Tản Văn Lời Hình Với Bóng - Blue

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Lisa Phan, 18 Tháng chín 2019.

  1. Lisa Phan

    Bài viết:
    19

    Mưa rả rích. Đêm tĩnh mịch. Ngồi lặng thinh trong phòng ngủ, tôi lại nhớ đến cô ấy. Từng dòng chảy kí ức chầm chậm tràn về trong đầu tôi như những thước phim cũ kĩ và mờ ảo.

    Trong kí ức của tôi, cô ấy chính là hiện thân của một thiên thần – xinh đẹp, kiêu kì, nhỏ bé, làm cho ai cũng muốn chở che và bảo vệ. Không như tôi, một đứa trẻ không có gì đặc biệt và chỉ giỏi nhất trong việc đeo cái mặt nạ gai góc để che giấu tâm hồn tự ti, dễ bị thương tổn. Chính vì vậy, trong khi có biết bao người muốn được làm quen với cô ấy thì tôi lại chỉ có mình cô ấy làm bạn. Hai người thanh mai trúc mã chúng tôi lớn lên bên nhau từ nhỏ như hình với bóng. Mọi người thường bảo nơi nào có cô ấy thì sẽ có tôi và ngược lại. Nghe thế, tôi rất hạnh phúc.

    Thật vậy, có lẽ tôi vẫn luôn là cái bóng của cô ấy. Dù đôi lúc có người bảo tôi ghen tị với ánh hào quang của người bạn đáng nhớ này, nhưng thật tâm tôi không hề muốn cô gái này bị tổn thương hay phải đau buồn vì những vết nhơ của cuộc đời. Chỉ cần cô ấy còn xem tôi là bạn, tôi nhất định sẽ không để ai có thể làm tổn thương cô ấy.

    Những tưởng hai đứa tôi có thể kéo dài tình bạn này đến vô tận, nhưng không. Càng lớn, càng có nhiều làn gió mới thổi vào cuộc đời chúng tôi, mang theo cả những con người mới lẫn những cảm xúc lạ. Đó là lúc tôi biết, hình và bóng chỉ cùng nhau đón những tia nắng ban mai rực rỡ và ấm áp, chứ đâu khi nào ở bên nhau vượt qua đêm đông giá lạnh và cô độc. Cũng đến lúc cô ấy nhận ra xung quanh mình có biết bao người tuyệt vời và thú vị đến nhường nào. Còn tôi chỉ như một con rùa nhỏ trong một cái bể với nhiều con cá cảnh rực rỡ, bắt mắt. Ở trong tình cảnh đó, ai sẽ chọn tiếp tục ở lại bên cạnh con rùa vừa chậm vừa kém thu hút nọ?

    Thà không có bạn cũng không buồn bằng mất bạn. Kể từ đó, cô ấy thay đổi. Chúng tôi không còn gặp nhau nhiều như trước, tình cảm cũng vì thế mà phai dần. Tôi phải trách ai đây? Nếu phải trách bản thân, tâm hồn tôi sẽ cạn kiệt. Nếu phải trách cô ấy, tôi không cam tâm làm vậy. Thế nên tôi chọn phương án đầu.

    Những suy nghĩ về quá khứ cứ bao trùm tôi cả một buổi tối, vấn vít không thôi cho đến sáng. Mưa đã tạnh. Nắng tinh nghịch len lỏi qua các khe hở của màn cửa vào phòng. Dường như nó muốn xoa dịu tâm hồn trống trải của tôi, hoặc chăng đang tò mò về con người thật ẩn sau lớp mặt nạ - con người mà ngay cả cô ấy cũng chưa bao giờ hiểu. Ánh sáng từ bên ngoài hắt lên dáng người tôi co ro dưới sàn, làm in đậm một vệt đen dài – bóng của tôi, xuống đất. Cả bóng lẫn hình đó đều là của tôi. Chỉ mình tôi thôi.

    Có lẽ, thiên thần đã rời bỏ tôi thật rồi.

    Im lặng vài giây, tôi chợt cười lớn. Tiếng cười vang vọng trong phòng nghe thật thích. Khẽ liếc mắt sang người bên cạnh, tôi thấy cô ấy cũng đang nhìn mình không chớp mắt, dù vẻ mặt có chút kì quái. Phải chăng đêm qua do tôi hành động quá nhanh nên cô ấy mới có phản ứng như thế? Nghĩ vậy nhưng tôi cũng mặc kệ thôi không thắc mắc nữa. Tôi đứng phắt dậy, tiến một mạch đến chiếc gương trong nhà tắm. Ngắm mình một lúc mới thấy, đã lâu không cắt cũng chẳng màng chăm sóc nên tóc tôi giờ đã chạm đến thắt lưng, bù xù và bết bát tựa một cái thác khô cằn. Chẳng cần đến hai giây do dự, tôi với lấy cây kéo để trên bồn rửa mặt định cắt phăng mái tóc dày, nhưng mà nó đâu rồi nhỉ? Hay là tôi đã quên gì chăng?

    Không, làm sao tôi quên được. Tôi nhớ rồi. Chạy vội vào phòng ngủ để đến chỗ cô ấy, dấu chân đỏ của tôi in khắp phòng. Tôi cúi xuống nhìn kĩ và thấy ngay vật tôi đang tìm. Tôi khẽ rút nhẹ cây kéo cắm trên ngực cô ấy ra nhưng mãi mà không được, thế nên tôi bèn giựt nó với tất cả sức lực còn sót lại của mình. Máu bắn lên mặt tôi, ươn ướt và hơi tanh. Chất lỏng đỏ như rượu ấy liên tục tuôn ra như suối từ cơ thể đang nằm sõng soài trên sàn, thấm đẫm chiếc váy trắng tinh khôi mà tối qua cô ấy khoe với tôi là được bạn trai tặng nhân ngày Lễ Tình Nhân. Tôi nhoẻn miệng cười và thầm nghĩ, màu đỏ vẫn hợp với cô ấy hơn.

    Cắt sạch những lọn tóc dài thượt của mình đi để chúng chỉ còn ngắn hơn mang tai, tôi điên cuồng trong niềm vui sướng và thỏa mãn. Cô ấy nhìn tôi không chớp mắt.

    Hình bóng chúng tôi giờ đã có thể sát cánh bên nhau không chia lìa, dẫu cho là ngày nắng ấm hay là ngày mưa bão.

    Tôi đã làm điều mà không ai có thể.

    Tôi đã săn được thiên thần.

    Hết.
     
    Mạnh ThăngAlissa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 16 Tháng mười 2019
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...