Tiểu Thuyết Lời Nguyền Không Thể Bước Qua - Hua Jasmine

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hua Jasmine, 27 Tháng chín 2020.

  1. Hua Jasmine Tôi đã đi quá lâu trên nhân gian....

    Bài viết:
    9
    [​IMG] [​IMG] Tác phẩm: Lời Nguyền

    Tác giả:
    Hua Jasmine

    Thể loại: Truyện dài

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Hua Jasmine

    Văn án: Trần Gia có một bí mật khủng khiếp liên quan đến của cải và huyết thống. Bí mật vừa tàn ác, vừa đau thương, khiến người trong cuộc không dám đối diện, làm liên lụy hậu nhân. Vậy An và Liêm, hai người trẻ của hai dòng họ có oán thù sẽ làm gì để sống, và để yêu thương?
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng năm 2021
  2. Hua Jasmine Tôi đã đi quá lâu trên nhân gian....

    Bài viết:
    9
    Chương 1: Một Người Tên B

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm đó là ngày 21 tháng 2, tức ngày 19 tháng Giêng. Tết vẫn còn một ít dư âm. An không có hẹn với ai ngoài mr B.

    Mr B là bạn của ba An. Ông mới từ nước ngoài về, sau rất nhiều năm tháng không ai liên lạc được. An nhận cuộc gọi từ người đàn ông đó khi vừa tan sở làm. Cô nhớ mang máng có người tên như vậy trong tấm ảnh ba cô vẫn giữ lại trong Album ảnh gia đình.

    Quá tò mò, An quyết định hẹn mr B ở quán cà phê cô hay tự kỷ, khi "bị đời vùi dập"! Cách nói chuyện đầy ẩn dụ kiểu vậy của cô là một dấu hiệu nhận biết sáng rỡ với bạn bè, nhưng lại là một dấu trừ với mr B. Cô hoàn toàn không biết loại cảm nhận này ở ông ta!

    Bàn gần cửa sổ nhìn ra vườn cây có nhiều gió khi chiều sắp tàn. Mr B ngồi đợi sắn với ly cà phê đen nóng. Tuy vậy, vẻ lạnh lẽo của ông khiến vài làn khói từ cái ly sứ trắng hóa èo uột. An quan sát mr B từ xa. Cô bắt mình thở rất chậm, đi thẳng vào toilette trang điểm lại đậm gấp đôi khi rời văn phòng. An muốn trông cô già dặn hơn chút.

    - Chào bác B. Là con, An đây!

    - Chào An.

    Không có thêm lời nào.

    Cái ngón tay già nua nhão nhoẹt chỉ vào chiếc ghế gỗ. An thấy bị ép tim. Cô vẫn không phản ứng. Ngoan ngoãn một chút không hại gì.

    Mất 10 hay 15 phút Mr. B không dùng lời nói. Ông dùng ánh mắt và ngón tay hướng dẫn An. Cô gọi cà phê muối như lệ thường.

    - Sao con phải làm nhân viên văn phòng vậy? Nhà con làm kinh doanh, sao con không tham gia quản lý cơ ngơi của gia đình?

    An nổi da gà khi nghe chữ "gia đình" từ miệng ông. Cô không hiểu sao mình rất căng thẳng. Sao lại để cho ông ta điều khiển cảm xúc mình vậy An?

    - Thôi bác! Muốn nói gì với con thì đi thẳng vào vấn đề luôn đi ạ. Con không thích kiểu trò chuyện này đâu! Xin lỗi nếu vô lễ!

    Mr. B sửng sốt! Ông ta thật sự không ngờ có loại phản ứng này từ An. Khi cầm điện thoại gọi cho cô, ông đã chắc mẩm sẽ tàn phá sự bình yên của cô thật triệt để. Nhưng giờ, ông ta bỗng dưng thấy mình không biết rõ cô như vẫn nghĩ. Con nhỏ này không cả nể. Nó có lẽ khá ngông cuồng. Sao mấy đứa ông thuê theo dõi bảo An là kiểu phụ nữ truyền thống nhỉ? Theo dõi những ba năm ròng rã, từ khi ba nó mất. Sao lại sai? Sai ở chỗ nào? Phản ứng tiêu cực vừa nãy tuyệt đối không có ở dạng phụ nữ nhu mì, truyền thống.

    Mr. B ngồi im. An nhìn thẳng vào gương mặt đối diện với mình. Dấu vết thời gian dù thế nào cũng không che được vẻ đẹp từng có. Tuy vậy, sự truy lạc phả ra từ hơi thở của ông ta, cộng với ánh mắt lành lạnh của đối phương khiến cô thấy rợn người. Cô tiếp tục chìm vào trạng thái buộc mình thở chậm. Thở chậm sẽ làm cho suy nghĩ chậm lại.

    * * *

    Về tới nhà thì đã hơn chín giờ tối.

    An không biết cảm giác của mính lúc đó là gì. Mơ hồ. Mệt. Muốn được sạch sẽ.

    Khi vùi mình trong bồn tắm, cô thấy mình cần phải ngủ thật nhiều. Chắc mai sẽ xin nghỉ.

    Khi quá khứ là một chuỗi những việc không có trong ký ức thì việc nghe ai đó kể, cũng chỉ như nghe một câu chuyện đời vẫn ra rả từ vô số nguồn hàng ngày, không ấn tượng.

    Cảm thấy Mr. B có một liên hệ nào đó với ba mình, An hỏi mẹ cô vào sáng hôm sau. Sau một đêm ngủ chập chờn, gương mặt xanh xao của An khiến người mẹ để ý. Bà không phải là tuýp người mẹ quá ân cần, nhưng bà luôn đọc được tâm tư của những người trong nhà.

    - Theo mẹ biết, ông B chỉ là bạn học thôi con. Không quá thân đâu. Mẹ thật sự không muốn con hẹn gặp ông ta nữa.

    - Da, con sẽ không gặp nữa đâu mẹ. Con thấy gặp ông ta mệt và chán lắm!

    An leo được lại lên lớp chăn đệm là ngủ vùi ngay. Không mơ nữa.

    Ngày 25 tháng 2, tức là ngày 23 tháng Giêng, An có một chuyến công tác ra Đà Nẵng. Cô đi với ba người, vậy là đủ hai nam, hai nữ. Có khoảng ba ngày để gặp đối tác, cho họ xem các phương án thiết kế mà bên cô đề xuất, lắng nghe yêu cầu từ họ, thuyết phục họ, và cố gắng nhận được sự đòng ý sơ bộ trước khi đề cập đến hợp đồng. Đối tác lần này không lạ, nhưng dự án từ họ lại không đơn giản như các lần trước. Có nhiều đối thủ cũng mong muốn tham gia vào dự án này. An có kha khá áp lực vì cô là người dẫn đầu team lần này.

    Ngày 26 tháng 2, tức là ngày 24 tháng Giêng, An đạt được thỏa thuận sơ bộ trước dự kiến những gần hai ngày! Không hiểu sao kết quả nhanh chóng quá làm cô thấy bất an. Không hề phấn khởi, nhưng cô vẫn cười tươi khi các bạn đồng nghiệp khen cô làm việc quá đỉnh. Khả năng sống hai nhân cách đã được cô rèn luyện từ khi bước vào công ty cô đang làm.

    Định về Sài Gòn ngay, nhưng muốn mọi người vui chút, nên cô rủ cả team ra Hội An chơi.

    Họ khởi hành bằng hai xe máy. Hai nam chở hai nữ. Xe thuê của khách sạn. Trời ít mây, nhiều nắng. Dù sáng nay có mưa bụi. Không khí Tết vẫn quanh quẩn đâu đây.

    Toàn bộ cảm nhận của An khi đó chỉ gói gọn trong hai từ "muốn vui!". Đúng! An muốn vui.

    Hội An khá ẩm ướt. Vừa qua một cơn mưa nhỏ. Đường chưa khô. Khách lưa thưa. Cả bọn tự dưng thấy cần phải nắm tay nhau cho ấm. Lần đầu tiên An nắm tay đồng nghiệp nam! Độ ấm nóng của bàn tay người bạn cùng phòng khiến cô xao xuyến. À, thì ra mình đã cô đơn quá lâu. Mình đã luôn đi một mình, về một mình, ăn một mình, ngủ một mình. Và đến giờ phút này, mình đã 31 tuổi!

    Khi sự rưng rưng chực trào ra mi mắt, An ngước hẳn lên nhìn trời. Che giấu sự yếu đuối bằng một ngước nhìn ít hiệu quả nhưng luôn là chọn lựa của số đông, phụ nữ cũng như đàn ông. Kỳ lạ.

    Và khi An thôi ngẩng đầu nhìn trời, cô nheo mắt nhìn nắng trên giàn hoa giấy hồng trước cửa hàng cho thuê sách truyện bên đường, hình dáng một người đàn ông bên lề đối diện làm tay cô đột nhiên trở lạnh.

    Có một người đàn ông tên B. Ông ta đã theo dấu An. Ông ta đã khởi động một cuộc chơi đùa. Hoặc ông ta đã khởi động một cuộc tìm lại những gì đã bị chôn vùi.

    An thấy hoang mang hơn là sợ.

    [ hết phần 1]
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng năm 2021
  3. Hua Jasmine Tôi đã đi quá lâu trên nhân gian....

    Bài viết:
    9
    Chương 2: An

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rất nhiều ngày sau đó An mất ngủ. Cô thường thấy trong giấc mơ một gương mặt đen đúa không rõ, ánh mắt độc ác nhìn thẳng vào An mãnh liệt.

    Giấc mơ lạ thường đó làm An thắc mắc. Cô là người lý tính, không quá câu nệ tâm linh. Nhưng đến ngày thứ năm mơ cùng một câu chuyện, biết rõ được tình tiết mà bất lực không làm sao tham gia vào được, thì An hết kiên nhẫn. Cô lựa lúc chùa im vắng nhất, để lên gặp Sư thầy.

    Hôm ấy là ngày 6 tháng 3, tức ngày 2 tháng 2 âm lịch.

    Giác Viên là một ngôi cổ tự. Cảnh quan thanh tịnh và ngăn nắp. Cội Sala thường có hoa, thơm rất bình an. Hôm An đến, hoa Sala nở rộ, hồng hửng một góc sân phía tây, và thơm ra tận cổng chùa. Cô đứng khá lâu dưới cội hoa để lòng bớt xao động, trước khi vào đối diện với một người mà cô rất kính trọng, Sư thầy Giác Tánh.

    - Thưa thầy, con có việc muốn xin thầy hướng dẫn. Con không biết làm sao nữa..

    Thầy Giác Tánh rất ít nói, ông thường dùng vẻ mặt bình an và nụ cười nhẹ nhàng của mình làm người khác yên lòng. Nhưng có lẽ nhận ra vẻ mặt căng thẳng của An, hôm đó thầy có vẻ muốn An nói nhiều hơn, nên khuyến khích cô, con vào uống trà với thầy, rồi kể cho thầy nghe, hôm nay mấy thầy trẻ đi học hết, nên có nhiều thời gian.

    Bước vào thiền sảnh sau chánh điện, An đã bình tĩnh hơn nhiều. Cô mạnh dạn chủ động rót trà vào tách cho sư thầy và cho mình. Mùi nhài thoang thoảng làm đầu cô bớt lao xao. Cô bắt đầu kể về giấc mơ đeo bám mỗi đêm, nhưng tuyệt không nhắc đến mr B.

    Cho đến khi ra khỏi chùa, cô vẫn không liên tưởng gì đến mr B!

    Nhưng đến khi ngã sóng soài ra đường, cơn đau đột nhiên đẩy vào đầu cô gương mặt lạnh lẽo của người đàn ông tóc hoa râm hôm nọ. Mr B! Đúng ông ta, không, đúng cái tia nhìn cô đọng sự lạnh lẽo, khốc liệt của ông ta, đã hiện diện mỗi đêm trong giấc mơ của An.

    Lồm cồm ngồi dậy trong ánh mắt dò xét của đâm người đi đường, cô bỗng dưng rất phẫn nộ. Cơn lốc cảm xúc làm cô cảm thấy mình cần phải gọi ông ta ngay. Ngay lập tức!

    * * *Quán cà phê mới. An chưa bao giờ bước vào quán này. Cô chọn nó, vì chân cô bắt đầu sưng lên, và cô không thể di chuyển xa để hẹn gặp Mr. B.

    Nửa tiếng hơn, thì ông ta tới. Hôm nay, ông ta nhìn hồng hào hơn.

    - Chào bác.

    Ông ta gật đầu, không có vẻ gì hiện ra trên gương mặt lành lạnh đó cho An đọc hay đoán. Nên, cô vào thẳng vấn đề cô quan tâm.

    - Bác theo dõi con ở Hội An đúng không? Và bác chơi bùa ngãi gì đó ám con mỗi đêm?

    Vẻ mặt Mr. B dao động trong một thoáng, An kịp nhận ra vì cô luôn nhìn trực diện. Ông ta không ngờ cô không rào đón, thẳng thắn đặt vấn đề.

    - Ừ, bác không chối. Bác theo con từ Sài Gòn ra Đà Nẵng, rồi đến Hội An luôn. Nhưng bác không có chơi bùa ngãi.

    - Vậy tối nào con cũng gặp ác mộng là ngẫu nhiên sao?

    Ông ta nhìn An rất kịch. Lần đầu tiên An cảm thấy một sự căm ghét len lỏi vào cảm nghĩ của cô. Cái lão già xấu xa này, sao mình lại dây vào chứ?

    - Dù muốn hay không, con cũng phải dây vào ta. Đó là ước nguyền của ta mà. Sao tránh được?

    "Con phải khép tâm tư lại với những kẻ đọc được con!", câu ba An dạy và bắt cô thuộc nằm lòng, cả mẹ cô cũng không hay, giờ vang vọng trong An. Khép tâm tư lại, cũng như buộc phải thở chậm lại, là một loại kỹ năng được ba dạy cho An khi cô còn rất bé.

    Cô chuyển toàn bộ cuồng nộ của bản thân thành một sự đau xót, như khi nhìn thấy một cánh hoa lìa cành vì tay người ngắt vô tình. Cảm xúc tinh tế đó đột ngột khiến Mr. B rúng động! Ông không hiểu được sao cái ông đọc được từ con nhỏ lạ thường này lại liên quan đến cảm giác bi thương vậy? Không đúng. Hoàn toàn không đúng. Nhưng ông không tự giải thích được.

    - Vậy thì nói cho con biết, bác theo con vì mục đích gì?

    Im lặng. Tiếng muỗng va vào tách lanh canh nghe rất muốn vỡ. Mr B vẫn nghĩ mọi thứ sẽ mập mờ hơn thế này.

    - Bác sẽ không nói khi chưa đến lúc nói. Rồi con cũng biết hết. Nhưng chắc lúc này thì không cần phải biết đâu. Bác không có can thiệp vào cuộc sống của con, nên con cũng đừng lưu tâm quá!

    Y hệt một câu thoại điện ảnh. Nhưng An thấy khó chịu cực đỉnh. Ông ta rất bình thản, nhưng thách thức và lỳ lợm biết bao! Cô vẫn không để sự xao động làm hư trạng thái tinh thần vừa tạo dựng. Chốt hạ luôn một câu. Thôi, con đi đây. Gặp bác mệt thật đấy. Đừng theo con nữa. Tuổi này theo ai đó lông nhông suốt ngoài đường thì cực thân quá bác ạ.

    An trả tiền rồi cố cắn răng chịu đựng vết thương ở chân, giữ cho dáng đi nhanh, nhưng không xiêu vẹo. Một lần nữa, sự kiêu hành cứu rỗi cô.

    * * *

    Sáng ngày 8 tháng 3, tức ngày 4 tháng 2 âm lịch, An nhận được rất nhiều hoa tặng. Nhưng tới trưa thì ngoài hoa ra, thư, thiệp, kẹo ngọt và coupon mua sắm cũng tràn khắp bàn làm việc của cô. Cảm giác vui vì được quan tâm lâng lâng trong An suốt tới tân tối khuya. Cô ngủ ngon đêm đó.

    Thật ra, từ lúc ra về sau cuộc gặp Mr. B lần hai, An tuyệt nhiên không mơ nữa.

    Lúc đầu, An nghĩ có lẽ sư thấy Giác Tánh đã giúp cô cầu nguyện. Năng lượng từ sự cầu nguyện vô hình nhưng rất mạnh. An vẫn biết, có những từ trường rất dũng mãnh phát ra từ việc tu tập thanh tịnh, nên cô thầm cảm ơn sư thầy. Tuy vậy, cô vẫn thấy còn có nguyên nhân nào đó khác nữa. Một nguyên nhân có liên quan tới Mr. B.

    An biết mình có những linh cảm rất vi tế. Nhưng cô không nuông chìu năng lực đó. Dẫu vậy, lần này cô cho phép mình nghe ngóng nó.

    Đôi khi, ta vẫn lạc lối giữa rất nhiều mối liên kết của đời sống. Sẽ có người dùng bản năng để giải quyết vấn đề, có người dùng kinh nghiệm để dàn xếp. An vẫn sử dụng cả hai. Nhưng với tình cảnh hiện tại, An bắt đầu nghĩ đến cô nhiều hơn. Đến khả năng ẩn tàng của các giác quan. Kiểm soát cảm xúc, bình tĩnh xem mình chơi cuộc chơi người khác bày biện ra sao.

    An đã sống với hai nhân cách từ khá lâu. Và lần này, cô biết mình sẽ phải nhớ lại từng lời ba cô dạy. Ba cô, như thể đã biết trước sẽ có lúc An phải bước vào một cuộc đấu tay đôi mệt nhọc và ác liệt. Ông đã dạy cô tự chống đỡ, và dùng tinh thần biến hóa, chuyển hóa, làm lành những vết cắt từ ngoại cảnh. Cô đã quên kha khá thứ, và giờ thì phải nhớ lại đầy đủ.

    Chiều hôm sau, ngày 9 tháng 3, tức ngày 5 tháng 2 âm lịch, An đã cắt tóc ngắn.

    Tóc ngắn. An đã để lại tâm tư trong những sợi tóc đen dày vừa rơi xuống mặt sàn gỗ của salon tóc quen.

    Cô An khác.

    ]
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng năm 2021
  4. Hua Jasmine Tôi đã đi quá lâu trên nhân gian....

    Bài viết:
    9
    Chương 3: Cô An Khác

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An đi làm lại vào ngày 11 tháng 3, tức ngày 7 tháng 2 âm lịch. Cô hoàn toàn thay đổi từ dáng vẻ đến tính cách. Với An cũ, việc mặc váy áo nữ tính là phong cách quen thuộc, thì với mái tóc ngắn cùng bộ vest nhẹ caro xám làm An mới gây ấn tượng mạnh mẽ. Cô giống hệt một cô nàng ngổ ngáo, theo kiểu tomboy. Nhưng khá sang, và rất thu hút. Toàn thể nam giới trong công ty cô hôm ấy đều bị hấp dẫn bởi hình tượng mới của An. Họ nhìn cô lạ lẫm nhưng có vẻ ngưỡng mộ.

    Thành công bước đầu. An tự nhủ. Giờ thì ngay cả tác phong làm việc cúng phải thay đổi. Cô làm việc chi tiết hơn, chăm chú nghe ý kiến từ mọi người trong team, và ra quyết định rất dứt khoát. Sự mạnh mẽ của cô khiến mọi người bắt nhịp rất nhanh. Họ làm công việc sáng tạo, nên cảm hứng luôn nảy mầm từ những đổi thay chung quanh. An biết, và thấy dễ chịu với ý nghĩ khá ngông, cô đang dần trở thánh người truyền cảm hứng cho cái tập thể vô trật tự quanh mình. Tuyệt!

    Ngày đầu tiên trôi qua rất đúng với cách An mong muốn. Chỉ có mẹ An là cáu kỉnh thật sự! Bà ghét kiểu con gái ăn mặc thiếu nữ tính, nay thấy An tóc ngắn, giày tây, vest xám, thì tự dưng bất mãn, tự dưng lo âu. Dù biết con gái mình đã trưởng thành, bà cũng vẫn cứ thấy không an tâm. Có điều gì đó vẫn vũ trên mái ấm mà bà đã tốn rất nhiều tâm huyết để vun đắp. Bà thấy oi như sắp bão.

    - Chào An!

    - Lai là bác sao? Bác về nước thì nên thăm thú nhiều nơi cho vui, loanh quanh thành phố này toàn khói bụi, không vui đâu ạ.

    An rất lễ độ. Cô thấy cách nói chuyện thản nhiên này sẽ chọc giận được ông ta. Vấn đề là ai kiên nhẫn hơn để đi đến tận cùng xúc cảm. Ai lỳ lợm hơn, ai có sức mạnh nội tâm to lớn hơn. An thật sự không biết cảm giác chiến đấu này bao giờ mới chịu buông cô ra. Nhưng đôi khi cưu mang nó rất thú vị.

    Mr B thật sự không thấy ổn chút nào khi chạm mặt An trưa nay. Ông hoàn toàn không ngờ An lại công kích ông thản nhiên vậy. Như thể cô biết thừa ông đang rình mò cô khắp nơi. Như thể ông là thứ thám tử tư hạn bét bị lộ thân phận ngay từ đầu mà còn ngu ngốc cố đấm ăn xôi vậy! Quá nhục!

    - Nếu cháu muốn biết thêm về mẹ cháu, thì cháu cần gặp bác nhiều hơn. Cháu không biết gì về hai người mà hàng ngày vẫn luôn gọi là ba mẹ đó đâu. Cả về cháu nữa.. Ôi, người trẻ luôn ngông cuồng và thiển cận vậy sao?

    Ông nhìn thẳng, An thấy toàn bộ sự giận dữ và khinh miệt MR. B dành cho cô. Và ông ta phản đòn lại An theo một cách mà cô không mong đợi.

    Mr úp mở. Cô sẽ đặt biệt danh đó cho ông ta.

    Rất tiếc, cô đã ghi nhận thông tin từ mr B khi lòng an tĩnh. Đây là một dạng kỹ năng. Kỹ năng, đôi khi lặn cả vào gây nhầm lẫn với bản năng của An.

    - Thưa mẹ, Mr. B biết mẹ!

    Mẹ An không tỏ ra quan tâm. Hoặc bà cố gằng giữ cho nét mặt bình thản để An thôi không đưa vấn đề đi xa hơn. Bà biết An bướng, nên sẽ có nhiều chuyện không tìm được câu trả lời từ ngoại cảnh, cô sẽ quay lại hỏi ai đó gần gũi với cô.

    - Mẹ ơi, mẹ có thật sự biết ông ta không?

    An nhìn thẳng vào mẹ khi hỏi. Cô mong muốn nhìn thấy vẻ bối rối của bà, nhưng không được. Mọi thứ được kiểm soát quá hoàn hảo. Mẹ An cười một cách hồn hậu nhìn cô, nói nhỏ, bạn tên B thì mẹ có đầy con ạ!

    Hết. An phải tự mình kiếm các dấu chỉ để tìm hiểu xem Mr. B muốn nói đến điều gì? Những hy vọng hay ảo vọng của ông ta sẽ tạo ra cảnh tượng gì sau đó? Cô đóng vai gì vậy? An thật tâm muốn đóng vai kẻ đánh lừa trong cái kịch bản hỗn độn mà ông ta viết. Nhưng có vài chướng ngại mà An muốn thông suốt. Cô nhận thấy linh cảm đưa cô quay về với mẹ. Cô luôn nhận diện được một loại áp lực rất kỳ bí càng ngày càng rõ nét xung quanh mình. Đâu đó, nảy mầm những câu hỏi, đại loại như, "sao mẹ không thắc mắc với ba về tấm hình duy nhất không có thành viên gia đình lại nằm trong album ảnh gia đình?", hay "Mr. B khẳng định biết mẹ từ lâu, biết rất rõ nữa. Ông ta nói vậy để làm gì?"

    An mất nửa ngày trong phòng riêng để kết nối các dữ liệu. Cô muốn biết chắc mình sẽ hành động chặt chẽ, không lộ sơ hở. Trước khi rời nhà, cô lên thắp hương cho ba cô. Phòng thờ buổi chạng vạng rất liêu trai, với ánh sáng nhờ nhờ từ mấy ly nến to, với bài vị của các bậc tiền nhân. Thắp nén hương lên năm bát nhang xong, cô nói khẽ: "Con đi làm việc con nghĩ. Ba phù hộ cho mọi thứ suôn sẻ nha ba!"

    Bước ra khỏi phòng thờ, An không hề ngoái lại. Di ảnh của ba cô trên bệ chiu liu phàng phất một ánh nhìn nhiều ám ảnh.

    Tối đó, An không về nhà. Những tối sau đó nữa, cô cũng không về nhà. Tờ giấy viết tay cô xếp ngay ngắn trên bàn ăn, gửi cho mẹ mình, có hai dòng nắn nót: "Con đi tìm kẻ thù của nhà ta. Khi nào ân oán xong xuôi, con về. Yêu mẹ!"

    Người ta ở mãi trong một hoàn cảnh, thường không còn nhìn mọi thứ xung quanh mình với sự tự nhiên của nó, mà sẽ lấy cách nhìn quen thuộc từ hoàn cảnh tạo ra mình áp lên.. Nhưng có những người, càng ở lâu trong một môi trường, càng phân tích sự việc khách quan đến mức triệt tiêu cảm xúc chủ thể. Như một loại robot, không có gì ngoài dữ liệu, chi tiết, phần trăm.. vv.. Là An.
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng năm 2021
  5. Hua Jasmine Tôi đã đi quá lâu trên nhân gian....

    Bài viết:
    9
    Chương 4: Hang Tối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không có nhiều dưỡng khí trong hang. Rêu trơn và sỏi kiến chân An buốt. Cô phải đi rất lâu mới tới giữa hang, chỗ có khoảng sáng rọi thẵng xuống nền đá ẩm. Màu đá sẫm khiến mắt An dễ chịu hơn, dù nước mắt sống vẫn làm cay khóe.

    An cầm trên tay cuốn nhật ký của ba cô. Đã rất lâu rồi cô mới cảm nhận lại hơi ấm đặc biệt từ ba mình. Nhật ký ông viết chưa lần nào cô được đọc, vì ông cất giấu ở một nơi rất lạ thường. Nếu không có bác Phen, quản gia của nhà cô, thì hôm nay cô vẫn loanh quanh ở Saigon.

    - Cháu đừng đứng gần chỗ đó, không tốt.

    Giọng trầm nhưng nhỏ phát ra phía vách trái của hang làm An giật mình. Bác Phen là tâm phúc của gia đình cô. Mười hai năm nay, ông chỉ lo khu nhà thờ tổ ở Đồng Nai, không về thăm nhà cô thường lắm. Chỉ đám giỗ ông nội và ba cô thì ông mới có mặt. Tuy vậy, ông luôn nhận được sự kính trọng của mẹ cô và mọi người trong xưởng in.

    - Cách đây một tuần, ông ta có xuống nhà thờ tổ đó An.

    Giọng của bác Phen nghe rất nghiêm trọng. Tuy vậy, An biết sắc thái đó chỉ muốn được cô lưu tâm, chứ không phải là cảm nghĩ thật của người quản gia. Ông theo ba An nhiều năm, trải qua nhiều thăng trầm, việc gì cũng điềm nhiên giải quyết, không rối, không loạn. Năng lượng vững vàng tỏa ra từ ông làm An thấy được che chở. Giống như khi An ở bên ba mình.

    - Bác Phen, con không nghĩ ông ta muốn lấy lại xưởng in.

    - Không đâu cháu. Ông ta có mục đích lớn hơn.

    An chăm chú nhìn vào quầng sáng trên nền đá. Đã gần hai giờ đồng hồ trôi qua mà màu sẫm vẫn vậy, chưa thấy có dấu hiệu khác lạ nào.

    - Khi nào thì sẽ có dấu hiệu hả bác?

    Người quản gia im lặng. Ông đang ngồi trong tư thế kiết già, mắt nhắm. An cảm nhận ông thở rất chậm, hầu như tiết chế mọi năng lượng tỏa ra bên ngoài. Tuy vậy, những tư tưởng của ông vẫn được thả lỏng. An thấy khá mệt khi phải ngồi im trong không gian rất âm tính này. Cô bắt đầu đẩy sự quan tâm qua cuốn nhật ký. Trong hang khá tối nên không thể đọc một cách bình thường. Nền giấy hơi ố khiến mọi thứ khó khăn hơn cho mắt cô. Lấy đèn pin từ balô ra định sẽ đọc cho xong phần cuối, thì cô bắt ngờ nghe thấy tiếng đập cánh vội vã. Một con chìm màu xám rất to sà xuống nền đá sẫm trước sự kinh hoảng của An. Cô không thể ngờ "dấu hiệu" mà người quản gia đề cập trươc khi vào hang là con chim kỳ quái này!

    Ông Phen vẫn không mở mắt, gương mặt đanh lại dưới sự ẩm ướt của không khí trong hang. Rồi ông nói rất chậm rãi, âm lượng lớn dần sau mỗi tiếng đập cánh của con vật kỳ lạ.

    - Con chim đó rất thiêng liêng, An. Con đưa nhật ký lại gần trước nó. Đặt nhật ký trước mặt nó. Làm chậm thôi. Như ta nói là được.

    An thận trọng bước về phía con chim xám, cô nhìn rất lâu vào chiếc mồng trên đầu nó, đỏ chói một cách lạ thường. Có một hàng rào vô hình cản cô lại gần hơn với nó. Khi chân cô gần chạm đến lằn ranh trên nền đá sẫm thì người cô lạnh buốt. Lập cập, cô ngừng hẳn lại, đặt cuốn nhật ký xuống gần chân con vật, và nhìn chăm chăm vào ba cái vuốt đen bóng như hóa thach. Cô bất động khoảnh vài phút cho đến khi nghe thấy một tiếng xoạt rất lớn. Hoảng hốt ngẩng đầu lên, cô thấy con chim quắp cuốn nhật ký bay lên cao, và thoát khỏi hang qua khoảng trống trên cao.

    An gào lên khi ý thức được con chim lạ đã lấy mất cuốn nhật ký của ba cô. Cô gọi ông Phen lạc giọng, và bắt đầu khóc một cách đau đớn. Biếu cảm kỳ lạ của An làm ông Phen không hài lòng, ông điềm nhiên nói to:

    - An, cháu làm gì vậy? Không còn là trẻ nít để khóc lóc vậy đâu! Lượm tờ giấy trên nền đất kia lại đây mau lên!

    An bừng tỉnh. Tờ giấy nào?

    Cô sửng sốt thấy một tờ giấy khá lớn, cỡ tờ A3 trên nền đá. Không thể nào! Cô hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ cái gì trên nền đá khi con chim bay đi. Có điều gì đó rất kinh dị ở đây! Cô hơi hoang mang.

    Ông Phen trải tờ giấy trên đùi mình và chỉ cho An thấy một khu vực có khoanh lại bằng một vệt mực đỏ sẫm, "Nấm mồ. Nó phải nằm ở đây rồi. Đi thôi An."

    An biết mình đã dấn thân vào một hành trình nghiệt ngã. Cô dã chọn, nên không được dừng lại, dù có bất cứ điều gì khủng khiếp xảy ra đi nữa. Ông Phen đã từng hỏi đi hỏi lại cô, "An, cháu chắc chưa? Đi là đi cho đến tận cùng. Chết cũng phải chịu.

    An biết mình đã dấn thân vào một hành trình nghiệt ngã. Cô đã chọn, nên không được dừng lại, dù có bất cứ điều gì khủng khiếp xảy ra đi nữa. Ông Phen đã từng hỏi đi hỏi lại cô," An, cháu chắc chưa? Đi là đi cho đến tận cùng. Chết cũng phải chịu. Không quay lại được nữa đâu. "

    Cái gật đầu của An là một cam kết sinh tử. Vì cô sẽ đi tận cùng sự thật. Vì cô tuyệt đối không chấp nhận bị uy hiếp bởi những kẻ tạo ra quá khứ và dùng quá khứ như một thứ thòng lọng thít chặt cuộc đời hiện thực của cô. Không được phép. An không cho phép.

    An và ông Phen ra khỏi hang khi ánh trăng khuyết treo trên đỉnh một cây cẩm lai. Trăng quá gần. Đêm đã gần về sáng. Ở tư thế nằm sát đất nhìn lên, An chỉ có thể nghĩ được vài thứ có ý nghĩa. Cô quá mệt. Ý thức gần như tê liệt khiến cô hành động thuần bản năng. Hôn mê.

    * * *Mờ sáng ngày 21 tháng 3, tức ngày 17 tháng 2 âm lịch, An nằm mê man trong nhà thờ tổ. Ông Phen đã đưa cô ra khỏi rừng và giấu cô dưới mật thất của sân sau nhà thờ tổ.

    An được cho uống nước gạo lức nấu với lá rừng. Mùi như nước chè xanh. Không ăn, chỉ uống. Ba tiếng một lần. An biết nhưng không có sức để phản ứng. Cô uống như một cái máy. Và mê man.

    - Cháu ngủ thêm ngày mai nữa thì về nhà. Không được mất dấu quá lâu. Hắn sẽ đề phòng. Nhớ chưa An?

    An thấy gương mặt ông Phen rất lạnh lùng khi nói câu đó. Cô gật đầu theo quán tính, và nhắm mắt lại. Qua đến nửa đêm, cô mơ thấy ba cô nhìn cô và nói," Đừng tin ai hết!".
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
    Last edited by a moderator: 3 Tháng năm 2021
  6. Hua Jasmine Tôi đã đi quá lâu trên nhân gian....

    Bài viết:
    9
    Chương 5: Đồng Nghiệp Mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An trở lại công ty vào đầu giờ chiều ngày 24 tháng 3, tức ngày 20 tháng 2 âm lịch. Thần thái xuất sắc của cô khiến các đồng nghiệp nam chấn động.

    - An, em thật hấp dẫn. Càng ngày càng đẹp. Nhưng đừng khiêu khích quá, sẽ có đứa làm chuyện tội lỗi!

    An cười to. Cô biết mình cần phải đẹp hơn mỗi ngày. Đẹp có mục đích, chứ không đẹp để nhận mấy lời tán tỉnh từ đồng nghiệp.

    Hôm nay, An sẽ gặp một người mới mà cô rất muốn gặp. Từ cuộc gọi tối qua, An đã biết hành trình của cô có bạn đồng hành. "An, Liêm sẽ làm việc cùng em. Anh ấy từ bỏ Vạn Thành để qua chỗ chúng ta."

    Người đàn ông trong mơ của An đang ngồi rất gần cô. Anh là ngôi sao phòng thiết kế của Vạn Thành, là đối thủ của cô trong các cuộc đấu thầu, là giấc mơ của biết bao đồng nghiệp nữ quanh cô. Giờ ngồi cách cô một cánh tay, quyến rũ với mùi nước hoa ấm sực.

    - Chào An, mình được làm việc cùng nhau rồi!

    An mỉm cười. Cô biết cô có nụ cười rất dễ thương. Và Liêm thật sự đã xao xuyến.

    - An, tối nay anh muốn mình đi đâu đó.

    Sự chủ động của Liêm làm An dễ chịu. Cô muốn thay đổi cách sống cằn cỗi của mình nên đã nhận lời Liêm.

    Chín giờ tối, sau những câu chuyện phiếm với sake và món Nhật, họ về chỗ Liêm. An chưa bao giờ cho phép mình đến nơi ở của một người nam nào, dù là ban ngày, chứ đừng nói vào giờ giấc nhạy cảm như lúc này. Nhưng có một thôi thúc trong cô, "An, ba mươi mốt tuổi rồi, không phải một đứa dậy thì đâu mà sợ!"

    Liêm chủ động âu yếm An. Anh hơi ngạc nhiên về sự gượng gạo của cô, vì anh vẫn nghĩ An hấp dẫn và bí ẩn nên chắc phải có đời sống tình ái sôi nổi. Anh phóng khoáng và nghĩ về tình dục như một nhu cầu bình thường hàng ngày. Anh là đàn ông trưởng thành, và việc lên giường với đàn bà trưởng thành có gì phải câu nệ. Không ràng buộc, không bi lụy. Có nhau một đêm là đủ vui rồi.

    Khi Liêm hôn An, cô rùng mình. Liêm cho đó là một xúc cảm cá nhân, hay cách biểu hiện đặc thù của An, nên anh nồng nhiệt hơn. An bắt đầu từ bỏ những gò ép của não bộ lên cảm xúc. Cô muốn buông thả.

    Như một cơn lốc, An không phòng ngự. Những rào chắn hay cảm giác tội lỗi bao năm ghì chặt những khao khát bên trong cô bị quật đổ không thương tiếc. An chủ động cởi những chiếc cúc cuối cùng trên áo cô, và thì thầm, "em muốn làm đàn bà, hãy làm như em muốn,", "em muốn anh!"

    Liêm bị kích thích với cách nói nồng nàn đó. Anh chưa bao giờ cảm thấy bị thu hút như vậy. Với những đối tác khác, anh không bao giờ cảm nhận được cảm giác nào khác ngoài ham muốn giải tỏa, nhưng với An, với những thì thầm từ môi cô, anh thấy ngọt ngào và đam mê.

    - Ừ, anh muốn em, anh muốn làm tình với em, An!

    Họ trần trụi trong bóng tối của căn phòng nhỏ. An bắt đầu nói, "em sợ, chắc sẽ đau, nhẹ thôi!". Liêm chấn động! Chuyện gì đang xảy ra với họ? Anh không nghĩ một phụ nữ ba mươi mốt tuổi lại có thể nói những lời như vây? Như thể lần đầu quan hệ?

    Và anh đã hơi hoang mang khi đi vào phía trong cô. Khi anh tăng tốc, cảm giác có một sự bục vỡ. An rên khẽ, và cô nói đứt quãng, "em, em.. muốn anh..", Chỉ với chừng đó ngôn từ, Liêm đã biết anh muốn An là của anh không chỉ đêm nay. Anh ghì xiết cô mạnh mẽ, và chuyển động mỗi lúc một nhanh hơn, cho đến khi cơn bung xõa khiến thần kinh anh nổ tung, anh nằm trên người An, úp mặt lên bờ vai nhỏ mịn màng thơm mùi phấn trẻ em ngọt ngọt. Cô ôm anh rất dịu dàng.

    - Là lần đầu của em. Cảm ơn anh.

    Liêm thấy mắt An ướt. Anh tự dưng rất muốn che chở cô. Quàng tay qua vai An, anh cảm thấy một cảm giác gần như thân thuộc. Anh thấy xúc động khi nghĩ mình là người đàn ông đầu tiên của An!

    An nép vào Liêm, cô nghe thấy tiếng tim anh đập rất nhanh. Bất giác, cô ngước lên nhìn anh. Liêm nhìn thấy gương mặt như trẻ thơ của An thì ham muốn chiếm hữu xâm chiếm lấy anh. Anh hôn cô rất lâu, đủ để An biết anh mê đắm cô, muốn cô, và cảm giác ràng buộc lần đầu khiến Liêm ngỡ ngàng. Anh làm tình với cô trong sự hoang mang và phấn khích. Họ thật sự rất hòa hợp và dâng hiến. Cho đến khi An mệt và ngủ vùi trên tay Liêm. Anh ôm cô rất chặt, hôn lên gáy cô, và ngủ trong một câu hỏi kỳ lạ lóe lên như ánh chớp, "cô ấy là của mình?"

    Năm giờ sáng, An đột nhiên thức giấc. Không có Liêm bên cô. Sự mệt nhọc khiến An muốn ngâm người trong nước. Nhưng chỗ Liêm không có bồn tắm. Cô để nước nóng tuôn tràn trên người và đứng bất động dưới vòi sen rất lâu. Khi cảm thấy dễ thở hơn một chút, cô mới bước ra ngoài. Mặc vừa xong đồ lót thì Liêm bước vào phòng. Cô lấy khăn che người nhìn anh.

    - An, em che gì đó. Anh thấy hết rồi. Ăn sáng thôi. Hôm nay anh đưa em đi làm.

    - Không. Mọi người sẽ biết! Em cần thay đồ.

    Liêm cười. Anh bỗng dưng thấy An rất đáng yêu.

    - Ừ. Anh đưa em về nhà thay đồ, rồi mình cùng lên công ty.

    - Không, mẹ em sẽ biết!

    - Anh sẽ xin phép mẹ em cho anh quen em.

    An định phản đối tiếp, nhưng Liêm đã hôn cô. Cảm giác ấm áp khiến An không muốn chống cự. Cô chỉ đẩy anh ra khi nghĩ anh sẽ lại làm chuyện thân mật thêm lần nữa.

    - Em không thích nữa ư?

    - Em phải đi làm đúng giờ.

    Liêm rất muốn cô, nhưng anh biết nên giữ nguyên tắc cô vừa nói. Họ không là gì của nhau.

    Tự dưng ý nghĩ đó khiến Liêm không an tâm. Anh lắc đầu xua đi cảm giác yếu lòng và nắm tay An ra xe. Cả đồ ăn sáng anh cũng mang theo. Và An đã làm anh ngạc nhiên khi cô ăn ngấu nghiến trên xe như một đứa trẻ. "Em thích bánh mì này quá. Em hết đói rồi. Cảm ơn anh!"

    Liêm biết, An đã thật sự bước vào đời anh. Hôm đó là ngày 25 tháng 3, tức ngày 21 tháng 2 âm lịch.

     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
  7. Hua Jasmine Tôi đã đi quá lâu trên nhân gian....

    Bài viết:
    9
    Chương 6: Nhật Ký

    Bấm để xem
    Đóng lại


    Ông Phen ngồi rất lâu ở gian chính nhà thờ tổ. Mùi trầm từ chiếc lư đồng cổ làm không gian quanh ông trở nên trầm mặc. Nhà thờ không có hình thờ, tất cả tên tuổi tiền nhân đều được viết bằng mực tàu trên bài vị cẩm lai thếp vàng, nên không gây sợ cho người lần đầu bước vào. Chỉ có uy nghiêm lắng đọng.

    - Thưa ông, nước tắm cho cô An đã xong.

    Ông Phen thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình đột ngột. Vẫn cái nhìn điềm tĩnh, ông gật đầu nhìn Lân, người giúp việc trong khu nhà vườn phía sau.

    - Để đó cho ta. Gọi cô An dậy được rồi.

    Lân lui ra rất từ tốn. Gã làm việc chăm sóc cây cảnh và vườn thuốc rộng lớn phía sau nhà thờ tổ. Ở biệt phủ này, mọi thứ đều ngăn nắp và có tôn ti trật tự. Không được tùy tiện ra vào hay nói chuyện. Ngày mới vào làm việc, gã thấy tức ngực với những nguyên tắc kỳ lạ ở đây. Nhưng vốn là người kiệm lời, nên dần cũng quen. Tiền lương lại cao, đãi ngộ tốt, Lân không thấy cần phải phàn nàn điều gì nữa. Gã đã nghĩ mình là người may mắn.

    * * *

    Một lúc khá lâu ông Phen mới thấy An bước vào Tổ đường. Cô hồng hào rạng rỡ khác hẳn hôm về từ hang. Bước lại gần ông, cô cười rất dễ thương:

    - Bác Phen, bác gọi con về gấp mà không thèm gặp con tối qua gì hết!

    - Bác có lý do. Cháu cứ ngồi xuống rồi nghe bác nói câu chuyện.

    An để ý, khi ông Phen dùng từ "cháu" với cô là khi ông sẽ có một câu chuyện nghiêm túc. Ông chỉ dùng "con" khi có việc gì khiến cô bị nguy hiểm, cần sự chú ý cao độ.

    Vì biết đặc điểm này ở ông nên An thấy an tâm. Câu chuyện sắp nghe sẽ không nguy hiểm.

    - Cháu đọc cái này, và cho bác biết cháu nghĩ gì về nó.

    An thấy một tập giấy ố vàng và sờn gáy. Cô cầm nó với rất nhiều tò mò, nên đọc ngay khi thấy ông Phen gật đầu cho phép.

    "Chủ Nhật, ngày rằm tháng Giêng

    Tiểu Miên không cho phép tôi chạm vào người nàng nữa. Nàng thông báo có thai một cách cay đắng. Sao lại như vậy?

    Đó là con tôi. Sao nàng bảo tôi không được phép gọi đó là con tôi?

    Xưa giờ nàng luôn làm tôi lo lắng. Nàng quá đẹp. Nàng muốn gì cũng là mệnh lệnh đối với tôi. Nhưng lần này, tôi đau khổ quá.."

    * * *

    "Thứ bảy, ngày mười ba tháng tư, hai ngày trước trăng tròn

    Tiểu Miên đã đi. Tôi tìm nàng suốt một tuần nay vẫn không gặp được. Nàng ở nhà B hay M? Khốn nạn!"

    * * *

    "Thứ năm, ngày mười tám tháng tư, chùa Ấn

    B đưa cho tôi một mảnh phỉ thúy của Tiểu Miên. Vậy là nàng đã chọn ra đi mãi mãi. Tôi sẽ giết B."

    * * *

    Và sau đó là ba trang đầy kín các phép toán cộng trừ như của kế toán bán hàng. Một trang để trống và một dấu vân tay, như thể là dấu lăn tay cho một khế ước, dấu tay màu nâu, nhưng An nghĩ là dấu máu.

    Ông Phen vẫn nhắm mắt im lặng. An đọc xong đã lâu, nhưng cô nghĩ ngợi một lúc rồi mới mở lời.

    - Con nghĩ đây là nhật ký của một người đàn ông. Người này biết mr B và ba con. M có thể là chữ viết tắt tên ba con, thưa bác.

    Ông Phen gật đầu, vẫn không mở mắt.

    - Đúng. M là tên ba con.

    - Vậy Tiểu Miên là ai vậy bác? Mẹ con ư?

    An hỏi và chợt thấy tim mình nhói đau. Cô bắt đầu thấy mùi hiểm nguy rình rập quanh đây.

    - Phải. Tiểu Miên là tên hồi thiếu nữ của mẹ cháu.

    An giật mình. Một sự choáng váng thật sự càn lướt qua An. Cái gì vậy? Tiểu Miên là mẹ cô? Vậy cô là cái thai đề cập trong tập giấy viết? Nhật ký này của ai, khi ba cô, nhân vật M trong nhật ký, không phải là ba ruột của cô? Phải vậy hay không?

    - Đừng hoang mang. Cháu không phải là đứa trẻ đó đâu!

    - Con không hiểu! Vui lòng giải thích với!

    An nói rất khách sáo, như đang nói chuyện với khách hàng. Cô hoàn toàn mất ý thức. Hoang mang và lo lắng tột độ, nước mắt cô tự dưng ứa ra.

    - Cháu là đứa con thứ hai. Anh trai cháu chết lâu rồi.

    An òa khóc. Đã quá sức chịu đựng của cô. Khi đến Tổ đường theo lệnh gọi, cô không hình dung được sẽ đau khổ tột độ như lúc này. Nước mắt cô mặn chát và bỏng rát. Rồi sẽ thế nào đây?

    Ông Phen nhìn An, chờ cho cô bình tĩnh hơn chút thì cầm tay cô dẫn tới bàn thờ lớn. Trong ánh nắng sớm rọi qua song cửa sổ hai bên Tổ đường, cô nhìn thấy một bài vị nhỏ, bằng gỗ chiu liu, không thếp vàng, nằm riêng biệt phía dưới. Sự khác biệt đơn độc làm An thấy tự dưng ngộp thở. Cô cầm bài vị lên khỏi bệ thờ, và nhìn thấy dòng chữ viết bằng mục đỏ, "Trần Anh Huy, trưởng nam, 22/9 /1985"

    - Là nó. Là anh cháu An ạ.

    Cô ôm bài vị vào ngực khóc nức nở. Không hiểu sao cô thấy sự lẻ loi của linh hồn anh cô trong gian thờ này. Khi tất cả bài vị ở đây đều được viết bằng mực tàu trên nền cẩm lai thếp vàng, thì bài vị anh cô viết bằng chu sa trên nền chiu liu mộc. Không thếp vàng, không đế long phụng. Một sự phân biệt có chủ ý ngay trên bệ thờ kia. Đau đớn quá.

    - Đừng khóc. Nó là con riêng của mẹ cháu. Lẽ ra không được phép thờ ở đây. Tổ tiên không cho phép. Nhưng mẹ cháu đã năn nỉ ba cháu làm lễ xin phép hết mấy lần mới được. Nhưng phải khác một chút. Vậy còn hơn không.

    An biết là cô đã bắt đầu được nghe về những bí mật của gia đình mình. Những bí mật mà mr B bóng gió với cô lần trước. Không sao, thà cô biết trước còn hơn để ông ta nói.

    Ông Phen dường như đọc được suy nghĩ đó từ An nên đã tằng hắng khẽ và thì thầm, "Ông ta biết hết mấy chuyện này An ạ. Ông ta về để khui ra mọi thứ."

    - Cháu có nên hỏi mẹ cháu không?

    - Đừng cháu! Mình cần phải bảo vệ một báu vật của dòng họ. Cháu làm động càng khó đối phó với họ. Xem họ làm gì cái đã.

    An không muốn nói thêm gì nữa. Cô xin phép lui ra và về phòng ngâm người trong nước thuốc. Ông Phen yêu cầu cô ngâm thuốc thêm ba lần nữa. "Cháu còn chất độc trong người. Phải thanh tẩy An ạ. Có việc cần làm, nên cháu cần phải khỏe mạnh hoàn toàn mới được."

    An tin ông Phen. Vì ba An tin người này. Tuy vậy, khi mơ màng trong bồn nước thuốc, cô đột nhiên nhớ lại câu ba cô nói với cô trong giấc mơ "Đừng tin ai hết"

    An mở mắt nhìn lên trần nhà, cô phải ôn lại cách đóng tâm tư. Cảm giác luôn bị đọc được suy nghĩ bởi mọi người xung quanh khiến An nhận ra mình không khôn ngoan. Từ lúc bước vào khuôn viên biệt phủ, An hoàn toàn không kiểm soát được cảm xúc. Điều đó chắc sẽ không mang lại cho cô điều tốt.

    Mình sẽ thực hành những bài luyện tập của ba. Dồn năng lượng để chỉ nghĩ về một giàn hoa giấy đỏ, ở Hội An xa xôi.

    Bên kia vách, Lân tự dưng cảm thấy An không như cũ. Năng lượng bi thương từ cô khiến gã hoang mang dữ dội. Nỗi nhớ thương day dứt từ nội tâm An ùa vào trí não gã đột ngột khiến mỗi một nơ ron thần kinh của gã bỗng chốc chùng xuống, không nhạy nữa. Chuyện gì đang xảy đến với An, và với gã?

    Trưa đó mây đen vần vũ. Mưa làm lá trong sân trước rụng thành thảm dày. Ngồi im lìm ở Tổ đường nhìn ra ngoài sân, ông Phen đọc một bài chú tiếng Phạn khá dài. Đọc xong, nhắm mắt, ông thì thầm, "Huy, con rồi sẽ thấy công bằng!"
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
  8. Hua Jasmine Tôi đã đi quá lâu trên nhân gian....

    Bài viết:
    9
    Chương 7: Tâm Tư

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An đóng tâm tư, cũng đồng thời nhận thấy những xung động xung quanh cô. Có một luồng năng lượng mạnh mẽ nhưng lạnh và sắc cách cô không xa khiến An thấy rất bất an. Cô bắt đầu quan sát người ra kẻ vào khuôn viên biệt phủ.

    Hai giờ sáng thứ bảy, ngày 29 tháng ba, tức ngày 25 tháng hai âm lịch, An đột ngột thức giấc vì lại mơ thấy ba cô. Ông nhìn cô rất nghiêm khắc và nói câu vẫn nói, "Đừng tin ai hết". An thấy ngac nhiên vì mức độ giống nhau của giấc mơ thấy gương mặt tàn ác có đôi mắt mr B tháng trước với giấc mơ ba cô luôn lặp lại câu nói của ông mấy hôm nay. Sao luôn là những giấc mơ có một nội dung và lặp đi lặp lại nhiều ngày liên tiếp? Dựa trên hiểu biết của cô về giấc mơ, tiềm thức và vô thức, cô không cho đây là sự ngẫu nhiên. Nhất định phải là một lập trình được gửi đến cho cô theo một thời gian biểu nhất định. Nhưng ai đã làm điều đó? Ai có khả năng can thiệp vào tiềm thức của cô? An không trả lời được câu hỏi. Và cô nỗ lực dìm những khám phá đó xuống dưới lóp băng lạnh mà cô tạo ra quanh ý thức của mình. Để không ai nhận ra và theo dấu. Cô đang là con mồi của nhiều người. An biết rõ.

    Đồng hồ điểm bốn tiếng. Chuông ở Tổ đường bắt đầu vang lên. Giờ kinh sáng.

    Ông Phen thường sẽ dậy lúc ba giờ rưỡi, và sau khi dành mười lăm phút cho bài quyền dưỡng sinh, ông sẽ đi tắm, thay đồ và bước sang Tổ đường làm lễ. Đốt trầm, châm trà, thêm nước mới vào ấm chén trên bệ thờ xong, ông Phen sẽ tụng kinh Địa Tạng.

    Tiếng tụng kinh không to, trầm trầm vang khắp khoảng sân trước biệt phủ nghe rất huyền bí. Mùi trầm và mùi nhang làm khung cảnh Tổ đường mờ ảo trong thời điểm giao thoa giữa bóng tối và ánh sáng ban mai.

    An không ngủ được khi bị giấc mơ làm thức giấc. Cô ra ngồi ngoài ghế đá ở khoảng sân sau, khu vườn thuốc. Mùi cây cỏ làm khứu giác An linh hoạt trở lại. Cô thấy dễ chịu hơn nên bắt đầu dùng tay mát xa mặt để tỉnh táo. Năng lượng của An mấy hôm nay đã khá hơn, nên chắc sau khi ngâm thuốc thêm lần nữa, cô sẽ về lại Sài Gòn.

    - Cô An sao dậy sớm vậy?

    Tiếng Lân hỏi làm An hơi giật mình. Cô không thích Lân lắm. Gã luôn khiến cô có cảm giác khó chịu khi hay lén nhìn cô.

    - Hôm nay tôi muốn dậy sớm chút thôi. Không có gì.

    An không muốn trò chuyện. Cô đứng ngay dậy và đi xuống lối nhỏ dẫn ra hồ.

    Ông Phen đã cho làm hồ này gần chục năm trước, với sự đồng ý của ba An. Cô còn nhớ chiều hôm đó, bên ly trà trong phòng khách nhà An, ba cô đã nói, "Nhớ là chỉ nuôi cá chép kiểng, trồng một ít súng trắng và tím. Tôi thích vậy."

    Ông Phen đã gật đầu từ tốn và mỉm cười trước khi lên xe về lại nhà thờ tổ, "Ông chủ luôn vẫn vậy. Sống với hoài niệm cực lắm, nhưng tôi cũng không làm được, buông xuống rồi lại cầm lên."

    Lúc này, đứng nhìn những cánh hoa súng trắng muốt, đẫm sương, mắt An mờ lệ.

    Mẹ cô đã có liên quan gì đến người viết nhật ký, đến ba An và mr B? Bà yêu ai trong số đó? Bà có yêu ba An không? Sao bài vị của anh Huy không để ở phòng thờ nhà An, mà phải đặt ở nhà thờ tổ? Liên can gì đến ông Phen hay không? Đã mấy chục năm rồi bà che dấu An về người anh trai đã mất, cớ làm sao?

    An nhìn ra phía xa, nơi mặt hồ còn phủ một lớp sương sớm chưa tan, nơi màu tím sẫm của vài bông súng mới nở gieo vào tâm tình An một nỗi xót xa không thể lý giải. Người lớn làm sai nhiều quá thì phải?

    An đứng bất động rất lâu bên hồ. Cô không hề nhận ra nắng đã lên cao, và ông Phen đang ngồi ở nhà mát đối diện quan sát cô chăm chú.

    - An, vào ngâm người đi cháu.

    Giật mình! An thật sự đã giật mình.

    Cô đưa mắt nhìn qua phía nhà mát và gật đầu với người quản gia, rồi vội vã chạy ngược theo lối nhỏ về phòng. Cô đã chạy thay vì đi. Vì cô đột nhiên muốn thoát khỏi những sự kiểm soát đang âm thầm vây lấy mình. Như một sợi dây thòng lọng. *******Chiều hôm đó, An xin phép về thành phố.

    Lân đưa An về. Chú Xăm bị cảm đột xuất nên Lân làm tài xế thay chú. An thấy hơi bực, nhưng được về nhà nên cảm giác thoải mái làm cô mặc kệ Lân. Ngồi đọc tin tức qua điện thoại, An cầu mong cho nhanh về tới nhà. Nhưng hai ba đám kẹt xe khiến cô sốt ruột.

    - Anh chạy đường nào đừng kẹt xe nữa đi.

    - Thưa cô, đoạn này không đi tắt được. Qua tới đoạn trên, tôi sẽ đi đường tắt cho nhanh. Cô cứ yên tâm.

    An lại vọc điện thoại, nhưng lòng thì nôn nóng muốn thấy cánh cổng đen với giàn sử quân tử đầy hoa trắng hồng của nhà mình. Cô rất muốn hỏi mẹ về tất cả những gì cô đọc được trong nhật ký của người ẩn danh.

    - Đừng vội cô An! Mẹ cô mà biết thì mọi chuyện sẽ rắc rối lắm!

    An tưởng mình nghe nhầm. Nhưng không, đó chính xác là tiếng nói của Lân. Gã làm sao đọc được suy nghĩ của An vậy?

    - Anh có quyền gì mà ngăn cản tôi?

    Lân không trả lời ngay. Gã nhìn cô chăm chú qua gương hậu, và đáp khô khốc:

    - Ông Phen không muốn cô hỏi, cô quên lời ông ấy rồi sao?

    - Anh rình nghe chúng tôi nói chuyện?

    - Không. Là ông ấy dặn tôi trước khi đưa cô về. Cô nên nghe ông ấy. Vì ông ấy luôn làm đúng.

    An nghe trong giọng Lân nói có một sự cảnh cáo nghiêm khắc. Gã không hề nhếch mép. Tiếng nói phát ra khít rịt khiến An rùng mình. Giờ thì cái cảm giác cá nằm trên thớt ám ảnh An.

    Cô biết nên giữ thái độ im lặng. Không được kích động lúc này. Cúi xuống màn hình điện thoại định sẽ chơi game giết thời gian, cô thấy một dòng tin trên ứng dụng Zalo, "Anh nhớ em không chịu nổi. Làm ơn cho anh biết em đang ở đâu đi An!"

    Là Liêm. An đã rời anh không từ giã suốt năm hôm. Đêm nay vẫn không dành cho anh được. Cô phải nghĩ ngợi nhiều.

    Lân vẫn chăm chú nhìn đường. Hơn mười phút sau thì họ về đến nhà An. Bước nhanh khỏi xe, An không chào Lân, chạy ngay đến chuông cửa và bấm liên hồi.

    Mẹ An mở cửa. An chỉ thưa bà vội vàng rồi chạy ngay về phòng. Cô muốn tắm.
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
  9. Hua Jasmine Tôi đã đi quá lâu trên nhân gian....

    Bài viết:
    9
    Chương 8: Mẹ Và Con Gái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An tắm xong thì nằm im trên giường. Cô cảm thấy rất nhiều cảm xúc tiêu cực đang xâm chiếm lấy mình. Nhưng cô không biết phải dùng cách gì để xoa dịu hay gạt bỏ những cảm xúc đó đi. Nặng nề và hoang mang.

    Bà Kim bước vào phòng con gái với ít nhiều lo lắng. Bà không biết năm hôm nay con gái mình ở đâu, vì khi xuống Tổ đường, ông Phen dặn cô giữ kín. An chỉ nói mẹ đi công tác miền Trung ít ngày, chứ không nói chi tiết với mẹ. Nhưng bà đã kịp hỏi Lân, và gã bảo, "Cô An đi công tác xong ghé Tổ đường thắp hương cầu nguyện cho công việc gì đó, nên ông Phen dặn cháu đưa cô ấy về". Bà không hiểu có chuyện gì quan trọng mà An phải xuống Tổ đường cầu nguyện, nên muốn hỏi con ngay cho an tâm.

    - An, con xuống Tổ đường cầu nguyện việc gì vậy?

    An đang suy nghĩ thì bị mẹ hỏi, cô hơi giật mình, nhưng không tỏ ra bối rối. Phản ứng của bà Kim nằm trong dự liệu của An.

    - Con có một dự án lớn phải làm trong vài tháng tới, con muốn chứng tỏ năng lực nên lần này thật sự phải cố gắng nhiều lắm mẹ. Con muốn con may mắn chút.

    Bà Kim nhìn con thương cảm, "Ốm quá rồi con ạ. Xanh nữa! Ngày mai nghỉ thêm bữa nữa mẹ nấu cho mấy món tẩm bổ.". An ôm mẹ, mùi hương nước hoa từ người bà làm cô dễ chịu. Bà Kim luôn dùng nước hoa trẻ em nên lúc nào cũng mang lại vẻ tươi mát, ngọt ngào cho không gian quanh bà. "Mẹ thơm quá! Con yêu mẹ!"

    An gần gũi với ba cô hơn mẹ. Nhưng bà Kim là thần tượng của cô. Vẻ đẹp đầy khí chất của bà khiến cô luôn bị thu hút. An không biết rằng cô cũng có khí chất như mẹ mình. Cô luôn khiến người tiếp xúc với mình bị cuốn hút và thầm ngưỡng mộ.

    - Mẹ nghĩ con đang có bạn trai.

    Bà Kim làm An ngạc nhiên. Cô nhìn vào mặt mẹ mình và gật đầu. "Một đồng nghiệp của con?". "Sao mẹ biết?". "Là mẹ đoán thôi. Nhưng mẹ biết một cô gái khi yêu sẽ thế nào!"

    An cười phá lên. Cô bỗng dưng nhớ Liêm quá. Nhưng cô cũng sực nhớ lại mấy dòng chữ cứng cỏi trong tờ nhật ký nhàu nát. Mẹ cô là Tiểu Miên!

    - Mẹ ơi, trước ba con mẹ có yêu ai không? Ai là mối tình đầu của mẹ?

    Bà Kim đang vui thì bỗng dưng trầm lại. Bà nhìn An, vẻ mặt hơi nghiêm, nói nhỏ, nhưng rõ ràng, "Con gái, mẹ và ba con là thanh mai trúc mã. Trước ba con thì mẹ không yêu ai hết. Ba con là tình đầu của mẹ. Ba mẹ yêu và lấy nhau như ước mơ thời thiếu nữ của mẹ."

    An định cắt ngang, nhưng cô ghìm lại được. Có lẽ, phải có thêm thời gian cho mẹ cô. Và cho cô nữa.

    Mười giờ tối hôm đó, An hẹn gặp Liêm ở nhà anh. Liêm không giấu nổi sự vui mừng, anh ôm chầm lấy An và hôn lên môi cô rất lâu. "Em, anh không biết nói sao, nhưng đây là lần đầu anh có loại cảm giác nhớ nhung khủng khiếp này. Anh biết là em quan trọng với anh!"

    Liêm định sẽ nói là anh yêu An, nhưng anh kìm lại được vào phút chót. Anh không muốn mình ngửa hết tâm tư, vì anh vẫn là người kiêu hãnh trước giờ. Nhưng An thì khác, cô tự dưng muốn bóc ra hết mọi cảm xúc có trong lòng Liêm, và lòng cô. Cô tự thấy không thể chịu nổi sự mập mờ thêm một phút giây nào nữa. Cái nào chơi bài ngửa được, thì ngửa bài lên cho xong. Dạng tâm lý này An không từng trải qua. Nhưng giờ thì thúc đẩy An mạnh mẽ biểu lộ.

    - Anh Liêm, nếu anh yêu em, thì nói thẳng ra luôn cho em biết. Còn như chỉ là muốn lên giường với nhau thôi thì cũng không sao. Một tuần hai ngày em sẽ làm chuyện đó với anh, khi nào chán thì ngừng lại.

    Liêm sửng sốt. Anh không thể ngờ câu đầu tiên An nói sau mấy ngày xa cách lại thẳng đuột như thế. Cảm giác bất ngờ và bị thách thức khiến anh chưa nghĩ ra được phản ứng thích hợp. Anh đứng im với An trong vòng tay. Một lát thì nắm tay An và kéo cô ngồi xuống ghế.

    - An, anh không nghĩ là anh chỉ muốn lên giường với em. Anh muốn được có em trong cuộc sống của anh. Ừ, anh nghĩ là anh bắt đầu yêu em rồi.

    An im lặng. Cô nghe Liêm nói và biết anh không nói dối cô. Cô biết cô có tình cảm với anh, nhưng không hiểu sao cô thấy rối loạn trong lòng. Lúc nãy hùng hổ vậy, nhưng giờ thì chẳng biết phải nói gì với Liêm. An cúi đầu xuống, Liêm nhìn vậy thì nghĩ cô bất ngờ, nên choàng tay ôm lấy cô vỗ về. Cảm giác ấm áp và mùi đàn ông từ Liêm khiến An bình tâm lại. Cô gục đầu vào vai Liêm tin cậy và hôn lên má anh. Giờ phút đó, Liêm thấy An thật đáng yêu. Cô vừa giống một phụ nữ can cường, không chịu thua sút đàn ông, lại vừa giống một cô gái nhỏ ngây thơ nhìn mọi thứ với sự đơn thuần rất khác lạ. Anh biết sự đặc biệt đó không dễ tìm thấy, nên dặn mình sẽ trân trọng mối liên kết này.

    An chủ động hơn với Liêm đêm đó. Anh thật sự mê đắm với biểu hiện của cô. An dâng hiến và rất nồng nàn, cô biến căn phòng nhỏ của Liêm thành thiên đường của hai người với những nụ hôn, những cái vuốt ve nóng bỏng. Từng nơ ron thần kinh của Liêm bị kích căng như dây đàn với những va chạm đầy khao khát của An. Liêm đáp lại cô với tất cả năng lượng đàn ông có trong anh. Và khi mọi thứ ở vào điểm thăng hoa nhất, Liêm nghe trong nhịp thở gấp gáp, đứt quãng, "Liêm, em muốn làm vợ anh.."

    Liêm úp mặt vào khuôn ngực thơm ngát của An, anh cảm thấy một rung động mãnh liệt lan hết thân thể của cả hai. Sự bùng nổ cảm xúc khiến anh cực kỳ thỏa mãn. Nhịp tim An rất nhanh, tay cô ôm xiết lưng anh như một ràng buộc mới mẻ. "An, anh muốn em làm vợ anh!"

    Ngoài phố có tiếng xe container nghiến từng vệt âm thanh nặng nề xuống mặt đường. Tiếng rao bánh khuya xa xôi quen thuộc. An nằm trong vòng tay Liêm, nước mắt ứa ra với từng câu anh nói, "Em là định mệnh của anh. Anh đã luôn nghĩ vậy sau buổi tối chúng ta bên nhau, An ạ".

    - Sao lại muốn em làm vợ anh?

    - Vì em muốn làm vọ anh mà?

    - Ừ. Em muốn

    - Chúng ta là người lớn rồi em. Anh yêu em. Và anh sẽ luôn che chở cho em.

    - "Chồng" là một từ rất thiêng liêng với em.

    - Anh biết mình sẽ là chồng tốt.

    An nhìn Liêm. Cô nhìn thấy người đàn ông trong mơ của cô say đắm cô. Và cô lại hôn anh.

    †***********

    Sáu giờ kém mười lăm, Liêm đưa An về nhà cô. Bà Kim khá bất ngờ khi Liêm xin phép được nói chuyện với bà.

    - Thưa bác, con xin phép được hỏi cưới An.

    - Sao nhanh vậy? Bác nghĩ hai đứa mới quen thôi.

    - Dạ, tụi con tìm hiểu nhau đủ lâu rồi bác. Con rất muốn An làm vợ con. Con yêu cô ấy.

    Bà Kim nhìn Liêm. Đúng là một thanh niên khá. Nhưng An chưa nói thì sẽ chưa có gì rõ ràng. Bà chờ con gái xuống để hỏi thêm.

    Một lát thì An xuống. Cô mặc áo phông quần jean khỏe khoắn. Liêm nhìn An không chớp mắt. "Cô ấy đẹp quá. Cô ấy nhất định phải là của mình thôi." Liêm nghĩ. An cười với mẹ và nói chậm rãi, "Con sẽ là vợ của anh ấy đó mẹ! Con yêu anh ấy."

    Bà Kim không cười, vẻ mặt nghiêm nghị, nói với Liêm, và cả An, "Ngày mai, hai đứa theo mẹ về Tổ đường xin ý tổ tiên rồi hẳn nói tiếp câu chuyện này."

    Khi mẹ An đứng lên, cả Liêm và An đều cảm thấy một sự việc gì đó vô cùng quan trọng sắp diễn ra.
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
  10. Hua Jasmine Tôi đã đi quá lâu trên nhân gian....

    Bài viết:
    9
    Chương 9: Không Được Lấy Nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi họ bước vào Tổ Đường thì nắng bắt đầu lên cao, khoảng hơn chín giờ sáng ngày chủ nhật, 30 tháng 3, tức ngày 26 tháng 2 âm lịch.

    Ông Phen nãy giờ đi bên cạnh bà Kim, thái độ rất tôn kính. Khi thấy bà đưa tay định lấy nhang, ông đã vội vàng ngăn lại.

    - Chưa được đâu bà chủ. Tôi sẽ khấn trước theo quy củ ở đây.

    Bà Kim chừng như biết mình khinh suất nên bước lui lại một bước, gật đầu chờ ông Phen lên đèn.

    An đứng sát bên Liêm, cô hồi hộp và hơi lo âu. Trên đường đi, cô hầu như im lặng, chỉ ngồi nghe mẹ mình và Liêm nói chuyện. Vẻ trầm lắng của An khiến Liêm hơi ngạc nhiên, nhưng anh cho là cô muốn anh và mẹ cô hiểu thêm về nhau. Khi đến nơi, Liêm đã nắm tay An bóp nhẹ. Anh muốn cô biết là cô luôn có anh bên cạnh. An cười với anh, và cô nhắm mắt lại khi anh hôn lên trán cô trước khi họ bước vào cổng nhà thờ tổ.

    Bà Kim quan sát thấy vẻ âu yếm của An và Liêm thì trong lòng có chút xúc động. Bà muốn con gái được yêu chìu, nên cảm thấy Liêm thích hợp với vai trò trượng phu của An. "Đám cưới của chúng phải thật tưng bừng"

    Mỗi người theo đuổi ý nghĩ của riêng mình, dù ai cũng hồi hộp, và khá căng thẳng, với không khí huyền bí trong Tổ đường. Ông Phen lên đèn nến sáng rực trên bệ thờ, mùi trầm ấm ngọt khiến các bài vị trở nên lung linh, và đượm vẻ thiêng liêng. Bà Kim bất giác thấy cay mắt. Bà quên mất định nói gì khi ông Phen đưa nhang vào tay bà.

    - Bà chủ, xin mở lời với tổ tiên.

    Mất hơn hai phút, bà mới định thần, và bắt đầu khấn. Giọng bà trong, rõ, hơi run:

    - Xin tổ tiên cho bọn trẻ được sống với nhau, xin cho dòng họ Trần Anh có thêm một đứa con rể giỏi giang, đạo đức.

    Rồi ông Phen đưa cho An một mảnh gỗ hai màu, đen và đỏ. Liêm cũng được ông đưa mảnh gỗ giống An. Anh ngạc nhiên nhưng không hỏi ngay, tự nhủ sẽ được hướng dẫn khi đến lúc.

    - Hai đứa giơ mảnh gỗ quá đầu, nhắm mắt lại và khấn với tổ tiên đi. Xong thì thả mảnh gỗ xuống để coi tổ tiên muốn thế nào.

    "À, giống xin xăm. Mình sẽ được chúc phúc thôi" An nói với mình. Cô luôn tin mình là kẻ may mắn. Liêm thì khác, anh khá căng thẳng với nghi thức đó. Đây là lần đầu anh thực hiện một dạng tín ngưỡng dân gian. Nghĩ đến đó, Liêm bỗng cảm thấy một luồng khí rất lạnh áp sát lưng anh.

    Khi An và Liêm khấn xong, cùng buông tay, hai miếng gỗ đồng loạt rơi xuống thảm, và cả hai đều ngửa mặt đen. Bà Kim hơi bất ngờ, một lát thì ú ớ nói được một câu: "Sao lại như vậy?"

    Ông Phen vội trấn an khi thấy ba người phản ứng quá căng thẳng. Ông lấy lại ba cây nhang mới, cẩn thận khấn lại lúc lâu, bảo An và Liêm cung kính lạy tổ tiên bốn lạy, rồi mới gieo quẻ lần thứ hai.

    Vẫn là hai miếng gỗ ngửa cùng một mặt đen! Lần này thì bà Kim không giữ được bình tĩnh. Bà níu lấy tay ông Phen và nhìn ông khẩn thiết như thể chỉ có ông mới có thể cứu vãn mọi thứ đang có hơi hướm của một bi kịch.

    Ông Phen đỡ An và Liêm đứng dậy. Ông nói một cách dứt khoát:

    - Hai đứa phải ở lại đây đêm nay rồi. Mai xin lại một lần cuối cùng. Ý chỉ của tổ tiên không được cưỡng cầu.

    Liêm điềm tĩnh gật đầu, rồi đỡ An ra ngoài. Bà Kim gần như lả người liền được dì Hai giúp việc dìu về phòng nghỉ ngơi.

    Còn lại một mình trong Tổ đường nghi ngút khói hương, ông Phen chau mày nghĩ ngợi. Ngoài sân nắng làm bỏng da người.

    * * *

    Sau bữa cơm tối gượng gạo, An và Liêm ra vườn ngồi im lặng.

    - Không cần nữa đâu em. Mình cứ lấy nhau thôi. Sống hạnh phúc thì tổ tiên sẽ thấy. Em muốn về lại thành phố không?

    An thấy muốn khóc vô cùng. Nhưng cô không muốn làm mẹ buồn. Cô muốn biết ngày mai tiền nhân sẽ dành cho cô và Liêm những chỉ dẫn thế nào. Cô không bao giờ chạy trốn khó khăn, cô luôn muốn đi đến tận cùng mọi vấn đề.

    - Anh, mình phải nghe kết luận của tổ tiên. Mình sẽ phải đối diện.

    Liêm biết An đã quyêt định vậy nên anh chỉ ôm chặt cô an ủi. "Dù có bất cứ điều gì diễn ra, cô ấy nhất định sẽ là vợ của mình!" Liêm nói với chính mình. Anh cũng muốn nói điều đó với những linh hồn tiền nhân ở khu biệt phủ này.

    Đêm đó, Liêm và An không về phòng. Họ ngồi ôm nhau trên ghế dài ngoài vườn và nói về những kỷ niệm tuổi thơ của mỗi người. An thấy Liêm thật dịu dàng và sâu sắc. Ký ức tuổi thơ của anh cũng khiến cô bàng hoàng. Vẻ ngoài thành đạt của Liêm, thành tích sáng chói trong sự nghiệp của anh cùng thái độ tự tin nhưng chừng mực mà anh luôn giữ thường khiến mọi người nghĩ anh phải lớn lên trong một gia đình nề nếp và danh vọng. Đêm nay, An mới thật sự biết về gốc gác của người cô yêu.

    Liêm lớn lên trong chùa. Sư thầy chùa Ấn nhận nuôi dưỡng anh từ khi anh chỉ tròn ba tuổi. Anh kể lại rằng, mẹ anh một hôm nọ đưa anh lên chùa và xin gặp thầy trụ trì. Bà gửi sư thầy một lá thư dài, nói chuyện với thầy suốt buổi sáng và dùng cơm chay buổi trưa hôm đó. Trời ngả bóng, bà ôm anh vào lòng rồi thừa khi anh chạy chơi trong sân với hai chú tiểu, đã đi mất. Anh không còn gặp lại mẹ mình từ ngày đó.

    Nước mắt chảy dài trên má An. Cô những muốn ôm chặt Liêm an ủi anh, nhưng Liêm quá bình tĩnh khi nói về điều đó khiến An muốn nghe thêm chút nữa. Người đàn ông này có rất nhiều những nỗi niềm không muốn chia sẻ với ai. Có lẽ hôm nay nói về mình với An là một phút bột phát của Liêm để cho An biết là cô quan trọng với anh. An xúc động. Cô ngả đầu vào vai Liêm và nói khẽ, "Chồng ơi, em yêu anh!"

    Liêm nghe thấy lời An vừa nói thì lòng dậy sóng. Cảm giác yêu thương khiến anh chỉ muốn được ôm An và che chở cho cô mãi mãi. Giờ thì anh biết tiếng "Chồng" thiêng liêng ra sao. Anh thật lòng mong muốn dành tất cả những gì đẹp nhất, tốt nhất cho người phụ nữ này. Cô ấy là báu vật của anh!

    * * *

    Thứ hai, ngày 31 tháng 3, tức ngày 27 tháng 2, bà Kim, An và Liêm bước vào Tổ Đường khi ông Phen tụng xong phẩm cuối của Kinh Địa Tạng. Điềm tĩnh pha trà mời ba người, ông nhìn An và Liêm chăm chú, trước khi quay sang bà Kim và hỏi:

    - Đêm qua mọi người ngủ ngon không?

    Bà Kim lắc đầu mệt mỏi. An im lặng. Chỉ có Liêm là cười nhẹ và trả lời lễ phép:

    - Tối qua con và An hơi lo nên ra vườn nói chuyện suốt đêm.

    Ông Phen không tỏ ra ngạc nhiên. Ông đã thấy họ ngồi bên nhau suốt đêm qua. Ông cũng đã không ngủ được và chỉ mong cho trời mau sáng.

    Khi An và Liêm buông hai mảnh gỗ màu khỏi tay, họ đã nhìn nhau một thoáng. An đọc được trong ánh mắt Liêm một sự quả quyết. Cô biết đó là gì. Và cô cũng sẽ như thế.

    Hai mảnh đen ngửa trên nền thảm như một cú đẩy cuối cùng khiến bà Kim quỵ hẳn. Bà ngất đi trong tiếng hét thất thanh của ông Phen. An sửng sốt khi không nhận ra con người điềm tĩnh quen thuộc của người quản gia, sự luýnh quýnh của ông cũng làm dì Hai và Lân ngạc nhiên. Họ đưa mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ dìu bà Kim về phòng.

    Ông Phen cầm ba nén nhang khấn rất nhanh, và giơ tay phải cầm một quyển sổ màu vàng nhạt.

    An đỡ lấy quyển sổ từ tay người quản gia và làm theo yêu cầu của ông. Nhắm mắt lại, lật ngẫu nhiên một trang và đưa cho Liêm đọc.

    "Hiệp hôn bất khả thành."

    Tiếng Liêm tan vào tiếng sấm to. Mưa gió bỗng dưng ào tới khiến nến ở Tổ đường tắt hết một bên. Liêm bỗng dưng nói lớn giọng:

    - Con và An đã quyết tâm đến với nhau. Xin tổ tiên đừng ngăn cản. Chúng con là chân thành yêu thương nhau. Khó khăn nào cũng sẽ cố gắng vượt qua.

    Rồi An bị kéo đi. Cô mơ hồ leo lên xe và họ chạy ra khỏi cổng nhà thờ tổ trước ánh mắt buồn bã của ông Phen. "An ơi, con sao phải làm vậy?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng năm 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...