Bật máy tính lên và sreach từ điển tiếng việt: "Lửng lơ" Tôi mông lung đọc từng từ chú giải của định nghĩa hai từ thuần việt ấy.. Một yên bình sớm vụt qua trả lại cho tôi màn đêm đen quen thuộc đến lạ. Đã bao giờ tôi quen với điều đó, không quan trọng nữa, dường như trái tim của chàng trai chênh vênh đã là bạn thân của sự cô độc quá lâu để tự mình bước ra rồi. Gần 12 giờ tôi vào xem những tin tức đủ để thời gian chậm chậm gắm nhấm bản thân. Một sự quen thuộc bủa vây lấy khoảng không gian này. Không phải tách cafe điếu thuốc. Không phải những bản nhạc du dương dần dần mời gọi chúng ta gục ngã trước những giấc mơ đẹp. Tôi chỉ đơn thuần là bạn của màn đêm và màn đêm cũng vậy. Đã từ bao giờ ư? Không nhỡ nổi nữa rồi. Từ ngày tôi trượt nguyện vọng 1 vào đại học rồi đánh mất tình yêu đầu ngọt ngào tuổi thần tiên. Từ ngày bố mẹ tôi biết rằng tôi nợ môn và bỏ học, hay từ ngày em trai tôi vượt qua tôi về mọi mặt.. Câu chuyện nào cũng gặm nhấm tôi từ từ một cách khoan khoái ấy vậy mà tôi bất lực trước những sát thương ấy. Ngày còn nhỏ tôi mơ, mơ là một chàng trai mạnh mẽ trưởng thành rồi làm trụ cột cho gia đình.. Tôi ước gì tôi chưa từng ước. Trưởng thành trước sự vô lực của bản thân, trưởng thành trong sự dị nghị đàm tiếu của gia đình, tôi lựa chọn cho mình thất bại. Nghe yếu đuối và hèn hạ lắm đúng không? Tôi đâu có phủ nhận. Ngày mà tôi gục ngã thì tôi cũng tự đánh mất niềm tin nơi bản thân mình rồi. Tôi lại ngồi dậy lên gác mái để hòa mình vào những làn gió đêm. Có lẽ sẽ có ai đó dang tay ôm tôi vào lòng để tôi có thể khóc 1 lần thật thoải mái không vướng bận. Tôi mong vậy. Sống ở thủ đô từ bé tôi biết bản thân cần nỗ lực. Nhưng bản thân lại là minh chứng của sự thất bại. Trượt đại học người tôi thương rời bỏ tôi. Tôi còn bố mẹ. Bỏ học và lêu lổng chơi bời. Niềm tin của gia đình rời bỏ tôi. Ngày e trai tôi thành công với dự án mà tôi còn phát âm sai: Youtube là ngày mà chút yêu thương duy nhất còn sót lại của nơi gọi là mái ấm cũng xách vali và rời đi. Từ ngày đó, tôi chỉ còn lại tài sản đồng hành đáng giá duy nhất là sự cô đơn. Và rồi tôi làm bạn với đêm trong vô thức. Tôi lại lên mạng kiếm những diễn đàn nơi ai cũng không biết ai và lặng lẽ trà trộn vào đó. Tôi đi tìm sự tồn tại riêng của chính mình khi mà nó mờ nhạt đến mức đáng thương. À tôi có thói quen viết nhật ký. Mặc dù lộn xộn không đầu không kết nhưng nó là những dòng tin vui ít ỏi trong não bộ của tôi hàng ngày và đã 3 năm cuốn sổ đó phủi bụi trên giá sách.. Ước gì.. Tôi lấy tay che miệng. Đã quá đủ cho những điều ước chưa bao giờ là hiện thực rồi. Ngày hôm nay kết thúc rồi. Chờ một chút nữa thôi mặt trời lên mình có thể ngủ được rồi. Tôi lại bật thanh âm quen thuộc ấy mà dù ngàn lần tôi chỉ ấn tượng với câu hát: "Vòng luân hồi làm người ta mệt mỏi.. có em rồi đời sống này khỏe hơn Làm người nội trợ cực nhọc đi ít nhiều, vì anh muốn nuôi mèo, nhà có cả trẻ con Mà đúng phải lẽ ra, anh cần trách nhiệm, trưởng thành, vươn cao cho gia đình dựa bóng Dẫu sai lầm thì vẫn là kết quả, của thời thanh niên mình tràn trề nhựa sống".. Chúc cả thế giới ngủ ngon! Hà nội, ngày thứ hai của những dòng cảm xúc lộn xộn, tháng.. năm..