Mùa đông kéo theo cái lạnh giá khô khan, cái lạnh lẽo cô đơn nơi tâm hồn, bóng đêm chợt ủa vây, một góc khuất chìm vào lãng quên, ngày tháng cứ trôi một cách vô vị, lê thê trên những con đường dài, ngu ngơ giữa chốn đông người, xa lạ tất cả đều là xa lạ. Cái dũng khí, ngày ra đi đâu mất rồi, lời an ủi khiến tủi thân nhiều hơn khiến bản thân lại càng nhớ nhà hơn, khi nhận ra, dư vị đó, âm thanh đó bao giờ mới về được đây, muốn hét lên thật to rằng, nhớ nhà nhớ nhà rồi, đông lạnh ai sẽ lấy áo, ai sẽ đắp chăn cùng, đông lạnh ai sẽ nấu món canh nóng ai sẽ chờ đến nữa đêm. Ở nơi thành phố xa xôi, một chân trời dẫn tới tương lai, nhưng có ai quên được có ai chịu được nổi nhớ nhà da diết trong tim, thì thầm một mình thì thầm trong đêm lạnh buốt, rồi nước mắt cứ chảy dài, chảy dài, mái ấm tự lúc ta sinh ra lớn lên, vòng tay mà ta cứ ngỡ không xa rời, lại rời xa ta, ai thấu được nỗi buồn này, giống như loài chim bay đi xa dang rộng đôi cánh lạc giữa đời tìm cách sinh tồn, rồi nó cũng nhớ tổ ấm của nó rồi cũng quay về với tổ ấm của nó, chính là cảm giác đi xa lạc lỏng muốn quay trở về, ai hiểu được nỗi lòng này, tiếng thở dài vang lên, ngày ta trở về không còn bao xa, cứ ngóng cứ đợi, từng ngày từng ngày, mong cho thời gian chóng nhanh, ta còn trở về nhà trở về mái ấm của ta.
Lại qua một năm nữa, đếm từng ngày từng ngày để về quê về với mẹ. Năm nay càng thảm hại hơn, chịu lạnh một mình, bơ vơ một mình. Muốn buông bỏ tất cả để trở về, cuộc sống sao bế tắc và khó khăn thế này, tại sao lại đối xử với tôi thế này.