Hiện Đại Mãi Mãi - Sierra

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Sierra, 6 Tháng bảy 2019.

  1. Sierra

    Bài viết:
    1
    Mãi Mãi

    Tác Giả: Nguyễn Thị Lan Hương.

    "Tình cảm chính là sợi dây bền chắc nhất trói chặt con người.."

    * * *

    Cô sải những bước dài trên con đường nhỏ hẹp dẫn lên đồi. Bầu trời trong vắt không một gợn mây, gió nhẹ nhàng thổi, lay động những tán lá um tùm, khiến mùi hương hoa sữa phảng phất quanh mũi cô. "Hắt xì! Mùi nồng quá đi mất!" - cô thầm nghĩ, nhanh chóng bước qua nơi được coi là "lãnh địa hoa sữa" này. Sở dĩ nó có cái tên như vậy bởi hai bên đường là những hàng hoa sữa dày đặc, kín cả lối mòn. Không thể hiểu nổi, phải yêu hoa sữa tới mức nào mới có thể trồng nhiều như vậy, đúng là hành hạ người đi đường. Đi thêm một đoạn, cô thở phào, hít một hơi thật sâu, cô nhìn đồng hồ, đôi mắt bối rối, bước chân càng thêm vội vã. "Phải nhanh lên mới được!" - hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt.

    Cuối cùng cũng tới nơi rồi. Cô mỉm cười, nói với giọng hối lỗi:

    - Hôm nay em đến muộn năm phút rồi, anh có buồn không? Tại em vội mua cái này cho anh đó. - Cô giơ giơ bó hoa bách hợp giấu sau lưng, nở nụ cười rạng rỡ - Đừng buồn em nha, em biết là anh thích hoa bách hợp nhất mà. Anh không nỡ giận em đúng chứ?

    Cô nhẹ nhàng đặt bó hoa lên trước phần mộ, cô lấy khăn tay từ trong túi, lau đi bụi bẩn phủ trên di ảnh. Trong ảnh là một gương mặt tuấn tú, dịu dàng, người con trai ấy khẽ mỉm cười, đôi mắt đong đầy ấm áp và yêu thương. Cô thủ thỉ:

    - Đúng là đẹp trai chết đi được. Em cũng sắp già tới nơi rồi, sao anh còn trẻ thế chứ?

    Cô đứng dậy, chậm rãi quét tước, dọn dẹp xung quanh phần mộ:

    - Em sống tốt lắm, năm nay công việc ổn định hơn nhiều, em cũng hoàn thành chương trình cao học rồi. Ngày trước anh cũng từng nói rất muốn học cao học đúng chứ? Không sao đâu, em sẽ giúp anh thực hiện tất cả những gì anh muốn làm, nên anh đừng buồn, cũng đừng hối tiếc. Đồng nghiệp của em càng ngày càng quý em hơn, nên mỗi khi đi làm em cũng cảm thấy thoải mái, họ rất tốt. À, em sắp mua một căn nhà chung cư, anh có vui không? Anh nói anh thích màu xám, em sẽ sơn nhà màu xám, đồ đạc trong nhà cũng sẽ mua màu xám, đảm bảo anh sẽ thích..

    Cô chầm chậm kể chuyện, kể mọi thứ trên trời dưới đất, thỉnh thoảng lại bật cười vui vẻ như thể đang nói chuyện với anh. Cô ngồi phịch xuống đất, ngước mắt lên trời, đôi mắt cô đượm buồn, nhìn vào di ảnh của anh, ngón tay nhỏ bé của cô run run vuốt ve khuôn mặt ấy:

    - Mười sáu năm trôi qua, anh vẫn đẹp trai như ngày nào, chỉ có em già thế này, cũng hơn ba mươi tuổi rồi. Liệu anh có còn thích em không? Anh từng nói sẽ cùng em học đại học, rồi học cao học. Sau đó sẽ bên em cả đời để chăm sóc cho em. Anh trốn nhanh thiệt đó, người ta còn chưa kịp tỏ tình với anh, chưa kịp hứa hẹn gì hết. Anh bỏ đi để người ta một mình vậy mà coi được đó hả?

    Cô nức nở khóc thành tiếng, những giọt nước mắt mặn chát thấm vào môi, chảy xuống cổ, cô úp mặt vào lòng bàn tay, nước mắt thấm ướt đôi tay cô mất rồi. Thật là, đã bảo không được khóc trước mặt anh, mà năm nào cũng bù lu bù loa thế này, mất mặt quá.. Nhưng cô lại không nhịn được, nước mắt cứ rơi như thế này, cô biết phải làm sao đây..

    Cô rảo bước xuống đường lớn, ánh nắng vàng buổi chiều đông rọi xuống con đường vắng. Hai bên đường là hai hàng cây bàng, nay đã xơ xác, những cành lớn, cành nhỏ khẳng khiu, khô quắt lại, lá bàng vốn đã trút hết cách đây vài tuần. Cô thở dài, ngồi xuống một chiếc ghế đá, bàn tay cô chạm vào thân cây, đôi mắt nhắm lại, mi mắt run run như đang kìm nén..


    * * *

    - Này, anh đứng lại cho em, không được chạy!

    - Có ngốc mới đứng lại cho em đánh! Hahaha..

    Anh cười giòn tan, nụ cười của anh dội vào tai cô, tạo nên một thứ xúc cảm mạnh mẽ khó tả. Năm cô mười năm tuổi, anh mười bảy tuổi, hai người vẫn ở cô nhi viện, vẫn cùng nhau cười đùa dưới gốc cây bàng ở sân sau..

    "Bốp!"

    - Hứ, chừa nha, lần sau anh mà trêu em thì đừng có trách.

    Cô đuổi kịp anh, vỗ một cái thật kêu vào vai anh. Anh khuỵu nhẹ xuống, xoa xoa bờ vai nóng rát, anh lườm cô một cái rõ sắc, lẩm bẩm: "Người gì đâu mà đanh đá, trêu có xíu, sau này chó nó lấy"

    - Á à, anh giỏi nhỉ? Hôm nay anh chết chắc với em rồi!

    Cô phụng phịu mắng, giương cờ chiến với anh, anh hốt hoảng đứng dậy, chạy vội vàng chẳng kịp ngoái đầu. Tiếng cãi nhau chí chóe của hai người vang cả một khoảng sân, khiến nhiều cái đầu phải ló ra ngoài rồi bất lực lắc đầu: "Hai đứa này.. bao giờ mới chịu lớn?"

    Nắng chiều hè dịu nhẹ đổ xuống sân, khiến cho bầu không khí càng trở nên ấm áp, giống như nụ cười của đôi nam nữ trẻ, ngây thơ mà trong sáng.


    * * *

    Cây bàng đã gắn bó với hai người từ rất lâu rồi. Khi cô biết nhận thức, người mà cô luôn nhớ đến chỉ có anh, anh luôn luôn ở bên cạnh cô, chơi với cô, bảo vệ cô. Dù có chuyện gì xảy ra, dù ai bắt nạt cô đi chăng nữa, anh vẫn như vậy, sẵn sàng làm mọi thứ vì cô. Không biết từ bao giờ, cô đã phải lòng chàng trai ấy. Không biết từ bao giờ, cô không thể xóa nhòa hình bóng anh khỏi tâm trí mình.

    Cô day day trán, nhìn đồng hồ. "Đã muộn vậy rồi sao?" - Cô cầm túi xách, đi về phía đường lớn, vẫy một chiếc taxi rồi về nhà. Anh sẽ không cô đơn, vì anh đã có cô rồi. Cô sẽ không để anh phải cô đơn đợi chờ cô nữa. Cô.. cô đã trưởng thành rồi.

    Gió lặng lẽ vờn qua ghế đá, quanh quẩn bên thân cây, rồi thản nhiên rong ruổi trên bầu trời lớn, cô mở kính xe, ngước mắt nhìn lên trời, mặt trời vốn đã lặn từ lâu, thi thoảng lại thấy một vài đứa trẻ đạp xe đạp, cười đùa tíu tít. Một vài người phụ nữ tập trung tám chuyện, đôi mắt họ thỉnh thoảng đưa mắt trông chừng con mình, rồi lại tiếp tục với câu chuyện dang dở. Đèn đường đã bật sáng, ánh sáng vàng dịu nhẹ như muốn sưởi ấm người đi đường.

    Rời xa khung cảnh nhẹ nhõm, bình yên của ngoại ô, chiếc taxi đi thẳng vào trong trung tâm thành phố. Trời đã tối hẳn, không khí lạnh lẽo phả vào mặt cô, những tòa nhà cao tầng, những biển báo, những ánh đèn của người bán hàng rong trên vỉa hè khiến cô càng cảm nhận sâu sắc cái lạnh đến cô đơn này. Anh tài xế tốt bụng nhắc nhở cô kéo kính xe lên cho đỡ lạnh. Cô mỉm cười gật đầu, ngoan ngoãn ngồi yên, không nhìn ra ngoài cửa xe nữa.


    * * *

    - Hôm nay em rảnh không? Cùng bọn chị đi ăn giải sầu chứ? Trời lạnh thế này, ăn lẩu là ngon nhất rồi.

    Giám đốc bộ phận marketing vỗ nhẹ vào vai cô, đôi mắt hồ hởi, ấm áp khuyến khích cô. Cô thu gọn lại bàn làm việc, kéo khóa túi xách, rồi cúi đầu xin lỗi:

    - Hôm nay là sinh nhật bạn trai em, em đã hứa là sẽ về sớm đón sinh nhật cùng anh ấy rồi. Mọi người đi ăn vui vẻ nhé. Lần sau em nhất định sẽ đi cùng mọi người.

    Chị giám đốc xua xua tay, nở nụ cười chân thành. Chị lấy đôi găng tay từ trong túi áo, ấn vào tay cô:

    - Không sao không sao, sinh nhật bạn trai mà, cầm lấy nè em, trời lạnh lắm.. Đừng ngại, tí chị đi ăn lẩu rồi, ấm người ngay ấy mà. Em cứ dùng đi, mai đem trả chị, nhé?

    Cô bối rối không dám nhận, nhưng chị đã xoay người đi cùng đoàn nhân viên nữ đang vui vẻ rời khỏi phòng. Cô đứng lặng hồi lâu, rồi xỏ tay vào găng tay, rời khỏi nơi làm việc. Đường phố đã lên đèn, dòng người vội vã qua lại, nơi thành phố tấp nập này không có lúc nào là không đông đúc. Con người vẫn luôn như thế, luôn chạy đua theo những tham vọng to lớn chẳng có điểm dừng. Tham vọng chính là thứ đáng sợ nhất, nó có thể khiến con người trở nên bất chấp, thậm chí đánh đổi mọi thứ để đạt được.

    Cô nhanh chóng xốc lại tinh thần, rẽ vào cửa hàng bánh kem quen thuộc, lấy chiếc bánh gato bé xinh đã đặt từ trước rồi vui vẻ rời khỏi. Cô cảm thấy như hơi thở của cuộc sống đang thổi vào sâu bên trong cô. Nhìn chiếc bánh kem được đặt ngay ngắn trong hộp, cô mỉm cười hạnh phúc. "Hôm nay em về sớm như vậy, chắc là anh rất vui!". Đèn xanh, cô nhanh chóng bước sang đường, đôi mắt cô ánh lên tia sáng hi vọng, đôi mắt của thiếu nữ đang yêu.

    - Này, cô gái, cẩn thận!

    Một cánh tay mạnh mẽ kéo cô lại khiến cô ngã nhào, đôi tay cô vội vã bảo vệ chiếc bánh kem. Ngay lúc ấy, một chiếc ô tô phi thẳng về phía trước, đâm sầm vào cột điện. Nhiều tiếng hét thất thanh vang lên, người đi bộ túm tụm lại xung quanh chiếc xe, hô hoán giúp đỡ. Người thì hô cấp cứu, người vội vã mở điện thoại báo cảnh sát, nhiều người dựng lại xe, cố gắng mở cửa xe để cứu người bên trong ra.. Tài xế ấy say rượu.. Cô lẩm bẩm, lùi lại về phía sau, đôi tay cô ôm lấy chiếc bánh kem, người cô co rúm lại vì sợ hãi. Mọi thứ nhòa dần.. Cô thấy nhiều người quá! Sao lại nhiều người như vậy? Đừng có đứng trước mặt cô nữa.. Máu từ tay cô chảy ròng ròng xuống đất, từng giọt, từng giọt..

    - Cô ơi? Cô gì ơi? NÀY CÔ ƠI?

    Cô giật mình, đôi mắt cô lấy lại được tiêu cự, rất nhiều người vây xung quanh cô, họ chỉ trỏ, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Cô chuyển tầm mắt nhìn người vừa lay mình dậy, trước mặt cô là một người đàn ông trẻ tuổi, khuôn mặt anh ta vô cùng lo lắng.

    - Tay cô chảy máu rồi kìa, cô nên đi bệnh viện đi. Mọi chuyện ổn rồi!

    Cô mở miệng, nhưng không nói được thành tiếng, bàn tay cô run run chỉ chỉ chiếc xe. Người đàn ông như hiểu ý cô, anh nhìn về phía chiếc xe rồi thở phào:

    - Không có ai bị sao hết, người tài xế đó cũng chỉ bị thương ngoài da, đã được đưa đến bệnh viện rồi. Cô cũng nên đi đi.

    Cô cụp mắt, gật đầu, lí nhí nói cảm ơn. Giọng cô khàn đặc, nếu không để ý chắc chắn sẽ không nghe thấy nhưng người đó lại xua tay tỏ vẻ không có gì rồi đỡ cô đứng dậy. Cô tránh khỏi người kia, khập khiễng bước ra khỏi đám đông. Khuỷu tay cô nóng rát, đôi chân đau đớn, cô vội vã nhìn lại hộp bánh kem.. May quá, nó không sao cả!

    Như được tiếp thêm động lực, bước chân cô vững chãi hơn, hướng về phía một quán thuốc nhỏ để băng bó vết thương. Nơi này vốn đã gần tới nhà cô, việc đi bệnh viện là không cần thiết. Băng bó xong, cô trả tiền rồi chậm rãi về nhà, cô cứ cúi đầu không nói gì, im lặng suốt một đoạn đường.

    Cô bước vào trong nhà, mỉm cười đầy yêu thương với tấm ảnh đặt trên chiếc tủ nhỏ. Đặt chiếc bánh sinh nhật lên bàn, cô vuốt ve khung ảnh mà không nói gì.

    "Tách, tách.."

    Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống mặt bàn, không gian im lặng vô cùng, chỉ có âm thanh ấy vang lên trong căn phòng trống. Cô vẫn cười, nhưng đôi mắt cô đỏ sựng, vằn lên những tia máu. Nước mắt cứ vậy mà chảy dài, không uất ức, không kể lể, cô âm thầm mà lặng lẽ khóc. Nước mắt làm nhòa đi lớp trang điểm, lộ ra vầng mắt thâm quầng, nhợt nhạt. Một lúc lâu thật lâu sau, cô mới đứng dậy đi vào nhà tắm rửa mặt, tẩy trang.

    Cô ngồi xuống bàn ăn, nhẹ nhàng lấy bánh ra khỏi hộp, rồi chậm rãi cắm nến, cô hát bài hát "Happy birthday" hai lần rồi nháy mắt với bức ảnh.

    "Phù"

    - Ta đa! Anh thật ngốc. Lần nào cũng chậm như vậy, toàn bị em tranh thổi nến trước. Lêu lêu.. hihi, vậy là anh đã ba mươi sáu tuổi rồi đấy chàng trai của em..

    Lại như lần trước, cô không biết mệt mỏi mà trò chuyện vui vẻ với người con trai trong di ảnh, cô vui vẻ kể về những kỉ niệm của hai người từ thuở bé. Cô và anh đã từng như hình với bóng, đã từng hứa sẽ luôn có nhau. Cô dù không có cha mẹ, nhưng cô lại có anh. Kể từ khi cô biết nhận thức, anh là người luôn ở cạnh cô mỗi khi cô cần, sẵn sàng bao dung, che chở cho cô, người ấy hiểu cô hơn cả cô hiểu chính bản thân mình. Tuổi thơ của cô chính là anh, chỉ có anh. Cô yêu anh, yêu anh từ bao giờ cô cũng không biết. Cô yêu anh đến sâu đậm, đến mức không cần bất kì một ai khác, cô chỉ cần anh.. Cô co người lại, rúm ró nhìn anh trong bức ảnh. Anh luôn như vậy, luôn cười ấm áp như thế, dù cô có đến trễ bao nhiên lần, anh cũng không ngần ngại mà chờ đợi, dù cô có vụng về tới đâu, anh chẳng hề do dự mà bảo vệ cô.


    * * *

    "Anh, tình yêu thực sự là gì vậy? Anh có thể cho em biết được không?"

    "Em muốn biết thật ư? Tình yêu thực sự chính là.. mãi mãi"


    * * *

    Cô mỉm cười với anh, đầu cô nghiêng về một bên, vén lại tóc mình, cô cắt bánh, chậm rãi đưa từng miếng bánh gato vào miệng.. "Ngọt quá! Anh có cảm thấy ngọt ngào không?" Khoảnh khắc ấy, cô bỗng cảm thấy thực ra mùa đông cũng không lạnh lẽo như cô tưởng.

    Sáng hôm sau, như thường lệ, cô đến quán ăn nhỏ cạnh chung cư mua đồ ăn sáng và sữa đậu nành. Chủ quán nhìn thấy cô liền cười nói vui vẻ:

    - Cháu đấy à? Vẫn bánh mì với sữa đậu nành đấy hử?

    - Dạ không, hôm nay cháu muốn ăn xôi.

    Cô mỉm cười dịu dàng, bà chủ hồ hởi xới xôi rồi đưa cho cô cốc sữa đậu nành còn nóng, hơi nóng bốc lên nghi ngút, phả vào mặt cô. Một bàn tay chạm vào vai cô, sau đó một giọng nói trầm ấm cất lên:

    - Cô là..

    Cô ngỡ ngàng nhìn người đàn ông đối diện, anh ta ước chừng 34 - 35 tuổi, thân hình cao ráo, khỏe mạnh, đôi mắt sáng, khuôn mặt chững chạc, trưởng thành. Sao cô cứ có cảm giác đã gặp người này ở đâu đó..

    - Cô là cô gái hôm qua phải không? Cô gái bị ngã?

    - Anh là người đã cứu tôi? – cô chợt nhớ ra. Đây là người hôm qua đã kéo cô lại, rồi còn khuyên cô đi bệnh viện. Anh ta gãi đầu, cười xòa, trông anh ấy có vẻ hiền lành quá nhỉ? – Tôi.. hôm qua không được tỉnh táo, may mà có anh..

    - Không.. không có gì đâu, việc tôi nên làm mà, vết thương của cô ổn rồi chứ?

    - Tôi đã băng bó rồi, cảm ơn anh. Tôi xin phép đi trước.

    - Vậy.. chào cô. À cô ơi.. Cô tên gì vậy?

    - Tên tôi à? Tôi tên Mai, có chuyện gì không?

    - Tôi tên Trung. Rất vui khi được gặp cô.

    Cô không nói gì, chỉ mỉm cười để thay cho câu trả lời. Trung cũng mỉm cười, cô gật đầu, đi qua anh, tiến về phía chung cư của mình. Gió lạnh thổi qua, cảm giác chân thực đến từng lỗ chân lông. Cô kéo cao cổ áo, bước chân càng nhanh hơn. Trung không nói gì, im lặng dõi theo bóng hình cô cho tới khi cô khuất khỏi lùm cây xanh.

    Một ngày làm việc mệt mỏi trôi qua, cô chậm chạp bước từng bước vào nhà, nhìn thấy anh, cô lại mỉm cười ấm áp.

    - Em về nhà rồi này, hôm nay anh có cô đơn không. Công việc của em ngày càng nhiều, có lẽ phải xin chị giám đốc giảm bớt chút. Em không muốn lại về nhà muộn để anh chờ lâu. Em đi tắm chút. Một tiếng nữa là mình có cơm ăn.

    Cô sắp thức ăn và bát đũa ra bàn, một cái để bên phía anh, một cái bên cô. Thong thả ngồi xuống ghế, cô vừa ăn vừa trò chuyện. Giọng nói của cô không ngơi nghỉ trong căn phòng trống. Cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ, hôm nay không có trăng, chỉ có một vài ngôi sao lẻ tẻ, chúng tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt trên nền trời đen thẫm..


    * * *

    - Mai?

    Cô giật mình ngước nhìn lên, Trung đang đứng trước cửa nhà cô, trên tay là bánh mì và sữa đậu nành nóng. Anh cười hiền, đưa đồ ăn cho cô rồi tỏ vẻ xin lỗi:

    - Hôm nay bạn tôi nhờ tôi mua đồ ăn giúp nhưng lại không lấy nữa. Tôi thấy cô thường xuyên ăn sáng những thứ này nên đem tới cho cô. Cô không phiền chứ?

    Cô lặng người một lúc rồi nhận lấy bánh:

    - Vậy.. đợi tôi chút, tôi lấy tiền trả anh.

    Trung ngẩn ngơ, dường như không nghĩ rằng cô gái này sẽ làm vậy. Anh vội vã nắm cổ tay cô, kéo cô lại:

    - Không cần, không cần đâu. Nó đâu phải số tiền lớn gì. Dù sao hôm nay không cho cô tôi cũng sẽ cho người khác, cô cứ nhận đi mà.

    Cô mím môi, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay anh, mỉm cười tao nhã, cô gật gật đầu:

    - Thế thì cảm ơn anh nhé. Tôi vào nhà đây, anh đi về cẩn thận.

    Cánh cửa đóng lại, Trung không nói gì, chậm rãi bước đi, đôi môi anh nở nụ cười nhợt nhạt, khó mà nhận ra. Anh thở dài, tiếc nuối nhìn cánh cửa vừa mới đóng im lìm, tĩnh lặng. "Một ngày mới bắt đầu rồi!"

    Kể từ ngày hôm ấy, số lần "tình cờ" gặp nhau giữa cô và Trung ngày càng nhiều, dường như cô cũng cảm thấy điều gì đó không ổn. Hầu như sáng nào cũng thế, khi cô chuẩn bị mua đồ ăn sáng thì anh lại đưa nó ra trước mặt cô, nói rằng tiện đường nên mua giúp cô. Dù cô đã trả tiền nhưng cô vẫn cảm thấy không được thoải mái lắm.

    - Mai, em đi mua đồ ăn sáng à? Anh mua cho em rồi này.

    "Lại nữa rồi" – cô thầm nghĩ, một tay cô nhận bánh và sữa, một tay đưa tiền cho anh, trên môi vẫn là nụ cười đúng mực:

    - Cảm ơn anh nhé, sáng nào anh cũng tiện vậy sao?

    - Không sao, là anh tự nguyện mà. Cũng đâu phải cho không em?

    Lần nào cũng vậy, Trung hoàn toàn có thể khiến cô không cãi được, càng không thể từ chối. Cô cầm đồ ăn sáng trong tay, vẫy chào tạm biệt anh. Giống mọi lần, anh lại ngóng theo cô cho tới khi khuất bóng.

    * * *

    Mùa đông qua rồi, xuân lại tới. Không khí lạnh càng rõ, người người nhà nhà chuẩn bị đón tết. Cô cũng không ngoại lệ, tranh thủ vài ngày nghỉ, cô liền dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài rồi trang trí ngôi nhà thật đẹp. Góc phòng khách là một chậu hoa đào nhỏ nhắn, từng nụ hoa bất chấp giá lạnh mà đâm chồi, những búp non xanh mơn mởn thắp lên sự sống trong tiết trời giá lạnh. Cô lau vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. "Anh à, nhà chúng ta đẹp chưa này!" – Cô bước đến trước tấm ảnh, nở nụ cười vui vẻ, hạnh phúc. "Năm nay chúng ta lại đón giao thừa cùng nhau." Chuông cửa chợt vang lên, cô mở cửa, một bóng đen xông vào nhà, ôm ghì lấy cô:

    - Trời ạ, tao nhớ mày chết mất.

    Cô loạng choạng lùi về sau, bàn tay vỗ nhẹ nhàng lên vai người bạn thân thiết. Cô ấy chính là người bạn cùng cô trải qua hai năm cấp ba, bốn năm đại học, cùng cô san sẻ vui buồn. Cô cười nhẹ, thủ thỉ:

    - Linh, được rồi, vào đây, ngồi nói chuyện. Cuộc sống mày sao rồi? Uống trà nhé, tao mới pha, còn nóng lắm..

    - Cuộc sống tao vẫn thế, con cũng 7 tuổi rồi, nên tao mới rảnh qua thăm mày nè. Nói mới nhớ, thằng bé muốn gặp mày lắm.

    - Haha, vậy là không được rồi, Tết này tao phải tới gặp cún con dễ thương nhà mày, thằng bé càng lớn càng thông minh.

    Linh gật gù đồng ý, cô nhìn bao quát một vòng căn nhà nhỏ, đôi mắt cô chợt dừng lại trước tấm ảnh đặt tại trung tâm căn nhà, hàng lông mày nhíu lại, cô chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha. Mai dường như không nhận ra sự thay đổi của cô bạn thân, vẫn thao thao bất tuyệt nói chuyện. Linh trầm tư ngắt lời:

    - Sao mày lại để ảnh ở đó? Mười sáu năm rồi, mày vẫn vậy ư? Mai à? Mày tỉnh táo chút được không?

    Mai lặng người, cô không nghĩ tới Linh lại nói vậy, cô cười trừ, đẩy tách trà nóng ra trước mặt Linh:

    - Đó là nơi thuộc về anh ấy mà, mày nói gì kì quá.

    Linh định nói gì đó, rồi cô lại im lặng, cô nhìn người bạn của mình, đôi mắt đầy thương cảm:

    - Sao mày lại..

    - Được rồi mà, đừng nói vậy, anh ấy sẽ buồn lắm đó. Lâu rồi mày mới tới thăm tao, hôm nay ở lại đây ăn cơm nhé. Nào, đừng xị mặt ra thế, vào đây, phụ tao nấu cơm.

    Bữa ăn thịnh soạn với những món ăn ngon mắt được bày ra bàn ăn, Mai hớn hở trầm trồ tài nấu nướng của cô bạn, càng ngày càng khiến người khác ganh tị muốn độn thổ. Thịt kho tàu, mực xào hành tây, canh rau củ, tôm chiên tẩm bột.. Một bên cô sắp bát đũa, một bên không ngừng than vãn về khả năng nấu ăn không đâu vào đâu của mình.

    - Có tao với mày ăn thôi mà, sao lại 3 cái bát?

    Linh ngần ngừ hỏi cô, cô chẳng để ý mà chỉ vào anh, khuôn mặt mang theo vui vẻ và hạnh phúc, pha chút hờn dỗi vô cớ:

    - Còn anh ấy nữa. Hôm nào anh ấy cũng ăn cơm với tao mà. Nào, ngồi xuống đi, hôm nay được đặc cách ăn những món ngon do mày nấu, tao sẽ không ngại mà ăn hết đâu nha.

    Nhìn Mai vừa vui vẻ ăn cơm, vừa trò chuyện với tấm ảnh mà mắt cô ươt ướt. Cô xoay mặt lại, bí mật lau đi giọt nước mắt vừa trào ra. Nếu cậu ấy không muốn quên thì sao cô phải ép buộc chứ? Cậu ấy đã chịu quá nhiều tổn thương và đau đớn rồi. Cô lấy lại tinh thần, gắp thức ăn cho Mai, "chỉ mong rằng cậu sẽ không hối hận khi sống một cuộc sống như thế này." – Cô thầm cầu mong những điều tốt đẹp nhất dành cho người bạn của mình.


    * * *

    - Mai, đồ ăn sáng của em này.

    Đã một năm trôi qua, sáng nào cũng vậy, Trung và cô như có duyên mà đều gặp ở chung một chỗ, cùng một tình huống, chung một hoàn cảnh. Cô dường như đã quen, im lặng nhận lấy bánh và sữa rồi trả tiền cho anh. Lần nào cũng như lần nào, ngoài lời cảm ơn, cô sẽ không nói thêm bất cứ điều gì khác. Cô vừa đi vài bước, giọng của anh rõ ràng mà kiên định vang lên sau lưng:

    - Em có thể cho anh một cơ hội hay không? Cơ hội được bảo vệ và chăm sóc cho em, được yêu và ở bên cạnh em. Em không cần phải trả lời ngay lập tức, anh sẽ đợi.

    Cô xoay lưng lại, đối mặt với anh, có lẽ do khoảng cách không đủ xa, nên cô nhìn thấy sự chân thành trong mắt anh. Cô mỉm cười, không chút do dự liền trả lời, giọng nói nhẹ nhàng pha chút dịu dàng ấy lại khiến anh ngỡ ngàng:

    - Xin lỗi, em không thể cho anh một cơ hội nào cả, càng không thể cho em một cơ hội nào hết. Cuộc đời em chỉ yêu duy nhất một người mà thôi.

    Trái tim anh khẽ nhói, anh không tỏ ra thất vọng hay buồn bực, anh cười lại với cô, nụ cười ấy cô nhìn thế nào cũng rất khó coi:

    - Vậy anh có thể làm bạn tốt của em, đến hết đời này.

    Hai người lặng lẽ nhìn nhau, khoảng sân không lớn nhưng đủ khiến hai người trở nên lạc lõng. Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, lá cây lác đác rụng xuống bậc thềm. Mùa thu.. đến rồi.


    * * *

    Hôm nay là sinh nhật thứ năm mươi của cô, chậm rãi men theo lối mòn, cô im lặng ôm bó hoa bách hợp vẫn còn tươi, mùi hoa sữa thơm nồng bao quanh thân thể cô. Năm nào cũng vậy, cô ngửi mùi hương nồng nàn này đến quen mất rồi. Cô đặt bó hoa trước mộ anh, lặng lẽ dọn cỏ, quét sạch lá rụng và cỏ khô:

    - Lại một năm nữa trôi qua, em sắp không bước nổi nên đây nữa rồi. Sao trước đây lại ngốc thế, cố chấp muốn anh yên nghỉ trên ngọn đồi này. Có lẽ nó đã gắn bó với chúng ta quá lâu, khiến em không thể từ bỏ, giống như anh vậy. Anh biết không? Trái tim ở đây, vẫn luôn đập vì anh, từng mạch máu trong cơ thể này vẫn luôn chảy vì anh. Chúng biết rằng nhờ có anh mà chúng vẫn còn được hoạt động. Em cũng vậy, tất cả là nhờ có anh.

    Cô đặt tay lên tim mình, đôi mắt cô đắm đuối nhìn anh, nụ cười anh thật đẹp, nó khiến cô không thể rời mắt. Cô vuốt ve khuôn mặt anh, tiếp tục trò chuyện trong vô thức, như thể anh đang ngồi bên cạnh cô vậy.

    Cô thấy anh đưa tay ra với mình, anh nói: "Đi với anh nhé!" Cô thỏa mãn biết mấy, cô đã chờ đợi giây phút này từ lâu lắm rồi. Đôi tay cô vươn ra, muốn chạm tới anh, nhưng bất chợt một giọng nói vang lên, khiến anh biến mất, tan thành khói bụi, cô bừng tỉnh.

    - Mai, em đừng như vậy, đừng đi.

    Trung bất lực gọi tên cô, nhịp tim cô đang giảm dần, cô không muốn sống nữa sao? Các bác sĩ vội vã đo chỉ số tim mạch cho cô, đôi mắt cô nặng nề mở ra, nhịp tim cũng dần ổn định. "Đây là đâu?" – Cô mơ màng suy nghĩ, có thứ ánh sáng chói lóa soi thẳng vào mắt cô, sau đó cô thấy Trung. "Anh đang làm gì ở đây thế?" – Hơi thở cô dồn dập, gấp gáp hơn. Trung nắm lấy tay cô, đôi mắt anh vẫn như thế, chân thành mà kiên định. Cô cảm thấy có lỗi với anh quá. Mười mấy năm qua, anh ấy vẫn lặng lẽ quan tâm cô, không chút phàn nàn, oán trách, dù cô không thể cho anh cái gì, càng không thể yêu anh. Ngón tay cô yếu ớt cử động, cô dần bình ổn lại hơi thở của mình nhờ mặt nạ ô xi. Cô thấy Trung theo bác sĩ ra ngoài, tầm mắt cô thu hẹp lại, bóng đen bao trùm lấy cô..

    - Do ức chế tinh thần tích tụ quá lâu, cộng với vết thương do tai nạn cũ nên cục máu đông ở não đã trở nên rất nguy hiểm. Nếu cứ duy trì tình trạng như bây giờ, có lẽ bà ấy cũng chỉ còn hai tháng nữa thôi.

    - Chẳng lẽ.. không thể mổ sao?

    - Chúng tôi xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức. Nhưng bà ấy không có chút ý chí sống nào cả. Chuyện này.. chỉ có trời mới quyết định được.

    Bác sĩ lắc đầu rời đi, Trung tựa đầu vào tường, đau đớn nhìn cô qua lớp kính trong suốt, khoảnh khắc thấy cô nằm gục trước mộ chàng trai ấy, trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt. Anh lặng lẽ rời đi, có lẽ cô đói rồi, anh nên mua gì đó. Bạn thân của cô cũng đã biết tin, nghe nói cô ấy tên Linh. Cô ấy vẫn đều đặn đến thăm cô vào buổi tối, nhưng cô cũng không nhận ra.

    Thời gian trôi qua thật nhanh, một tháng này cô mơ mơ màng màng, thường nói những chuyện mà anh không hiểu, thường kể về một đôi nam nữ lớn lên cùng nhau ở cô nhi viện. Đôi mắt cô dường như không có tiêu cự, cứ chăm chú nhìn vào khoảng không trống vắng mà nói chuyện. Bất cứ khi nào cô mở mắt, cô đều nói không ngừng, cô nhẹ nhàng thủ thỉ như thể sợ ai đó chạy mất. Anh vẫn thế, vẫn im lặng lắng nghe những gì cô nói, vẫn ở bên cạnh cô, đút cháo cho cô ăn. Bây giờ nhận thức của cô không rõ ràng, thỉnh thoảng cô sẽ nhìn anh và nói những lời yêu thương mặn nồng. Có lẽ cô nghĩ anh là chàng trai kia.

    Rồi một ngày, anh thấy đôi mắt cô không mang vẻ mơ màng khó đoán nữa. Đôi mắt ấy nhìn thẳng vào anh, miệng cô mấp máy nói gì đó. Anh vội vàng kề sát tai về phía cô, những âm thanh vỡ vụn, gấp gáp truyền vào tai anh. Cô yếu ớt nắm chặt lấy ga giường khiến giọng nói càng thêm dồn dập, đứt quãng. Anh đặt tay lên bàn tay cô, mỉm cười dịu dàng:

    - Anh nghe thấy rồi, chờ anh một chút nhé.

    Anh rời khỏi phòng bệnh, nụ cười đã tắt ngấm từ lâu. Đôi chân anh rảo bước về phía tiệm bánh. Cô ấy vẫn luôn khiến anh không thể dứt ra được, nhưng lại có thể thản nhiên mà làm anh đau đớn như thế. Trái tim à? Rốt cuộc mày muốn đau thêm bao nhiêu lần?

    Chiếc bánh kem nhỏ nhắn được đem vào phòng bệnh, đôi mắt cô vẫn hướng tới phía cửa ra vào, cho tới khi cô nhìn thấy chiếc bánh kem trên tay Trung. Dù anh không thấy cô cười, nhưng đôi mắt cô đã nói lên tất cả, rằng cô vui biết bao nhiêu khi thấy chiếc bánh kem này. Cô nặng nhọc tháo mặt nạ ô xi ra, Trung giật mình, đưa tay ngăn cô lại nhưng cô không chịu:

    - Đừng, em muốn chúc mừng sinh nhật anh ấy. Anh giúp em thắp nến với.

    Ngọn nến hồng với con số 52 bừng sáng trong phòng bệnh, cô nhìn ngọn lửa nhỏ nhắn mà trái tim khẽ đập lệch một nhịp. Bao nhiêu năm trôi qua, dù là năm năm, mười năm, hay hai mươi năm, tình cảm của cô dành cho anh vẫn vậy, vẫn mạnh mẽ và mãnh liệt. Đối với cô, anh chính là duy nhất. Miệng cô khe khẽ hát:

    - Happy birthday to you, happy birthday to you.. happy birthday, happy birthday.. happy birthday.. to.. you.. khụ, khụ.. khụ khụ..

    Trung vội vã đỡ lấy cô, máu chảy ra từ mũi, từ miệng cô. Anh hoảng hốt, đỡ cô xuống giường, định chạy đi gọi bác sĩ nhưng tay cô níu lấy áo anh, nhẹ lắc đầu. Cô thều thào phát ra những âm thanh yếu ớt. Anh lại kê sát tai mình vào miệng cô, cô nắm chặt lấy áo anh, như đang kìm chế cơn đau:

    - Không cần đâu, em biết em không thể chịu đựng thêm được nữa..

    - Em cố gắng chút, anh gọi bác sĩ cho em.

    Cô lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt anh nong nóng, có thứ gì đó như muốn chảy ra ngoài. Cô cố gắng chống đỡ để có thể nói cho anh nghe những điều cô muốn nói từ lâu:

    - Em.. xin lỗi.. và cảm ơn vì anh đã.. khụ khụ.. giúp đỡ em trong thời gian qua. Em không thể yêu ai khác ngoài anh ấy. Chỉ mong anh.. từ bây giờ sẽ sống thật hạnh phúc.. em nhìn thấy.. sự chân thành của anh, nhưng em.. thực sự rất xin lỗi.

    Nhịp tim của cô đột ngột tăng nhanh, cô ho càng dữ dội hơn, đến mức phải bụm miệng ngăn lại, máu dây ra bàn tay cô, nhuộm đỏ áo hai người, khuôn mặt cô nhăn lại vì đau đớn, máu vẫn chảy không ngừng. Trung hoảng sợ ôm lấy cô, anh lộn xộn nói chuyện, anh nói gì, anh cũng không nhớ nữa. Rồi anh mới chợt nhớ tới bác sĩ. Giọng nói tuyệt vọng của anh vang lên trong phòng bệnh. Cô dù đau nhưng vẫn cười, Bàn tay nhuốm máu đỏ tươi dịu dàng đặt lên má anh, cô mỉm cười tao nhã, hệt như ngày anh tỏ tình với cô, dù nếp nhăn đã hằn trên khóe mắt, khóe môi:

    - Anh ấy còn đang chờ em.. ở cửa bệnh viện. Tạm biệt, Trung. Cuối cùng, em cũng đã hiểu được ý nghĩa thực sự của tình yêu.. "mãi mãi"

    * * *

    Đám tang của cô không có họ hàng ruột thịt, chỉ có đồng nghiệp và người bạn thân cùng gia đình của cô ấy tới viếng. Linh nức nở khóc trước quan tài. Bao nhiêu nỗi buồn, uất ức như thể tuôn ra hết cả. Anh lặng lẽ đứng cạnh quan tài. Thỉnh thoảng sẽ có người tới vỗ vai anh, như cảm thông, lại như thương hại. Anh không quan tâm. Anh nhìn vào di ảnh, một người phụ nữ tuổi độ năm mươi, khuôn mặt tươi tắn, đang mỉm cười dịu dàng. Nụ cười ấy đẹp biết mấy, anh đã từng mơ một ngày cô cũng nhìn về phía anh mà nở một nụ cười như thế.

    - Sinh nhật năm mười tám tuổi, người mà bà ấy yêu thương nhất vì cứu bà ấy mà chết, từ đó bà ấy không thể có một ngày sinh nhật đúng nghĩa. Bây giờ, bà ấy lại ra đi đúng ngày sinh nhật của anh ta.. bà ấy chẳng lẽ đã làm gì sai mà phải chịu đựng nhiều đớn đau đến thế?

    Giọng nói của người phụ nữ cất lên trong phòng trống, dội vào tai Trung. Người đàn ông khổn khổ ngồi sụp xuống, gục đầu vào gối. Dù rằng không ai thấy, nhưng âm thanh "tách, tách" vẫn vang lên, thứ âm thanh vỡ vụn ấy đã khiến bà nhận ra: "Người đàn ông này thực sự đã yêu bạn thân của bà tới mức nào". Bà khẽ lắc đầu, những con người si tình, thực sự phải tự làm khổ mình đến thế hay sao?

    * * *

    Trên ngọn đồi nhỏ, một người phụ nữ chậm rãi đặt trước hai phần mộ một bó hoa bách hợp. Bà chăm chú nhìn vào hai bức ảnh, đôi mắt đầy nếp nhăn khẽ chớp:

    - Ông ấy đã tới thăm từ trước rồi ư? – rồi bà thở dài – Mai, người ấy vẫn không thể quên được bà. Vẫn đều đặn tới đây thăm bà và người mà bà yêu thương nhất. Hôm trước tôi vô tình được biết, người đưa bà vào bệnh viện hôm anh ta mất lại chính là Trung. Ông ấy thực ra biết tất cả, ông ấy đã chờ đợi bà từng ấy năm, rồi bên bà từng ấy năm. Cuộc đời này, hóa ra lại lắm éo le đến thế..

    Gió vẫn thổi xào xạc, thổi vào những đóa hoa bồ công anh khiến chúng tan rã. Những cánh hoa rời khỏi mẹ, bay lên bầu trời cao. Gió đang đưa chúng đi.. Bầu trời âm u đến lạ, đôi mắt bà nhìn về phía chân trời xa, nơi ấy hiện lên bóng hình của đôi nam nữ trẻ tuổi, hạnh phúc mơ về tương lai tươi sáng. Một đám mây đen ùn ùn kéo tới, kèm theo tia chớp rạch ngang trời..

    * * *


    The end!
     
    Lam Nhạn thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...