Câu chuyện toàn dấu huyền, bài văn toàn dấu huyền

Thảo luận trong 'Thư Giãn' bắt đầu bởi Zero, 28 Tháng sáu 2018.

  1. Zero The Very Important Personal

    Bài viết:
    147
    Lâu nay dân mạng vẫn quen với những bài văn hài hước, bá đạo của học sinh khi tả về ai đó hoặc là những bài văn điểm 10 chau chuốt đến từng câu chữ. Tuy nhiên, mới đây, một bài văn tả về "Vườn nhà bà Vườn" đã khiến dân mạng vô cùng thích thú. Nội dung bài văn tả về một khu vườn ở quê có nhiều cây trái, nhưng điểm đặc biệt chính là cách sử dụng câu chữ toàn vần huyền. Bài văn với nội dung gần gũi, thân thương về khu vườn ngập cây trái của nhà bà, nhưng điểm nhấn chính là câu chữ sử dụng toàn vần huyền.

    Vườn nhà bà Vườn


    Nhà bà Vườn nằm gần đầu làng. Nhà bà Vườn nghèo. Bà nằm giường xà. Nhà thì vừa vừa mà nhiều đồ: Nào là giần, sàng, nồi đồng rồi gàu sòng.. toàn là đồ dùng hàng ngày. Tầm chiều chiều, bà thường nhìn đồng hồ rồi ngồi ngoài hè nhìn trời, lòng buồn buồn, chờ điều gì. Người ngoài đường nhìn vào, bà cười hiền từ chào người làng..

    Nhà bà trồng nhiều bòng. Bòng nhà bà là bòng đào. Bề ngoài, bòng vàng đều còn phần cùi màu thường hồng hồng. Ngày ngày, bà dùng gàu sòng "điều hòa" cành bòng. Mùa này, bòng đào già, bà dành phần người nhà.

    Ngoài bòng, bà còn trồng hồng. Nhiều mùa liền, nhiều người tìm về vườn nhà bà lùng hồng vì hồng nhà bà mềm, nhiều đường.

    Mùa hè, bà trồng giàn bầu. Ruồi vàng về, bà Vườn dùng mồi lừa ruồi vào lồng. Giàn trầu thì bà trồng gần bờ tường. Trầu vàng đều, bà dầm nhừ rồi dùng vì hàm bà mòn dần. Hè về, chè nhà bà dày đều, mùi nồng nàn, toàn người sành tìm dùng.

    Đầu nhà, bà Vườn trồng toàn dừa là dừa. Ngày ngày, tàu dừa lòa xòa đùa cùng tường nhà. Tàu dừa già bà Vườn dùng làm vì ruồi. Nhiều người làm đồng về nhìn hàng dừa nhà bà Vườn mà thèm thuồng, bà liền dùng kèo nèo lùa buồng dừa rồi mời người ngoài đường.

    Vườn nhà bà còn trồng mùi tàu, cà, hành và riềng. Mùi tàu thì bà Đào (nhà đầu làng) thường vào đùm về làm hàng. Cà nhà bà giòn, hành thì toàn tàu còn riềng lòa xòa bằng vài lùm rờm.

    Nhìn chuồng gà nhà bà Vườn, nhiều người bàng hoàng: 'Ều! Gà gì mà toàn đùi là đùi!'vì gà nhà bà toàn gà cồ mà. À này, ngoài đàn gà, nhà bà còn đàn mèo toàn màu vàng là vàng. Ngày ngày, đàn gà tìm mồi ngoài bờ rào còn đàn mèo thì nằm ườn chờ ùa vào lòng bà.

    Bà Vườn làm người làng hài lòng vì bà là người hiền lành, giàu tình người.

    [​IMG]


    Còn đây là bài văn toàn dấu huyền của danh hài Chiến Thắng

    Nhà bà Hồng gần nhà bà Đào

    Nhà bà Thìn thì gần nhà bà Đào, gần nhà bà Đào là nhà bà Hồng, vì nhà bà Đào trồng hành và trồng cà và dành tiền làm nhà. Chiều chiều bà Thìn nhìn bà Đào lùa bò và gà rồi về nhà thèm thuồng vì bà dành nhiều tiền, còn bà Hồng thì về nhà ngồi thiền buồn phiền vì bà Đào nhiều tiền và làm nhà.

    Vì trồng nhiều cà mà nhà bà Hồng dành nhiều tiền và làm nhà nhiều tầng, dần dần thành bà hoàng làng này. Còn nhà bà Đào thì nghèo, vì chồng bà cù lần đòi trồng toàn bồ hòn, mà làng này thì cần gì bồ hòn, và bà Đào nghèo càng nghèo, nhà thì tồi tàn, toàn là lều và mùng. Nhà bà Hồng thì giàu vì nhiều gà và bò, còn nhà bà Đào thì nghèo vì vườn toàn chuồng gà.

    Chiều chiều, bà Đào thường bần thần ngồi ngoài lều nhìn bà Hồng lùa gà và bò vào chuồng mà lòng buồn buồn vì thèm thuồng. Nhìn vào chuồng nhà mình, chuồng gì mà toàn ruồi, lòng bà Đào càng rầu rầu.

    Đường vào vườn nhà bà Hồng ngoằn ngoèo, hằng ngày mèo gà và bò thường lần mò tìm đường vào chuồng, nhà bà Hồng giàu thì càng giàu.

    Rồi ngày kìa, bà Hồng vì thừa tiền làm nhầm nhà vào vườn cà mà thành nhà nghèo. Gà nhà bà Hồng vì mò nhầm đường mà lần vào chuồng nhà bà Đào. Bà Đào từ hồi nhiều gà, hằng

    Ngày đều làm vài nghìn đề, dần dần dành nhiều tiền liền thành nhà giàu. Bà lừa chồng, cày vườn bồ hòn, trồng toàn dừa là dừa. Rồi vào mùa hè, dừa nhiều cùi, nhiều người thèm dừa tìm vào nhà bà, bà Đào càng ngày càng nhiều tiền.

    Còn bà Hồng thì gầy mòn, ngày ngày vùi đầu trồng cà và ngồi chờ mùa cà, lòng buồn phiền vì nghèo nàn. Dù nhiều lần thèm dừa, bà đành thừ người nhìn vườn dừa nhà bà Đào, buồn buồn tình tình.

    Rồi bà nhìn vào chuồng gà nhà bà Đào, thì bàng hoàng vì toàn là gà nhà mình. Bà liền đùng đùng vào vườn nhà bà Đào, làm hàng tràng: "Đồ Đào đần, mày nghèo mà hèn, làm trò mèo lùa gà nhà bà vào chuồng nhà mày mà thành giàu!".

    Bà Đào trừng trừng nhìn bà Hồng: "Mày đừng đùa? Nhà bà dù nghèo thì nghèo, thèm vào lùa gà nhà mày về, gà nhà mày toàn là gà đần, lần lần tìm đường mò vào chuồng nhà bà.

    Giờ nhà bà giàu rồi, cần gì gà nhà mày, mày làm gì thì làm, đừng nhiều lời!"

    Bà Hồng cần gì nhiều lời, lừ đừ lùa gà từ chuồng nhà bà Đào về chuồng nhà mình, hằng ngày bà đều trồng cà gần chuồng gà. Rồi dần dần, vườn cà vào mùa, vì thèm cà, bò và mèo hàng đàn tìm về, nhà bà Hồng giàu hoàn giàu. Còn nhà bà Đào thì vì chồng bà toàn đòi trồng bồ hòn mà vườn dừa còn vài hàng, nghèo hoàn nghèo..



    Chơi chữ toàn dấu huyền


    Vài lời mào đầu:

    Tình hình là mình từng trình làng vài bài cười nhàng nhàng.. mà rồi vào giờ này thì vài thành phần còn hình thành lời trình bày rằng, cần tìm tòi về đề tài "huyền huyền". Ừ, làm thì làm! Dù rằng làm rồi thì lình xà lình xình vì nhiều người xì xào rằng: Trời! Buồn cười là buồn cười! Làm gì thì làm, còn mà làm đề tài về bài "huyền huyền" thì cần gì làm, mà làm làm gì)

    Từ thời kỳ nào, từ đời nào rồi, ngày ngày hàng ngàn người cùng nhìn đời rồi cười cười mà rằng: "Đời người là gì? Tình đời là gì? Người giàu là gì, và người nghèo là gì?".. Ồ, đời người này dù là nhiều buồn rầu, dù là toàn màu hồng thì đời người cùng đều là.. đời! Cùng đều là người mà người thì giàu và nhàn, tiền vào nhà ào ào; người thì nghèo, ngày ngày lần tìm từng đồng từng hào, tìm hoài tìm hoài mà nghèo rồi hoàn nghèo.

    Mà người nghèo thì nhiều, rồi người nghèo cùng ào ào dồn vào rừng lùng tìm. Từng đoàn từng đoàn người nghèo vào rừng tìm vàng, tìm trầm (huỳnh đàn). Rồi người thì tìm rùa (rùa vàng và rùa thường), người thì tìm kỳ đà, tìm gà rừng, tìm chồn, tìm mèo rừng và tìm nhiều loài.. Tìm từ vùng rừng già, rừng đầu nguồn rồi dồn về tìm vùng rừng bình thường. Tìm từ vùng rừng người Lào rồi vòng về tìm vùng rừng đồng bào mình vừa trồng.. Rồi nhiều trầm, nhiều rùa, nhiều kỳ đà làm thành nguồn hàng. Người nghèo thồ hàng về đồng bằng, thồ về nhiều lần, nhiều tàu và nhiều thuyền đều đầy hàng thì rừng (dù là rừng giàu, rừng nghèo) còn gi là rừng?

    Tình hình là người càng giàu thì càng cần nhiều nhà lầu. Mà thường thường người càng giàu thì nhà càng nhiều tầng lầu. Nhà lầu này mà dùng làm nhà hàng thì còn hời gì bằng. Người ngoài nhìn vào nhà hàng này thì xì xầm rằng còn nhiều điều cần bàn. Vì nhà hàng thì cần nhiều phòng: Từ đầu là phòng chờ rồi thì phòng Đờ, phòng Mờ, phòng Sờ.. Phòng Đờ dùng đèn ***g, phòng Mờ dùng nhiều đèn vàng rồi phòng Sờ thì dùng càng nhiều đèn lờ tờ mờ. Người vào làm phòng này toàn nàng là nàng. Nhìn gì thì nhìn, nhìn này: Kìa là nàng Hà, nàng Hồng, nàng Thùy, nàng Hường.. toàn là người hành trình từ làng mình vào làm mà. Nhìn vào gần gần thì, trời là trời: Hà gì, Hồng gì, Hường gì, Thùy gì.. mà người toàn đùi là đùi, mà đùi càng dài thì càng nhiều bồ vừa già vừa giàu (thường là bồ nhiều vàng và nhiều tiền).. Người nghèo nhà mình từ ngoài nhìn vào mù mù mờ mờ đành đồng lòng mà tìm bài chuồn, rồi dồn vào lề đường mà cùng thầm thì thề nguyền rằng: Chừa rồi, chừa rồi, đầu hàng! Đời này thì hoàn toàn đầu hàng rồi!..

    * Từ ngày mình trình bày bài Huyền Huyền về Người giàu và người nghèo thì nhiều lời từ người ngoài xì xầm về nhà hàng rằng:

    - Vào nhà hàng à? Thì từ vùng rừng về vùng đồng bằng còn nhiều nhà hàng mà, đầy! Mà người người cùng tìm vào nhà hàng rồi thì còn nhiều lời làm gì? Chuồn à? Chừa à? Thề nguyền à? Đầu hàng à? Thề nguyền gì, đầu hàng gì, vài ngày buồn buồn rồi cùng dồn về nhà hàng này rồi vào phòng đèn mờ mà "đầu hàng" lời thề nguyền vừa rồi..

    - Còn rừng, thì mình còn nhiều tiền. Nhiều tiền, thì mình thành người giàu. Giàu rồi, thì mình vào nhà hàng. Vào nhà hàng, mình vào liền phòng Sờ. Mà sờ, thì toàn sờ huyền huyền: Sờ đầu, sờ mồm, sờ cằm (hoàn toàn là bình thường) ; sờ mình, sờ lườn (thì là gần bình thường) ; sờ đùi, sờ.. (chà, chà! Sờ gì mà tần mần). Sờ nhiều, chàng và nàng đều bần thần! Mần thì mần! Chừa còn gì là đời! Trời, trời! Rừng mình là vàng ròng! Hì.. hì..

    - Sờ gì thì sờ, tần mần gì tần mần, sờ vừa vừa rồi thì mình ngừng. Đừng vì kề rề cà rà mà sờ nhiều nhiều rồi dìu nàng vào gi. Ường. Vì mình và nàng mà cùng nằm vào gi. Ường rồi sờ từ cằm, từ sườn sờ về đùi thì còn đành lòng nào mà ngừng. Rồi thì đừng mà sờ vào phần mềm gần kề đùi nàng. Vì rằng nhờ vào phần mềm này mà nhiều nàng thành người vào làm nhà hàng mà. Mình mà sờ vào phần mềm này thì người mình phừng phừng, còn đường nào mà lùi.. Mà nàng thì cằn nhằn: Bàn gì thì bàn, chàng mà bàn lùi là nàng giày vò chàng thành.. bùn. Trời! Chàng đành hì hì cười trừ mà đồng tình cùng nàng mà rằng: Ừ, nào thì mình cùng mần! Thời này là thời nào rồi!
     
    TamaP, Lê Ty, Lien Bang3 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 20 Tháng bảy 2023
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...