Gửi em, cô gái của tôi! Đã có lần tôi thấy em khép mình trong một căn phòng kín, mơ hồ không biết bước chân mình đang đi về đâu, sự tồn tại của em trên đời này có giá trị gì. Tôi biết, cuộc đời này là những mảnh ghép muôn màu khác nhau. Giữa màu đỏ chói lọi vẫn đan xen với sắc trắng tinh khôi. Bên cạnh màu vàng rực rỡ còn ánh lên những gam màu xanh của đại ngàn. Cuộc đời của chúng ta cũng vậy. Em hay biết bao người khác cũng là một mảnh ghép của sự sống. Mảnh ghép nào cũng mang trong mình những màu sắc riêng, tính cách riêng và cả sứ mệnh của mình nữa đó em ạ. Mảnh ghép nào cũng đáng quý, đáng trân trọng nhưng đừng để mảnh ghép của mình tồn tại một cách vô nghĩa mà phải khiến nó trở thành những giá trị của riêng em trong cuộc đời này. Trong bài thơ "Không đề" của nhà văn Nam Cao nhà thơ đã viết: "Con thuyền đi qua Để lại sóng Đoàn tàu đi qua Để lại tiếng Đoàn người đi qua Để lại bóng Tôi không đi qua tôi." Cô bé của tôi ơi, hãy thử nghĩ mà xem, nếu em chỉ tồn tại trên đời này một cách đơn thuần mà "không đi qua em" thì sự sống này có giá trị gì?