TIÊU ĐỀ: LỜI HỨA CHẲNG THỂ THÀNH Tác giả: Quỳnh Lam Thu Mười bảy tuổi năm ấy, trời xanh biếc Cậu ngồi cạnh tôi dõi mắt ra xa Nói với tôi về giấc mộng sơn hà Nói với tôi về ước mơ người lính. Tôi thường nói làm lính nhiều nguy hiểm Không tự do, cuộc sống chẳng ai mong. Cậu trả lời, đó chính là khát vọng Bảo vệ quê hương, đất nước, gia đình. Ngày cậu lên đường phượng còn rực lửa Mái tóc cậu trong gió khẽ tung bay Gạt nước mắt, tôi không nỡ buông tay Cậu mỉm cười xoa đầu tôi bảo, ngốc. Thư gửi về cậu báo vẫn bình an Còn gửi tôi bài thơ tình cậu viết Nét bút vẫn sáng trong như thuở nào Cùng một đoạn tình đầu thuần khiết. Trong mịt mù chiến trường tôi thấy cậu Chàng trai đôi mươi xung phong đi đầu Chiến thắng rồi, chiến tranh giờ kết thúc Nhưng tim cậu ghim lại mảnh sắt đen. Chiến thắng này cậu đánh đổi bằng máu Bạn bè cậu, gia đình cậu bình an Nhưng cái giá cậu trả là mạng sống Tôi muốn hỏi, "Cậu từng hối hận không?" Trả cho tôi chàng trai mười bảy tuổi Cuộc sống vui tươi nhiệt huyết căng tràn Trả cho tôi chàng trai toàn vẹn nhất Như tuổi mười bảy, cậu cười với tôi. Cậu đã nói tháng năm, khi phượng nở Cậu sẽ theo cánh phượng đỏ trở về Tôi ngồi trông những ngày tháng lê thê Phượng đến rồi đi, nhưng cậu ở nơi nào? ~Năm đi tháng chạy tựa thoi đưa Con gái tôi kể câu chuyện cũ Về vị tướng tuổi trẻ tài cao Tôi lại nhớ thiếu niên năm nào.. "Kiếm sắc, giáp lạnh, trái tim nồng Lướt gió, hiên ngang, đao kiếm lóe Tiếng vó ngựa đạp bằng thây giặc Người đem quân vạn dặm bình giang san." ~