Tư vấn Làm thế nào để lấy lại cảm xúc ban đầu?

Thảo luận trong 'Tình Cảm' bắt đầu bởi A-cát Bối Lạc Mẫn, 4 Tháng chín 2021.

  1. Người ta nói cuộc sống này không có gì gọi là công bằng. Có người sinh ra đã ngậm thìa vàng, đã ở vạch đích nhưng cũng có người sinh ra đã ở dưới đáy xã hội phải không ngừng phấn đấu để vươn lên nhưng kết quả cuối cùng lại không thể với tới những con người đã được trải thảm đỏ sẵn ở ngoài kia. Bản thân mình sinh ra không phải đã ngậm thìa vàng nhưng cũng có thể nói là vô cùng may mắn vì được ba mẹ hết lòng yêu thương, là cô công chúa nhỏ của cả nội ngoại. Trên có anh lớn chiều chuộng, dưới lại có em trai bảo vệ không điều kiện, bản thân cũng khá thông minh, từ nhỏ cho đến lớn đều trải qua rất thuận lợi, là học sinh giỏi 12 năm liền được thầy cô yêu thích, mối nhân duyên với bạn bè tuy không rộng lắm nhưng có một nhóm bạn cấp 3 chơi rất thân, dù đã ra trường trở thành sinh viên, mỗi người đều có một định hướng tương lai khác biệt nhưng vẫn luôn bên cạnh nhau, âm thầm ủng hộ nhau, chỉ cần có chuyện gọi một cái là có mặt, thỉnh thoảng vào các ngày lễ cũng tổ chức họp mặt đi chơi, đi ăn. Nói chung con đường trưởng thành của mình rất thuận lợi, rất bình thản và hầu như không phải chịu quá nhiều áp lực, ba mẹ và người thân luôn trải sẵn đường cho mình đi, sợ mình vấp ngã, sợ mình không chịu nổi sự khắc nghiệt của đường đời. Bọn họ luôn tạo ra một lá chắn bảo vệ vô hình xung quanh mình, cho mình đầy đủ cả về vật chất và tình cảm. Trong khi nhiều bạn bè của mình phải bươn trải bên ngoài từ sớm, nhiệm vụ của mình chỉ là chăm chỉ học hành, ăn chơi rồi nghỉ ngơi.

    Ba mẹ và người thân luôn coi mình là cô bé nhỏ nhắn cần được bảo vệ.

    Bạn bè nhìn vào luôn nói mình rất hạnh phúc vì có cuộc sống vô tư vô lo như thế nhưng cũng nhiều người đã nói nếu mình không bước ra ngoài chiếc lồng vô hình ấy, mình sẽ không bao giờ trưởng thành được và sẽ không bao giờ hiểu được chân chính cuộc sống này thế nào. Có nhiều người luôn nghĩ nếu mình được bảo vệ che chở như vậy chắc hẳn mình sẽ rất ngây thơ, và đúng hơn là rất dễ bị lừa khi cuộc sống của mình xung quanh chỉ là màu hồng, còn những khó khăn khác đã được người thân dọn dẹp sạch sẽ.

    Nhưng ông trời cho bạn thứ gì thì cũng sẽ lấy đi của bạn một thứ khác! Cuộc sống màu hồng của mình chỉ dừng lại ở năm 10 tuổi và sau đó là những tháng ngày buồn chán và không tìm được định hướng của cuộc sống! Mình không biết bản thân đang theo đuổi thứ gì, cũng không tìm được mục đích để sống, mình cảm thấy cảm xúc của mình như đang bị bão hòa. Thật ra trước năm 10 tuổi mình cũng như bao đứa trẻ khác, thích ra ngoài chơi, thích chạy nhảy, tính tình hoạt bát, luôn giao du nói chuyện với mọi người nhưng có lẽ vì được bảo vệ quá nhiều, vì lo lắng cho mình ba mẹ luôn luôn đi theo mình từng bước từng bước, vì sợ mình kết bạn với người không tốt nên cũng hạn chế cho mình kết bạn, không cho mình đi chơi bên ngoài, cuộc sống hằng ngày của mình luôn quay quanh học hành, đến trường, về nhà rất ít khi thay đổi có điểm đột phá. Mình lúc đầu cũng không nghĩ gì nhiều, ban đầu thấy khó chịu vì không được đến nhà bạn khác chơi nhưng từ từ lại thành một thói quen, càng lớn mình càng thu bản thân lại, tính tình hoạt bát cũng dần dần bị mài mòn, chính bản thân mình cũng không còn muốn ra ngoài chơi nữa, kết bạn cũng chỉ qua loa cho có, ngược lại ba mẹ mình hình như thấy đã đến tuổi để mình có thể ra ngoài giao du nên khá thoáng trong chuyện kết bạn, còn luôn ủng hộ mình đi chơi với bạn ở trường. Nhưng.. mình lại chán, mình ít nói hơn, cũng ít thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, thậm chí mình không muốn quá gần gũi với người khác, ngay cả đó là ba mẹ của mình, là người thân của mình, sau đó một thời gian ở cấp 3 mình đã phải đi trị liệu tâm lý tuổi vị thành niên, cũng được tư vấn rất nhiều thứ về tình cảm trong cuộc sống, trong quá trình trị liệu ấy có một người luôn ở bên cạnh ủng hộ mình, theo dõi và chăm lo cho mình, cũng chính người đó là người duy nhất khiến mình để ý, khiến mình cảm thấy trên thế giới này vẫn còn một thứ để mình lưu luyến. Nói đến đây chắc có bạn sẽ cảm thấy thật vô lý, ba mẹ người sinh ra mình, người thân của mình mà không lo lại đem tình cảm của mình cho người kia có phải không? Mình hiểu mình vẫn biết được điều đó nhưng làm sao đây tình trạng tâm lý của mình lúc ấy chỉ có người đó là ánh sáng lẻ loi duy nhất của mình giúp mình bước về phía trước.

    Tiếp sau đó thời gian dần trôi qua tâm lý của mình cũng đã ổn định, mình đã đề nghị chấm dứt quá trình điều trị trong sự vui vẻ của gia đình, mọi người đều nghĩ mình đã ổn, chỉ riêng mình lại biết mình không ổn chút nào chỉ là mình không muốn tiếp tục trị liệu nữa mà thôi, chỉ là mình đã học được cách ngụy tạo cho chính bản thân, cũng tìm được thứ khiến bản thân lưu luyến. Còn người kia thì trở thành mối tình đầu của mình, bọn mình quen nhau được cả hai gia đình chấp thuận, ủng hộ, anh ấy cũng luôn chăm sóc, chiều chuộng và yêu thương mình, mình cũng nghĩ có lẽ anh ấy và mình sẽ nắm tay nhau đi hết cuộc sống tăm tối ngoài kia, nhưng tương lai là thứ không ai biết trước, mình và anh ấy không thể đi cùng đường được nữa, bọn mình chia tay trong yên bình, trở về làm người thân của nhau.

    Thời gian dần trôi, anh ấy có người yêu mới, bắt đầu một mối quan hệ mới. Còn mình, mình lại lạc lõng giữa dòng đời tấp nập này, vẫn không có thứ gì khiến mình quá vui, cũng không có thứ gì khiến mình quá buồn, cũng đã rất lâu rồi mình chưa rơi nước mắt, mình luôn dùng một tâm thái nhẹ nhàng đón nhận mọi thứ xảy ra ở xung quanh, càng ngày càng ít nói hơn thậm chí đôi lúc lại cảm thấy nói chuyện và kết bạn với người khác là một điều rất mệt mỏi. Ba mẹ, người thân và bạn bè luôn nghĩ những điều đó đều do tính cách lạnh nhạt, mạnh mẽ của mình nhưng chính bản thân mình biết được lý do vì sao.

    Sau đó, mình cũng thử bắt đầu một mối quan hệ mới, mình cảm thấy có lẽ anh ấy sẽ bù đắp thứ mình thiếu sót, cũng có thể khơi dậy cảm xúc bão hòa của mình. Nói sao nhỉ, anh ấy là người theo đuổi mình trước, anh ấy đã chờ mình từ lúc mình chưa chia tay với mối tình đầu cho đến lúc chấp nhận lời tỏ tình của anh ấy. Thời gian đầu chúng mình cũng rất tốt, tuy không hay gặp nhau nhưng tình cảm của bọn mình vẫn không hề bị ngăn cách hay giảm đi, bản thân mình cũng đã rất vui vẻ, luôn hi vọng vào mối tình này của cả hai, anh ấy chiều chuộng mình, nhường nhịn mình, mình thì cho anh ấy tự do như anh ấy muốn, cả hai thật sự rất tốt. Nhưng mối tình này lại kéo dài không lâu, mình đã đưa ra lời chia tay trước nhưng anh ấy không đồng ý, anh ấy lại càng tốt với mình hơn, ai nhìn vào cũng nghĩ anh ấy lụy mình, không bỏ được mình nhưng bạn biết không, anh ấy không lụy mình đâu. Thì ra bọn mình là cùng một loại người, anh ấy và mình đều giống nhau, không tìm được định hướng của cuộc sống, cũng chẳng hiểu yêu là gì, thích là gì bởi vì ngay cả cảm giác ghen tuông còn không có thì sao có thể nói là thích được. Chỉ là hai người thích chinh phục vô tình đụng vào nhau nhầm tưởng đối phương là chân ái của đời mình. Chỉ là một người thì quá cô đơn, còn một người lại thích chiếm hữu không muốn chịu thua. Chỉ là người nhận ra trước, người biết đối phương không hợp với bản thân là mình mà thôi. Cuối cùng mình và anh ấy vẫn chia tay trong yên lành, cả hai quay về làm anh em, làm tri kỉ trong tối của đối phương, là người trong số ít biết được gương mặt thật của nhau sau lớp ngụy trang bên ngoài. Mình quay về cuộc sống ban đầu của bản thân, đi học, đi làm, về nhà và tìm kiếm mục tiêu sống. Còn anh ấy thì nhanh chóng bắt đầu tình yêu mới, quay về làm lãng tử đào hoa, bắt đầu một mối quan hệ mới, tiếp tục chặng đường săn mồi.

    Có khác thì có lẽ là mình không muốn bắt đầu mối quan hệ nào nữa dù cũng có người đã ngỏ ý nhưng mình đã thẳng thừng từ chối bởi vì mình hiểu với tình trạng bản thân hiện tại mình không thể bước vào thế giới của người khác, cũng không thể cho họ hy vọng như thế sẽ không công bằng với họ. Vì chính bản thân cũng không biết làm thế nào để lấy lại cảm xúc đơn thuần trước đây nữa!

    Mọi người nghĩ mình nên làm thế nào bây giờ?
     
    Nhất HyuGill thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
  3. Nhất Hyu

    Bài viết:
    1
    Chào bạn!

    Trước hết cho mình gửi một lời động viên đến bạn nhé!

    Mình nghĩ sự yêu thương có thể lấp đầy bất cứ khoảng trống nào. Nên hiện tại dù bạn đang cô đơn, lạc lõng hay mất cảm xúc thì cũng hãy bắt đầu từ việc nhỏ nhất là trân trọng và yêu thương chính mình nhé. Hãy dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc bản thân, ăn uống, dạo chơi, thể thao.. Hoặc nuôi thêm 1 con vật nhỏ để đồng hành với bạn, cũng yêu thương và chăm sóc nó như vậy. Làm những điều đó chỉ với mục đích đơn giản là giúp bạn có thêm niềm vui để dầm thấm vào sự trống vắng của cảm xúc.

    Rồi bạn hãy cố gắng tạo nhiều mối quan hệ hơn, giao lưu kết bạn, trò chuyện chia sẻ về các vấn đề bạn thấy hứng thú, làm sao đừng để mình rơi vào trạng thái cô đơn khép kín. Nếu được bạn cũng có thể dành thời gian đi du lịch dài hạn, đi nhiều nơi để trải nghiệm, nó rất có ích cho quá trình khơi gợi cảm xúc.

    Đó là một vài suy nghĩ và kinh nghiệm của mình. Mong bạn luôn vui và thấy ý nghĩa mỗi ngày! Chúc bạn những điều tốt đẹp nhất!
     
    GillA-cát Bối Lạc Mẫn thích bài này.
  4. AnnaNgo1503

    Bài viết:
    77
    Chào bạn. Chúc bạn mỗi ngày đều sẽ có những niềm vui cho riêng mình nhé ^^.

    Theo tâm lý học giáo dục, con người được cấu tạo từ 2 phần: Hữu hình là thể xác và Vô hình là tinh thần. Theo nhà tâm lý học người Đức Erich Seligmann Fromm thì "khí chất" là cái gốc của "cơ thể", còn "tính cách" là cái gốc của "tinh thần". Còn theo Đông Y tính cách được hình thành từ 2 nguồn: Tiên thiên và Hậu thiên. Tiên thiên là phần có trước, hình thành cùng với bào thai, do tiếp thu di truyền và từ môi trường tâm linh. Hậu thiên là phần tiếp nhận được trong quá trình phát triển (chủ yếu do môi trường và giáo dục gia đình từ lúc sinh ra cho đến khoảng năm sáu tuổi). Trẻ con, khi chưa biết nói, khi chưa có trí khôn vẫn tiếp nhận và lưu giữ thông tin truyến bằng sóng sinh học và lưu giữ trong tiềm thức, tính cách của chúng ta vì thế cũng sẽ thay đổi theo thời gian, theo độ tuổi. Về đại thể tính cách chia ra 2 nhóm chính: Hướng nội và Hướng ngoại. Không rõ trong quá trình phát triển của bạn có chịu tổn thương tâm lý gì hay không (ví dụ như gặp trục trặc trong mối quan hệ bạn bè, gia đình), nhưng theo mình thấy, bạn đang chuyển dần tính cách sang vẻ "Hướng nội", và có thể nhận thấy điều này từ nguyên nhân gia đình đầu tiên. Trong status, tuổi thơ của bạn có vẻ gắn liền với việc kiểm soát chặt chẽ của ba mẹ, không cho làm những điều đúng với độ tuổi của bạn, hạn chế ra ngoài, chính điều đó đã làm cho tâm lý của bạn dần bất ổn, trong tiềm thức chỉ toàn những ganh đua với người khác không phải vì vấn đề học hành, mà là hai chữ "Tự do" bay lượn (có thể bạn không nhận ra thôi), và vì không làm cho bản thân cảm thấy "bận bịu" và ngay cả gia đình cũng không nhận ra vấn đề của bạn khiến cho bạn sinh ra "lười biếng", "chóng chán", chỉ thích thu mình một chỗ nên lúc nào cũng nghĩ mình "cô đơn", cảm xúc cũng vì thế mà không đa dạng. Vấn đề thứ hai là vấn đề mà rất nhiều người trẻ chúng ta mắc phải, đó chính là nghiện Internet, với tình trạng của bạn kèm vấn đề trên càng khiến bạn lánh xa thế giới bên ngoài nhiều hơn, người không biết cứ nghĩ do tính cách mạnh mẽ hay lạnh nhạt của bản thân, nhưng bản chất vốn không phải vậy. Đọc đến vấn đề kết giao khác giới, mình thấy rõ mối quan hệ giữa hai người, đối với bên kia họ thể hiện tình cảm nhiều, nhưng với bạn chỉ đơn giản là xã giao thông thường giữa hai người bạn với nhau thôi (không biết liệu bạn có nhận ra điều này hay không). Bạn nói bạn thấy đối phương không hợp với mình, chưa cần biết đối phương là người thế nào, nhưng chắc chắn trong thâm tâm bạn vốn không để tâm hay tìm hiểu đối phương, với tính cách thu hẹp lòng mình, "chóng chán" cho nên lúc nào cũng nghĩ người này người kia không hợp với mình. Không phải là bạn đang bão hòa cảm xúc, mà là thiếu hụt cảm xúc nên có. (Mình chỉ phân tích tình trạng của bạn dựa trên bằng chứng có trong dòng status của bạn, nên nếu có gì không đúng thì cho mình xin lỗi nhé! ^^).

    Bạn muốn quay về tính cách đơn thuần lúc đầu. Khẳng định luôn nhé! Không thể nào đâu! Bạn chỉ có thể cố gắng từng bước để làm cho cuộc sống đa dạng hơn, bạn nên biết niềm vui của người lớn khác niềm vui của con trẻ. Tìm kiếm niềm vui là do bạn chủ động tìm kiếm, không ai kiếm giùm bạn được, nhưng bạn phải làm thì mới có người giúp bạn được. Nếu bạn còn đang học thì nên tham gia nhiều chương trình ngoại khóa hơn, đi giao lưu nhiều hơn để tạo mối quan hệ rộng. Ít nhất cũng phải kiếm được người bạn để tâm sự giãi bày chứ! Chỉ có hướng mình ra ngoài mới bù đắp thiếu hụt của bản thân thôi nhé! Nói dễ chứ làm khó lắm nha! ^^

    Chúc bạn may mắn! ^^
     
    GillA-cát Bối Lạc Mẫn thích bài này.
  5. Cám ơn bạn nhiều nhé! Mình cũng nghĩ có lẽ sau khi hết dịch mình sẽ dành thời gian đi du lịch để có thể trải nghiệm nhiều thứ ở bên ngoài hơn.
     
    GillNhất Hyu thích bài này.
  6. Những lời bạn nói có những điểm rất giống với tình trạng của mình, chỉ là mình biết được bản thân đang từ từ chuyển sang hướng nội nhưng lại không muốn thay đổi để rồi càng lúc càng thu mình lại hơn, ngay cả chia sẻ nội tâm với người khác cũng không dám chỉ dám ngồi một chỗ viết vài dòng status để giãi bày. Có lẽ đã đến lúc thay đổi hướng mình ra ngoài rồi nhưng như bạn nói đó nói thì dễ còn làm thì khó.
     
    Gill thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...