Truyện Ngắn Loài Hoa Mang Tên Em - Trần Tú

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Trần Tú TN, 24 Tháng hai 2021.

  1. Trần Tú TN Luôn luôn cố gắng, luôn luôn thấu hiểu

    Bài viết:
    59
    Tên Tác Phẩm: Loài Hoa Mang Tên Em

    Thể loại: Truyện ngắn

    Tác giả: Trần Tú

    [​IMG]

    Những ngày giáp Tết, gió cũng trở nên dịu hiền hơn, cọng cỏ toe toét khoác chiếc áo xanh mơn man. Mùi cỏ khô còn xót lại quyện với mùi của đất mới phảng phất trong gió. Tết lại đến, sau bao ngày vất vả nơi đất khách quê người tôi trở về quê hương yêu dấu - nơi có cánh đồng lúa xanh thẳng cánh cò bay, có những cánh đồng hoa dại trải dài, có khói bếp ban chiều thoang thoảng hương ấm nồng và là nơi có những kỉ niệm đẹp nhất về em, người con gái tôi yêu - Xuyến. Bước chân trên đường tâm trí tôi vẫn vang vọng câu nói "Mùa hoa xuyến chi nhớ về thăm em đấy!"

    Tôi và em - nhà chỉ cách nhau mỗi hàng rào cúc tần. Cùng nhau chơi đùa, cùng lũ trẻ hàng xóm đi chăn trâu, cắt cỏ, rồi thì rong ruổi đuổi bắt lũ ve sầu, châu chấu, cào cào.. trong những ngày hè oi ả. Tuổi thơ bình yên cứ thế trôi đi. Rồi một ngày, tôi đã trở thành một chàng trai, còn em đã thành thiếu nữ. Tôi đam mê hội họa và đã thi đậu vào trường đại học mĩ thuật. Còn em do hoàn cảnh gia đình mà em phải dừng việc học.

    Tôi vẫn thường được nhiều cô gái viết thư tỏ tình với những lời lẽ chứa chan tình cảm, nhưng trong lòng tôi chỉ có mình em. Tôi nhớ em, mong những ngày về quê để được gặp em, để kể cho em nghe về những điều mới mẻ, những khó khăn mà tôi đã trải qua.

    Ngày hôm ấy, một ngày xuân mưa lất phất bay, cái rét ngọt đầu xuân vẫn làm cho con người ta cảm thấy tê buốt chân tay. Tôi và em lùa đàn bò ra đồng cho chúng mút mát những cọng cỏ non xanh.

    - Trời lạnh quá em nhỉ, đã thế lại còn có mưa bay nữa- tôi nói vu vơ.

    - Vâng, mưa xuân mà, chiều quê thật yên bình, ở Hà Nội chắc ồn ào lắm anh nhỉ?

    - Ừ, thì quê mình vẫn là nhất mà!

    Trong giây phút ấy tôi thấy quê mình thật đẹp, xa xa đàn bò vẫn mải miết gặm cỏ, những cánh cò trắng vẫn bay lượn ngang trời, trên cánh đồng mênh mông những người nông dân vẫn cần mẫn làm việc.

    Sắp đến sinh nhật em rồi, tôi đang nghĩ sẽ tặng em quà gì được nhỉ. Một bó hồng thật to chăng, ý tưởng lóe lên trong đầu tôi. Tôi hỏi:

    - Con gái thường rất thích hoa hồng phải không?

    - Sao anh lại hỏi vậy? – Em ngạc nhiên.

    - Ừ, thì, anh thấy các bạn gái thường rất thích hoa hồng và vui khi được ai đó tặng hoa vào một dịp đặc biệt.

    - Anh thấy hoa hồng có đẹp không?

    - Anh hả, nhìn chung anh thấy hoa nào cũng đẹp.

    - Nhưng đó không phải loài hoa mà em thích.

    - Thế em thích hoa gì?

    - Anh thử đoán xem..

    - Ờ, thì, hoa huệ chăng?

    - Sao lại là hoa huệ hả anh?

    - Vì anh thấy em rất thích bức tranh "Thiếu nữ bên hoa huệ".

    - Ôi! Buồn quá, sai mất rồi.

    - Thôi, em nói đi nào!

    - Đó là loài hoa có tên giống em và mọc xung quanh chúng ta này.

    - A, ra là "Xuyến Chi". Mà sao em lại thích hoa đó thế?

    - Đố anh đấy!

    - Vì giống tên em à? - Tôi cười.

    Tôi hiểu chứ, tôi hiểu tại sao em thích hoa Xuyến Chi. Cái loài hoa mà nhiều khi người ta còn gọi nó với cái tên dân dã "hoa cỏ dại, hoa chân vịt..". Nhưng với tôi và em loại hoa ấy gắn liền với những kỉ niệm ngày ấu thơ của chúng tôi, các bạn nữ kết hoa thành vòng rồi chúng tôi chơi trò cô dâu chú rể. Và cả những chiếc quần được trang trí bởi hạt gai Xuyến Chi. Loài hoa ấy không đẹp, cũng chẳng thơm. Những cánh hoa trắng mỏng manh bám chặt lấy cái nhụy vàng tròn ve, màu trắng tinh khôi của cánh hoa cùng cái nhụy vàng tươi tắn như muốn nhắn nhủ con người ta rằng "hãy quên nỗi phiền muộn đi".

    "Hoa Xuyến Chi, em thấy chúng rất đẹp, vẻ đẹp đơn giản, mộc mạc và bình dị anh à! Nhưng chẳng mấy ai chú ý đến cái vẻ đẹp ấy hết, liệu có được bao nhiêu người yêu hoa Xuyến Chi anh nhỉ. Nó không ngọt ngào, cũng chẳng quyến rũ, nó nhỏ bé nhưng rất mạnh mẽ, bền bỉ và tràn đầy sức sống phải không anh?"

    Tôi cũng đã yêu hoa Xuyến Chi mất rồi. Hoa hồng kiêu sa, quyến rũ và có hương thơm nồng nàn nhưng nó đỏng đảnh chỉ thích đứng ở những nơi sang trọng và đòi hỏi người khác phải chăm sóc một cách cầu kỳ, chu đáo. Còn hoa Xuyến Chi mọc lặng lẽ, dù nơi đất cằn cỗi, dù là mưa hay nắng, nóng hay lạnh nó vẫn bền bỉ vươn lên, lá vẫn xanh, cánh hoa vẫn trắng tinh khôi và nhụy vẫn vàng tươi tắn. Với tôi đó là loài hoa làm cho tâm hồn tôi trở nên ấm áp, nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Loài hoa đó giống như em, chẳng kiêu sa, chẳng rực rỡ, không cầu kỳ, chẳng đòi hỏi chỉ lặng lẽ đến bên an ủi, động viên tôi nhưng chỉ thế thôi đã đủ để đánh cắp trái tim của tôi rồi. Tôi yêu vẻ mộc mạc, bình dị của em. Bên em tôi cảm thấy yêu đời, yêu cuộc sống hơn.

    Nhưng rồi, bông hoa Xuyến Chi bé nhỏ của tôi đã rời xa tôi mãi mãi. Căn bệnh u não đã mang em đi. Nó làm em tôi đau đớn, nhưng em vẫn luôn miệng "Em sẽ không sao mà, anh đừng buồn". Tôi nhớ lời em dặn dò "Em phải đi rồi, anh đừng buồn nhé, rắc những hạt hoa Xuyến Chi lên mộ của em để em.. và mùa hoa Xuyến Chi nhớ phải đến thăm em đấy..". Tôi chỉ biết gật đầu trong nước mắt. Xuyến của tôi đã xa tôi mãi mãi.

    Cánh đồng hoa Xuyến Chi đầy rồi. Mưa đã làm cho những chiếc lá xanh hơn và những cánh hoa trở nên tinh khôi hơn, nhị hoa tròn vo căng tràn sức sống. Lòng tôi thấy bình yên vô cùng, mọi áp lực của công việc dường như tan biến, lòng nao nao - tôi nhớ em. Bước đến nơi an nghỉ cuối cùng của em, cỏ đã mọc xanh mộ, những cây Xuyến Chi nối tay nhau mọc quanh đó giống như một "hàng rào thép gai" vậy, những cánh hoa trắng rung rinh giường như chúng cũng vui mừng vì sự xuất hiện của tôi. Ngồi cạnh em, tôi thủ thỉ, "Hoa Xuyến Chi nở nhiều quá, có chúng làm bạn với em rồi, em không cô đơn chứ". Hoa Xuyến Chi, tôi khẽ chạm nhẹ vào những cánh hoa trắng mỏng manh ấy và cười.

    Tốt nghiệp với tấm bằng loại ưu, trong cuộc thi vẽ với chủ đề "Vẽ về người yêu dấu" tôi đã được giải nhất. Trong tranh tôi vẽ em một cô gái thôn quê bình dị bên những bông hoa Xuyến Chi mộc mạc đang tưng bừng đón nắng xuân, em của tôi với nụ cười tươi tắn, khuôn mặt nhân hậu, ánh nhìn trìu mến đã làm cho bức tranh của tôi trở nên sâu lắng và có tình hơn. Vuốt những hạt gai Xuyến Chi tôi rắc đều quanh mộ và khẽ thì thầm "Hoa Xuyến Chi ơi, ngươi hãy mọc nhiều vào nhé, làm bạn và bảo vệ cho em. Em sẽ không cô đơn vì bên em có những người bạn nhỏ bé này. Hãy ngủ thật bình yên em nhé, với tôi em vẫn sống mãi trong trái tim và tâm hồn".

    Trần Tú - 2013
     
  2. giang còi 95

    Bài viết:
    2
    Nhẹ nhàng và tha thiết
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...