Kinh Dị Màn Đêm Ác Mộng - Tranhuynh

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Tranhuynh, 5 Tháng bảy 2019.

  1. Tranhuynh

    Bài viết:
    1,293
    Màn đêm ác mộng

    Tác giả: Tranhuynh

    Thể loại: Kinh dị

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Tranhuynh

    Văn án: Cô bé ở nhà một mình vào nửa đêm. Đột nhiên, mẹ cô bé về lại có nhiêù biểu hiện lạ và dáng đi khập khiễng. Truyện gì sẽ xảy ra tiếp theo với cô bé?
     
    Phan Kim Tiên, GillStatic7 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng bảy 2019
  2. Tranhuynh

    Bài viết:
    1,293
    Phần 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở nhà một mình vào nữa đêm, nỗi buồn chán cứ thế bám víu tôi, vì thế tôi tự tạo cho mình niềm vui bằng cách phá vỡ nguyên tắc giờ giấc thường ngày của mình. Trong khi tôi đang ở trong phòng khách lướt Web và ngân nga những bài ca yêu thích, ngồi trên sàn lạnh buốt.

    Bỗng nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài. Tôi vội nhanh chóng trốn vào góc tủ kính ba chiều để phòng cho linh cảm không lành sắp ập đến với tôi.

    Hình như đó là mẹ tôi, tôi gặp mẹ cũng khá ít. Mẹ tôi đa số sử dụng thời gian để đi làm, khi đi thì đi vào buổi sáng rất sớm về thì về rất khuya. Bà ấy rất vất vả. Những tiếng bước chân chậm rãi bắt đầu tiến vào phòng khách.

    Tôi sững sờ kinh ngạc khi bộ dạng của bà ấy gầy gọc và có thứ gì đó màu đỏ dính trên quần áo. *Máu*- Đó là thứ tôi đã nghĩ tới. Bà ấy hành động không như thường ngày. Tướng đi ngay thẳng chính trực của bà giờ như người đang say rượu rất lỏng lẻo dị hợm.

    Tôi không nhìn rõ cảm giác mệt mỏi trên khuôn mặt bà, nhưng từ đằng sau của bà ấy toát lên một cái gì đó kinh hãi đủ làm tôi rợn người.

    Mẹ tôi ngồi xuống sàn, bà ấy bật Tivi lên. Chiếc màn hình nhỏ đầy những lằn sọc trắng đen nhảy sóng và thanh âm rè rè phát ra từ chiếc tivi cứ thế lặp đi lặp lại. Tại sao mẹ tôi vẫn cứ ngồi bất động như không còn sức sống riêng cái đầu nghiêng qua nghiêng lại phát tiếng rách rách?

    Tôi chỉ ước gì ba tôi về thật nhanh từ chuyến công tác dài hạn. Bà ta làm tôi sợ.


    Khi tôi đang ngẫm nghĩ xem xét lại về người mẹ trước mặt tôi. Bỗng ánh đèn mờ nhạt của Tivi bị che khuất đi bởi cái bóng dài u ám. Thật lạ lùng! *Bịch* Mặt đối mặt, mẹ tôi với sự đẫm máu chết chóc, khuôn mặt đầy máu với nụ cười tới cả mang tai đang áp mặt sát vào tấm kính. Tôi giật mình mở to mắt lùi lại một khoảng trống sau lưng, bịt miệng kịp thời trước khi la lên một cách hỗn loạn. Nếu tưởng tượng người này đang phát hiện ra mình thì chuyện gì sẽ xảy ra với tôi. *Đây không phải là mẹ mình*- Tôi nghĩ.

    Ánh nhìn của bà ta cứ chuyển động quay tròn một cách bất ổn. Nhịp tim của tôi bắt đầu đập nhanh và càng ngày càng nhanh hơn. Đầu óc tôi quay cuồng khi phải đối mặt với bà ta. Tôi gần như không thể kiểm soát toàn bộ cơ thể mình. "Cắc cắc cắc" Miệng bà ta bị rách còn phát ra tiếng trầm ma mị. Bàn tay đáng sợ của bà đang từ từ di chuyển đến phần mở cửa tủ kính. Tôi run người, hết cách, lấy sức đạp vào cửa kính làm nó văng ra.

    Và điều tôi thấy là bà ta đang ngồi coi Tivi một cách vô hồn. Thật... Thật quái lạ... K...Không phải bà ta vừa mới... Khi tôi kịp nhận ra thì bà ta đã giơ tay bấm nút tắt rồi quay người chậm rãi bước về phía tôi: "Sao đấy...Con... yêu."

    Điều ngốc nghếch nhất mà tôi đã từng làm là tôi lại chạy lên gác, xông vào căn phòng của mình chứ không thoát thân ra bên ngoài nhờ hàng xóm giúp đỡ. Tâm trí tôi đã bị xâm lấn bởi sợ hãi, tôi không thể suy nghĩ, cơ thể bắt đầu run lên, mồ hôi lạnh đầm đì ướt sũng cả người. Giờ đây, trong sự rối loạn vò đầu tóc xù lên. Tôi chỉ biết khóa chặt cửa và ngăn cánh cửa phòng mở. Tôi cố gọi cho mọi người, cảnh sát, bạn bè ngay cả ba nhưng kết quả nhận lại là sự im lặng không ai đáp lại. Tâm trí tôi như điên lên với tiếng cười ác loạn cùng với giọng nói ngọt ngào của người mẹ tôi từng biết.

    "HAHAHAHAHAHHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHHAHAHAHAHA..." "Mẹ về rồi đây!"

    Tôi bắt đầu hướng về cửa sổ, cố gắng phá những thanh sắt được gắn ngăn cách tôi với bên ngoài bằng mọi thứ tôi có: "Gãy đi gãy đi." Đó là điều tôi ước muốn nhất. Dù bức cứ vật gì, tôi cũng không làm gãy được. Bàn tay tôi chảy máu, như sự báo hiệu tôi không thể thoát khỏi đây.

    Cơ thể mệt mỏi tôi ngồi gục xuống, bắt đầu khóc ở khoảng trống tuyệt vọng, cầu nguyện mong chỉ là cơn ác mộng khủng khiếp.

    Tới khi điệu cười và giọng nói biến mất nhận được sự yên tĩnh phẳng lặng thì cánh cửa đằng sau đã mở, không một tiếng động hay tiếng bước chân.
     
    Phan Kim TiênGill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng hai 2021
  3. Tranhuynh

    Bài viết:
    1,293
    Phần 2 (Cuối)

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Hiện tại, ngoài tiếng thở hỗn hễn, tôi chẳng nghe bất cứ tiếng động, tất cả mọi thứ dường như biến mất. Tình huống này là tốt hay xấu, tôi không thể phân biệt được.

    Cốc cốc cốc, Đột nhiên, ai đó gõ cửa bên ngoài.

    "Ai đấy. Mau cứu tôi!"

    Đây là điều tôi muốn la lên, muốn đứng dậy chạy ngay xuống và xin giúp đỡ nhưng cơ thể tôi bây giờ lại không thể cử động, không thể nói ngay đến thở cũng rất khó khăn.

    "Là ba đây, con yêu." Tiếng nói mà tôi mong mỏi nhất cuối cùng cũng đã được cất lên. Ông ấy đã về.

    Tôi nuốt chửng sự sợ hãi này. Hít một hơi thật mạnh, cố gắng nhấc mình dậy. Chấn tĩnh tinh thần lúc này về trạng thái cân bằng. Không do dự. Tôi nắm chặt bàn tay mình tạo thành một cú đấm, chạy ra ngoài phòng ngủ hướng đến cánh cửa chính.

    Trong hành lang dài và hẹp, cầu thang dễ trượt bắt buộc tôi phải giảm tốc độ lại, làm cho chân càng thêm run cảm giác như muốn dừng lại. Không được. Không được. Tôi phải chạy, tôi phải kiểm soát được cơ thể, phải thoát ra nổi sợ tận cùng này. Không còn đường quay lại. Cố với tay đến cánh cửa trước mặt. Nó đã ở rất gần đối diện tôi.

    Cảnh bà ta cười ghê rợn mở miệng kề sát mặt với hành lang khi đứng ở phòng khách, tôi chạy ngang qua, ánh mắt chạm nhau. Hình ảnh này sẽ ám tôi suốt cả đời. Đẩy thật mạnh cánh cửa. Tôi chồm lấy thân hình rắn chắc mang hơi lạnh do không khí bên ngoài có chút bụi bặm nhưng đầy sự an toàn đối với tôi.

    "Chào buổi tối? Sao vậy con yêu?" Người ba đặt tay lên đầu tôi xoa một cách nhẹ nhàng. Trước đây, ông ấy hễ gặp tôi là bồng tôi lên đùa giỡn, do ông ấy mệt quá chăng?

    "Ba ơi. Mẹ lạ lắm. Bà ấy... Cứ như...Cứ như là một người khác. Đáng sợ lắm." Tôi khóc nức nở nói.

    Người ba của tôi xách vali vào hít thở không gian trong nhà rồi vào dù tôi cố ngăn mấy vẫn không chống nổi sự cố chấp ấy.

    "Haizz... Con hư quá giờ này sao không ngủ. Thường ngày con vẫn giữ giờ giấc quy định mà." Ông ấy ưởn người ra lãnh tránh đi lời tôi nói.

    Lời nói của ông ấy làm cho tôi có chút thắc mắc, tại sao ông ấy không có chìa khóa. Tại sao ông ấy không hỏi đến mẹ? Tại sao ba tôi lại quan tâm tới giờ giấc của tôi?

    Thường thì dù biết giờ giấc như vậy của tôi ngay cả ở ngoài và đi đến nhà đám bạn cũng không phiền gọi tôi. Ông ấy lại là một người yêu thử thách chắc chắn nếu không còn cách thì phải leo vào trong nhà chứ. Ông ấy không bao giờ gõ cửa nhà.

    Tôi đi vào, lấy một cốc nước uống định thần lại. Chắc chắn có người lớn sẽ ổn thôi. Bà ta sẽ không xuất hiện như trong mấy bộ phim mà tôi coi, ông ấy sẽ không..

    Chợt tôi nhận ra một thứ gì đó làm cho tôi rất khó chịu dính trên người.
    Một thứ gi đó hơi lỏng đỏ tươi sệt sệt pha lẫn một màu đen. Có mùi tanh!

    "Rè rè*" Tôi điếng người, dần dần quay người khi nghe tiếng đó. Tôi ghét chấp nhận cảm tính ngay lúc này của mình, đúng. Nhắm mắt, nhịp thở bất giác khẽ tăng lên.

    Bóng tối dần được hé mở với màn hình sáng chói. Không thể nào định nghĩa được hoàn cảnh này, tôi không thể la hét nổi loạn lên mà chỉ có thể câm nín.

    "KẼN" Mồ hôi trên tay tôi tiết ra, không giữ chiếc ly thủy tinh lâu được, nó rớt vỡ tan từng mảng lấp lánh chứa đầy rẫy nguy hiểm, vô tình dậm phải sẽ khiến tôi rất đau đớn.

    Tôi không còn quan tâm đến chuyện này nữa, không có câu trả lời với người đang ngồi trong phòng khách lắc lư cái đầu nhìn vào trong chiếc Tivi trống rỗng. Mọi hành động đều giống như bà ta.

    Tôi bịt miệng ngay cho tiếng khóc của mình, hướng chân tôi đang tự giải thoát bản thân chỉ vào cánh cửa.

    Bàn tay gầy cọt chạm vào vai tôi, theo đó là sự lạnh lẽo truyền sâu xuống da. Người đàn bà chặn hướng lối thoát, u sầu cười nhạt nhưng đồng thời thật khiến tôi cảm thấy vô vọng.

    Kèm theo đó là người ba đến đối diện cầu thang ngay bên cạnh tôi. Ánh đèn Tivi chiếu lên, tôi nhìn thấy rõ khuôn mặt ông ta.

    Hình dạng của ông ta như bị ăn từng miếng thịt phần trán, đôi mắt cũng không còn. Để lại khuôn mặt trắng bệch giống xác ướp. Vẫn nụ cười lên tới khoé mang tai đáng sợ đấy.

    Sự chịu đựng có giới hạn. Ánh mắt tôi trợn ngược lên ở tròng trắng. Tôi đứng thẳng ngã người ở phía sau. Bao tử trồi lên những thứ trong bụng mà tôi đã tiêu thụ ra ngoài thành bọt ói dơ bẩn.

    Cuối cùng, mọi chuyện như chưa hề xảy ra.

    Tôi tỉnh dậy trong căn giường trắng nhỏ ấm áp cùng với sự mừng rỡ của ba mẹ.

    "Ôi thật may quá. Con tôi." Mẹ tôi khóc, bà ấy ôm lấy tôi. Tôi có thể cảm thấy đây là người mẹ của tôi qua cái cách biểu lộ hành động.

    "Bác sĩ bác sĩ." Ba tôi nóng vội chạy, lôi bác sĩ đến chỗ tôi bằng mọi cách nhanh nhất có thể. Ông ấy đang rất lo lắng cho tôi. Tôi mừng vì chuyện này.

    Người ba tuyệt vời này không giống như con quái vật giả mạo đội lốt người ấy.

    "Con bé không sao nữa." Bác sĩ kiểm tra lại gật đầu.

    Trong thời gian ngắn ở trong bệnh viện, tôi kể lại chuyện hôm qua, gắng sức để họ tin mình.

    Họ lắc đầu, vốn dĩ chỉ nghĩ tôi gặp ác mộng vì họ chỉ thấy tôi ngất xỉu bên cầu thang nằm bên cạnh chiếc ly vỡ, không nhận lại sự bất thường nào.

    "Anh à. Em đã nói nhiều lần đừng để con coi phim kinh dị nhiều quá mà." Người mẹ nói nhỏ với ba tỏ vẻ nhăn nhó.

    "Anh xin lỗi. Anh hứa sẽ không dám nữa đâu." Ba tôi gãi đầu năn nỉ.

    Tôi rất thất vọng bù lại được nhận một tin, nhà tôi được chuyển sang nơi sinh sống khác ngay lúc này. Những kẻ đáng sợ đó sẽ không tìm thấy tôi nữa. Tôi đoán vậy. Phải, khi chuyển nhà là mọi chuyện sẽ ổn. Điều này thật tốt. Tôi không còn gặp chuyện này nữa Nhưng nổi kinh hoàng sẽ mãi in sâu trong tâm trí. Sau nhiều năm trôi qua, chuyện buồn, chuyện vui cứ nối tiếp nhau không ngừng làm cho kí ức đó mờ nhạt đi.

    Đến khi tôi mười tám tuổi. Tôi đã có một trận cãi nhau với bố mẹ và bỏ nhà ra đi. Tôi nghĩ sẽ qua nhà đám bạn vì chính chúng nó đã dụ dỗ tôi vào vấn đề. Chúng nó nói chỉ cần tôi qua nhà một trong chúng nó, không cần phải ở nhà khi cãi nhau với bố mẹ.

    Và khi mọi chuyện đã xảy ra. Chúng cùng nhau lật mặt khiến tôi vào tình thế khó xử. Đáng lẽ tôi phải nghe lời ba mẹ nói. Bọn họ không phải là bạn tốt.

    Ngay buổi tối gặp lúc trời mưa tầm tã. Tôi cách xa nhà vả lại còn đang rất mệt. Tôi vào một căn nhà cũ, khá là quen thuộc. Thôi rồi, cửa vừa mới gập lại đã bị khóa, ánh đèn Tivi hiện lên trong căn nhà là thứ sộc trắng và có hai cặp vợ chồng ngồi đó. "Chào buổi tối... Con yêu đã về." Và đây là khoảng khắc cuối cùng mà tôi có thể nhớ được.
     
    Phan Kim TiênGill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười một 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...