Màu Hoa Cho Em Tác giả: Phan Kim Tiên Thể loại: Truyện ngắn *** Mỗi ngày, vào lúc sáng sớm, Nguyệt đều nhận được một chậu cảnh rất đẹp. Hôm nay đã là chậu thứ hai mươi, Nguyệt cẩn thận xếp nó quanh ban công thành một vườn hoa nhỏ. Chúng thật nhiều màu sắc, mới nhìn thôi đã yêu thích rồi. Nào là chậu cúc đồng tiền rực rỡ, kế bên nàng hồng nhung khoe sắc. Không kém cạnh là chậu sen cạn với mấy nụ chúm chúm hồng hồng, đáng yêu vô cùng. Nổi bật nhất vẫn chậu cà chua trái đỏ chín mọng, hẳn người có tâm khi tặng cô nàng món quà độc đáo này. Nguyệt say sưa ngồi đếm, cô cứ cười khe khẽ khi làn gió mát làm mấy chậu cây động đậy. Sức sống mãnh liệt của loài hoa và vẻ đẹp thiên nhiên trao tặng, bất chợt Nguyệt thấy yêu đời hơn, cảm giác cuộc sống mang lại nhiều điều mới mẻ. Cô phát hiện ra rằng, mỗi chậu cảnh sẽ có màu khác lạ vào lúc sáng sớm so với buổi chiều. Ánh ban mai len lỏi qua từng chiếc lá còn vương vấn những giọt sương e ấp. Giọt nước long lanh, lấp lánh khác chi hạt ngọc quý giá. Nhìn lên khoảng trời xa xăm, đám mây trắng hững hờ trôi đi lặng lẽ. Chiếc máy bay vẽ một đường khói dài, in dấu trên khoảng trời màu xanh dương ấy. Đàn chim mải miết tung đôi cánh tự do, sự bao la bất tận khiến trái tim Nguyệt bừng tỉnh dậy. Cô chợt mỉm cười rồi cất tiếng hát nho nhỏ. ... Tảng sáng, Nguyệt lại nhận tiếp một chậu hoa. Bác bảo vệ vui vẻ bê nó tận tay cô. Ông ấy hớn hở khoe: - Xin lỗi cô, hôm nay giao hơi trễ. Bà xã tôi vừa sinh em bé! Ông ấy rạng rỡ bên chậu hoa xinh đẹp. Những người bố đều hạnh phúc khi hay tin con mình chào đời. Cô cũng vui lây cho ông. - Cảm ơn chú ạ! Cô gật đầu nhẹ rồi mang chậu hoa lên nhà. Lần này, chậu thủy tiên dáng vẻ đầy mê hoặc. Nguyệt thận trọng đặt nó cạnh chậu cây thứ hai mươi. Cửa sổ mở toang, hương hoa cỏ phảng phất ngào ngạt khắp phòng. Từ ban công phòng đối diện khu chung cư bên cạnh, tấm rèm cửa được kéo tít lên cao. Có đôi mắt đang nhìn cô, không bỏ sót một chi tiết nào. Nguyệt đang độ tuổi hai lăm, cái lứa tuổi đẹp và viên mãn của người con gái. Cô có trong tay bằng thạc sĩ chuyên ngành du lịch. Nắm nhiều chức vụ trọng yếu tại nơi làm việc. Nguyệt mua được nhà chung cư, tự độc lập kinh tế, tự quyết định cuộc sống chính mình. Mỗi lần về nhà, mùi hoa cỏ thơm nức khiến lòng cô nôn nao đến lạ. Ngày tháng đó, Nguyệt không để ý cửa sổ chung cư phòng đối diện. ... Đã bao lần hỏi bảo vệ chung cư về việc được tặng hoa nhưng Nguyệt không được câu trả lời như ý. Ông ấy nhất quyết chẳng nói điều gì về người tặng, thay vào đó chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng, ẩn ý. Cô thật sự tò mò cái bí mật nho nhỏ kia. Thế rồi, nó dần trở thành thói quen, Nguyệt cứ sáng sớm lại chờ đợi tiếng gõ cửa quen thuộc. Chú bảo vệ sẽ mang chậu hoa lên tận cửa. Nhìn những cánh hoa nở rồi khép, Nguyệt bồi hồi bao xúc cảm khó nói thành lời. Ai đó quá hiểu cô, biết cô thích gì, nghĩ gì. Cách phối trộn từng chậu cây mỗi ngày một cách vi diệu. Cô chưa nghĩ sự hài hòa kia lại đến từ kẻ mờ ám. Hãy chờ đợi xem! Chờ một bất ngờ... Sự thật, Nguyệt vẫn không có ý định đợi chờ gì nữa. Cô ghét tất cả! Ghét từng sự sống phát sinh theo dòng chảy thời gian. Nhưng... Đó là định mệnh, là điều cô không chống lại được. Cô đã quyết định từ một tháng trước. Ngày hai chín tháng này, cô sẽ kết thúc tất cả... Nguyệt luôn yêu đời, cô nói với mẹ rằng sẽ du ngoạn khắp thế gian. Đất nước hình chiếc ủng hay thủ đô Paris diễm lệ đợi cô đặt chân đến. Vương quốc sương mù và cả cánh đồng hoa tulip. Phải! Đó là giấc mơ đẹp nhất cô từng khao khát. Sự nghiệp mang đôi cánh, dẫn cô bay khắp nẻo trời tây đầy nhiệt huyết tuổi trẻ. Bác sĩ nói với cô sao nhỉ? Hãy chuẩn bị sẵn tinh thần, căn bệnh của cô là dạng ung thư máu. Mọi thứ diễn ra trong một ngày và cô chỉ đưa ra quyết định duy nhất. Cô cần một tháng suy nghĩ hoặc hai mươi chín ngày, sau đó thả tờ nhật ký bay bay theo gió... ... Chậu hoa thứ hai mươi chín có màu khác lạ. Từ hoa đến chậu đều mang ánh xanh lam, màu xanh đầy hy vọng. Tấm thiệp bé xíu đặt cạnh đó. Hôm nay là ngày thứ hai chín, ngày mà em quyết định sẽ làm chuyện hệ trọng nhất để kết thúc đời mình. Nếu em suy nghĩ lại và từ bỏ được cái việc hệ trọng ấy thì hãy đặt chậu hoa lên giữa ban công. Em đứng đấy và nhìn sang cửa sổ đối diện. Anh sẽ chờ em. Nguyệt ngồi xuống, ngập tràn suy nghĩ. Không hiểu sao những đóa hồng xanh khiến cô nặng trĩu đến vậy. Sự vĩnh cửu và duy nhất ư? Màu hoa đó đang nói lên tất cả. Cô vẫn chỉ là duy nhất trong cuộc đời này. Tại sao cô có thể chết vì định mệnh vớ vẩn đó chứ? Nguyệt run rẩy, hai mắt cô ướt đẫm. Cô đang khóc bên một chậu hoa cùng trái tim nông nỗi. Chết không phải là kết thúc. Nguyệt bỗng lao ra ban công. Trong căn phòng chung cư đối diện, một chiếc giường nhỏ được kê cao. Người con trai nằm đấy, anh ta hoàn toàn bất động. Chiếc rèm cửa mặc nhiên lất phất bên cửa sổ. Cô nhìn lâu thật lâu, hình như ánh mắt kia vừa nhấp nháy. Nguyệt nghĩ ngợi giây lát rồi lật mặt sau lá thư: Anh bị liệt từ nhỏ. Hằng ngày, vẫn nhìn em đi làm, đi chơi và cả khi ném tờ giấy ấy. Hãy làm việc hệ trọng khi nó tự đến em nhé. Giọt nước mắt lăn dài trên má, Nguyệt cố kìm nén nó nhưng không được. Cô khóc, khóc thật nhiều. Khóc để vơi đi nỗi đau âm ỉ sắp hóa thành mảnh pha lê, đâm vào trái tim nóng ấm. Gió sẽ cuốn ta đi nhưng ta không thể cứ đi như thế. Hạt cát bé nhỏ như thứ bụi trần, đã vương vào người thì sao tẩy hết được. Cái chết đến nhanh song nó không phải là tận cùng số phận. Cứ sống tựa áng mây, tự do tự tại và trọn vẹn cuộc đời. Chiếc giường kê cao hết cỡ, người đó nhìn cô qua chậu hoa xanh hy vọng. Có thể ngẫu nhiên, đôi bướm chợt lượn vòng quanh khung cửa sổ. Trái tim bé nhỏ bỗng lỗi nhịp giữa cuộc sống diệu kì... The end. Xem thêm Bách Hợp - Yêu Em Trong Niềm Đau - Phan Kim Tiên