chăm về lắm nhưng cứ giấu mãi nổi niềm trong tấm lòng. Mẹ tôi, đã dùng thời gian và sự hy sinh chẳng thể kể hết mà đặt hết cho tôi. Mẹ đã lấy sự lao khổ làm vui lòng chịu lấy, mẹ tôi đã yêu tôi nhiều hơn chính bản thân mình. Vì hai mẹ con chưa bao giờ nói những lời tình cảm với nhau, nên tôi cũng thật muốn một lần được nắm lấy tay mẹ tôi và nói thật con xin lỗi và xin cảm ơn thật nhiều. Mẹ tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nuôi lớn con cái là vất vả, nuôi con cái để được nó nuôi lại, vì tôi dù lấy cả cuộc đời này cũng không đền đáp được công lao sinh thành ấy. Giá như tôi chín chắn hơn một chút, giá như tôi hiểu chuyện hơn một chút, giá như tôi ngoan ngoãn hơn một chút thì có lẽ khoảng cảnh giữa mẹ và tôi đã ngắn hơn một chút. Dù biết là nếu không nói ra thì chẳng có ích chi, nhưng tôi vẫn muốn được viết ra đây lời cảm ơn mẹ tôi- là người đã lấp đầy trái tim tôi bằng sự nhẫn nhịn, yêu thương và tha thứ. Cảm ơn trời vì đã gửi mẹ như một thiên sứ đến bên cuộc đời tôi, mẹ đã cho tôi được nương náu dưới đôi cánh mẹ, và gìn giữ tôi bằng cả cuộc đời mẹ. Thật cảm ơn mẹ nhiều, con yêu mẹ, mẹ của con!
     
    Vô HoạDiepvanchiha thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...