[Bài Thơ] Lối Em Đi Giờ Ngược Lối Anh Về - Khuyết Danh

Thảo luận trong 'Thơ Ca' bắt đầu bởi Tô Noãn, 20 Tháng sáu 2018.

  1. Tô Noãn

    Bài viết:
    56
    Em không còn "ngược đường, ngược nắng để yêu anh"

    Không những hờn ghen, bão giông, khắc khoải

    Em trở về giữa bộn bề, mê mải

    Lối em đi giờ ngược lối anh về


    Anh thẫn thờ nhặt nắng dưới cơn mưa

    Đợi em về vẽ cầu vồng bảy sắc

    Cơn mưa phùn nhạt nhòa nước mắt

    Dáng em mờ nỗi nhớ xanh xao


    Em sẽ không còn ngược lại nữa sao?

    Mà xuôi về chốn bình yên khác ấy

    Bàn tay anh vẫn gầy biết mấy

    Tấm lưng này không che gió nổi cho em


    Anh lắng nghe tiếng thở của đêm

    Tiếng em cười xa dần trong kí ức

    Anh ngược về lục tìm trong thổn thức

    Nông nổi một thời, nông nổi để mất em..


    Nguồn: Sưu tầm

    Không rõ tác giả, nhưng ý thơ thì đối lại bài "Một chiều ngược nắng" của Bùi Sim Sim

    [​IMG]

    Cảm nhận:

    Tình yêu đến và tình yêu sẽ ra đi. Người ta ở lúc này, người ta bỏ mình ở lại lúc khác. Cuộc đời vốn dĩ là một chuỗi vòng tròn của tìm kiếm và đánh mất, của dựng xây và đổ vỡ, của đau thương đến chết và gượng sống rạng rỡ.

    Em đã từng đọc ở đâu đó trong đám chuyện-không-phải-cổ-tích những điều như thế này: đến một thời điểm nào đó bạn sẽ nhận ra rằng mình đã yêu thương một người quá nhiều, đã làm quá nhiều cho người đó, nhiều đến mức điều tiếp theo bạn có thể làm chỉ là... dừng lại, và ra khỏi vùng trời của người đó. Điều đó không có nghĩa là bạn bỏ cuộc hay hèn kém, điều đó chỉ giống như bạn đang vạch một đường ranh giới giữa quyết tâm và nỗi tuyệt vọng. Những điều mình đã cố gắng hết sức để dành lấy, nếu sau tất cả vẫn không thuộc về bạn, có nghĩa là bạn xứng đáng nhận được những điều khác. Đó có thể là những thứ mà bao người ngoài kia vẫn đang khao khát đuổi theo và rồi nhận ra nó không thuộc về mình.

    Em quên mất rằng ai rồi cũng vì những mục tiêu của cuộc đời mà rẽ lối ngược chiều nhau. Những bộn bề từng ngày hình thành nên cuộc sống riêng của từng người. Đến một ngày chợt rãnh rỗi nhớ về những ai đã từng thân thiết thì bức tường của mỗi người trong bọn mình đã đủ an toàn mà không ai vào được nữa.

    Chúng ta rời xa nhau không phải vì hết yêu, mà là rất yêu cho nên mới đánh mất. Vì quá yêu, quá xem trọng nên luôn đòi hỏi ở nhau cảm giác an toàn, rồi sinh ra ghen tuông hờn giận, đố kị và nghi ngờ. Chúng ta không thua hiện thực, không thua thời gian, chúng ta thua là ở tình cảm quá lớn từ chính mình.

    Có đôi khi, cảm thấy bản thân mình thực ra cái gì cũng không có, như thể bị cả thế giới bỏ rơi. Thực sự chỉ là có đôi khi, rõ ràng xung quanh có rất nhiều bạn bè, nhưng vẫn cảm thấy cô độc. Có đôi khi, bước qua những góc phố quen thuộc, thấy những cảnh quan quen thuộc, đột nhiên nhớ đến khuôn mặt của một người. Có đôi khi, bỗng dưng rất muốn khóc, nhưng khóc cũng không nổi. Có đôi khi, lúc bản thân chìm trong đêm khuya tĩnh lặng, đột nhiên thấy cô độc thấu tận xương tủy. Và có đôi khi, đột nhiên tìm không được bản thân, ra là đã đánh mất chính mình mất rồi.

    Hầu hết chúng ta là những cá thể khờ khạo xây giấc mơ trọn đời với ai đó, hầu hết chúng ta đều tự thức giấc ngỡ ngàng đau đớn nhận ra mãi mãi chỉ là một khoảng thời gian vô chừng. Tình yêu đến và tình yêu sẽ ra đi. Người ta ở lúc này, người ta bỏ mình ở lại lúc khác. Cuộc đời vốn dĩ là một chuỗi vòng tròn của tìm kiếm và đánh mất, của dựng xây và đổ vỡ, của đau thương đến chết và gượng sống rạng rỡ.

    Đoạn đường này còn dài như vậy, nhưng có lẽ đã không thể đi đến cuối cùng với anh được nữa rồi!
     
    Admin thích bài này.
    Last edited by a moderator: 14 Tháng mười hai 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...