Là Việt Tác giả: Nguyễn Phan Quế Mai "Là Việt" của Nguyễn Phan Quế Mai là một trong muôn vàn bài thơ viết về quê hương, đất nước. Dù đề tài, cảm hứng không mới, nhưng bài thơ vẫn để lại những ấn tượng đậm nét. Bài thơ là tiếng nói đầy tự hào của chủ thể trữ tình về quê hương, về dòng dõi cao quý. Dõi theo tiếng thơ Nguyễn Phan Quế Mai, hình ảnh đất nước hiện lên bình dị mà thân thương biết mấy. Từ chiều sen xanh mướt, đến hạt gạo, cánh cò, chú mục đồng, những châu thổ Cửu Long, dòng sông Hồng Hà, cánh đồng lúa, rặng tre.. Tất cả làm nên Tổ quốc thiêng liêng, yêu dấu. Nỗi nhớ của nhà thơ về Tổ quốc nhắc nhở bất cứ ai, dù ai đi đâu trên khắp mọi nẻo đường thế giới thì hãy luôn nhớ cội nguồn, nhớ mình mang dòng máu Việt (dòng máu Lạc Hồng), là người con đất Việt. Trăm trứng mẹ Âu Cơ, những quả trứng vũ trụ Và một ngày nở ta Ta đẫm hương một chiều sen xanh mướt Mẹ ru ta ngàn xưa tiếng Việt Hạt gạo trắng nuôi ta mặn mòi châu thổ Tóc ta bay cùng phấp phới cánh cò Gom rơm mục đồng về lót gối Hành trình dài, thao thức cơn mơ Gặt mùa nắng chín Châu thổ Cửu Long nghiêng bến Trường Sơn điệp trùng cuộn lời Hồng Hà phù sa ta Ta đã qua bao phố phường tráng lệ Paris ánh sáng hay London cổ kính Lòng vẫn trôi về bến Cội nguồn văng vẳng à ơi Mái đình cong trăng khuyết Triền sông mướt câu hò Đường làng rơm thơm vào trí nhớ Rặng tre già măng non ta Về dòng thác người cuộn về muôn hướng Chảy không nguôi dòng máu Lạc Hồng Giấc mơ nào từng ôm ấp biển Đông? Ta là ta ngàn Việt những dòng sông Dẫu khúc khuỷu bờ dâu hay ghềnh xiết cũng chảy về lòng biển Chảy về với cánh đồng lúa chín Rặng tre nghiêng chiều Bến nước nghiêng trăng Và tất cả ta gọi tên Tổ quốc Một Tổ quốc thiêng liêng màu sắc Việt Luôn dâng đầy muôn nẻo bến bờ xa Luôn dâng đầy muôn nẻo bến bờ xa... (Là Việt, Nguyễn Phan Quế Mai, Tập thơ Tổ quốc gọi tên mình, NXB Phụ nữ, 2015, tr. 14-15)