Tên truyện: Lời Thì Thầm Của Đất Tác giả: Ngọc Nguyên Thể loại: Tự truyện Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Nguyễn Ngọc Nguyên Hằng bao thế kỉ dài dằng dặc nối tiếp qua đi, bốn mùa quay về trên hành tinh xanh tươi đẹp, cây rừng đâm chồi nảy lộc đơm hoa kết trái, thú rừng ngơ ngác bên lưng đồi gầm gừ rống tiếng gọi bầy đàn, trẻ em nô đùa trên đồng cỏ xanh mơn man, người người cùng chung tay xây đắp thế giới ngày một văn minh tiến bộ, sinh sôi nảy nở. Loài người đi đi mãi cho đến một ngày nhà cao tầng mọc lên san sát, nền công nghiệp phát triển vượt bậc, loài người ít gặp mặt nhau hơn thay vì nhìn thấy nhau từ những công cụ từ xa truyền tải, loài người bay ra ngoài không gian xa xôi đi khám phá tìm tòi những hành tinh lạ, tin chắc rằng đâu đó vượt thái dương hệ có một hành tinh mang sự sống. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, cho đến một ngày trái đất dần nóng lên, băng tan ở hai đầu cực, hạn hán lụt lội sóng thần, động đất, thiên tai, dịch bệnh xảy ra khắp nơi trên quả địa cầu, trên căn nhà mà loài người đang nương náu. Cho đến hôm nay mùa xuân đã không còn, và nhiều năm trôi qua nữa, mùa xuân sẽ mãi mãi không về với chúng ta, chỉ bởi vì sao, chỉ bởi vì loài người đã quay lưng lại với quả đất thân yêu này, quay lưng lại với chính căn nhà mà chúng ta đang nương náu. Loài người cứ tưởng rằng hành tinh này vô tri vô giác, loài người đâu biết rằng toàn bộ khối đất này là cả một linh hồn. Trái đất cho chúng ta mạch nước ngầm tinh khiết thơm ngon, loài người bằng những công cụ kĩ thuật hiện đại, dùng mũi khoan thọc tận sâu vào trong lòng đất, lấy lên mạch nước ngầm để sinh hoạt tắm rửa ăn uống, thế nhưng loài người mặc tình sử dụng nó còn lãng phí đem đi rửa xe, xe sạch rồi vẫn còn xịt rửa ào ào, thậm chí để nước chảy tàn lan mà không có ai dùng đến, đâu biết rằng những vùng gần xích đạo không có lấy nước để mà nấu cơm, để mà uống trong cơn thèm khát.. Loài người càng đâu biết rằng mỗi giọt nước chính là mỗi giọt máu của trái đất này. Rừng cây xanh mặc tình cưa chặt, chặt đến đâu từng dòng nhựa sống chảy ra đến đó, loài người đâu biết rằng rừng cây chính là những cánh tay của trái đất này, những cánh tay đã dang rộng che nắng cho chúng ta những buổi trưa hè nóng cháy, ôm ấp chúng ta vào lòng cho chúng ta những vườn cây trái ngọt, đem về cho chúng ta những cơn gió sớm mai. Những cánh tay đó đã thu gom khí CO2, tạo ra khí O2, cho chúng ta bầu không khí trong lành còn phần mình nhận lấy chất độc, khổ đau. Những cánh tay đó là những chiến binh oai hùng nhất giữ vững ở đầu nguồn chặn đứng những cơn lụt lội thiên tai, mang về cho loài người những cơn mưa phơi phới thấm đẫm đất đai, là căn nhà cho muôn thú hoang tồn tại. Những cánh tay phủ xanh đồi trọc khô cằn, cho thế gian bức tranh kinh diễm nhất. Vậy mà loài người nỡ đan tâm chặt đứt cánh tay đó, từng cánh tay theo từng nhát chém của lưỡi cưa lưỡi rìu rớt rụng xác xơ, cánh tay đã từng ôm ấp vuốt ve cho chúng ta, cho muôn loài và còn hơn thế nữa.. Loài người đã vô ơn quay lưng lại với trái đất này, với cái nôi khổng lồ đã ẵm bồng cưu mang tổ tiên chúng ta cũng như tất cả mọi loài trên đất. Đã vô ơn bạc nghĩa chặt đứt tay chân, rút cạn máu tước đoạt đi màu xanh trên trái đất này, còn vô tình ném rác rưởi dơ bẩn lên trái đất thân yêu, hủy hoại cạn kiệt nguồn tài nguyên trong lòng đất, đem khí thải dơ bẩn đổ xuống sông xuống rạch, đem xà phòng chất sát trùng đổ xuống cống rãnh trôi đi, loài người đâu biết rằng điều bất nhân đó đã vô tình giết chết tất cả những vi khuẩn có lợi dưới lòng sông, dưới cống rãnh, vi khuẩn có lợi không còn, dòng sông cống rãnh đen ngòm hôi thối, tạo điều kiện cho vi khuẩn có hại phát sinh ra, xâm nhập vào thân xác chúng ta tạo nên tất cả mầm bệnh lạ. Năm nay mùa xuân không về nữa, cây rừng úa tàn xác xơ Thú hoang gục đầu bên dòng suối cạn khô, bão tố dâng lên thay cho ngàn muôn tiếng thét, hạn hán quay về xé toạc da thịt của trái đất thân yêu. Loài người xin hãy lắng nghe.. Lắng nghe Trái đất đang quằn quại đau đớn, trái đất đang khóc than vì những đứa con thân yêu của người đã quay lưng phản bội người, hủy hoại người, họ đâu biết rằng hủy hoại người là đang hủy hoại chính họ, vì một khi người băng hoại, tất cả sự sống đều sẽ không còn. Cho đến một ngày loài người hiểu ra chúng ta cần nhau trong lúc cô đơn nhất, chúng ta tìm về nhau yêu thương nhau trong lúc cô đơn nhất, đó là khi bão tố qua đi. Chúng ta hãy cùng nhau ươm mầm xanh cho trái đất thân yêu, bù đắp lại những gì chúng ta đẽ gieo mầm tội lỗi, chữa lành lại cho trái đất này. (heal the earth) Hạt mầm xanh gieo xuống, gieo sự sống muôn loài!