Lá xanh - Rùa Khi lá xanh muốn đi về với đất Nhưng lá sợ, cành đau đớn nhựa rơi Lá thương cành dùng máu mình nuôi lá Đã bao năm, lá chưa trả một ngày. Lá ơi lá, hãy sống sao cho đúng Đừng để sau hổ thẹn với đất mùn Sống làm sao cho cành ngày phát triển Để cho cây mãi mãi sống xanh rờn. Sau lá vàng lá rụng chẳng nghĩ chi Vì đã làm đúng vai trò của lá Sống ý nghĩa để cuộc đời có nghĩa Dùng cả đời để làm tốt cho cây. Gửi lá xanh những ngày chưa về đất Ráng lớn lên để làm tốt cho cành Hãy ấp ủ cho những mầm xanh mới Xin lá đừng làm cành phải nhựa rơi.
Lá Vàng - Bối Khi còn xanh, lá có từng nghĩ rằng Một ngày nào đó hóa màu vàng nắng hạ Là lúc lá trở về vòng tay đất mẹ Với những kí ức lúc chưa thành cát bụi Những khoảng khắc của một đời màu xanh Lá đi rồi, chỉ mình cành ở đó Rung rinh khi gió mùa trở về Nhưng bên cành còn thân đó thôi Thân buồn mỗi lần lá hóa vàng Và dưới khắc nghiệt của cuộc đời Thân nuôi cành với những tình yêu Hy vọng rằng lá lại lần nữa xanh rợp Một chút ít cùng bốn mùa Hạ qua thu về, lá hóa vàng Thu bước đông tới, tan thành cát bụi Và rồi khi cành nức nở vì trơ trụi Thân động viên với sự vững vàng Kiên định đứng thẳng giữa mùa đông năm ấy Rồi khi nữ thần mùa xuân ghé hồng trần Thân cùng cành òa khóc vui mừng Vì cuối cùng lá cũng hóa xanh Với những mầm non đang dần nú. :yoci 105:
Lá Sâu - Rùa Lá xanh non mới mọc khỏi cành Lá chưa hiểu sinh tồn cuộc sống Không tự vệ để côn trùng hại Nay sâu cắn lá khóc lệ rơi. Lá chủ quan không đề phòng xấu Để rồi mình lại bị tổn thương Nay như vậy lá chẳng biết đường Để đi về hình hài nguyên vẹn. Lá tổn thương chìm trong đau khổ Không quan tâm mọi thứ quanh mình Nào đâu biết người thương yêu lá Đau rất nhiều khi lá tổn thương. Lá biết không cành vì nuôi lá Rút thân mình dành hết lá ăn Lá sâu rồi cành đau lắm chứ! Cành thương lá nhựa chảy châu rơi. Lá ơi lá, sâu rồi sao chứ Qua nỗi đau rồi ổn lại thôi Dù hình hài không còn như trước Nhưng trưởng thành vì biết đứng lên.
Lá Rụng - Rùa Khi chiếc lá sắp đi về với đất Bỗng nhớ về những ngày tháng năm xưa Nhớ chồi non trong vòng tay của mẹ Nhớ những ngày phơi phới xuân xanh. Lá ơi lá! Còn tiếc đời chi nữa? Sống một đời không thẹn với cay xanh Nay sắp về với vòng tay đất mẹ Hãy vui mừng, mình có ích lá nghen! Lá đã buông mặc theo trời phân định Nhắm mắt vào theo dòng chảy tự nhiên Tâm đã định không còn chi vướng bận Chỉ chờ ngày về với đất yêu thương Lá đã rụng sao không còn lưu luyến? Cành đau lắm lá có biết gì không? Nhưng tự nhiên tàn khốc đến đau lòng Cành dù muốn cũng không làm gì được. Lá xa cành sẽ mãi mất màu xanh Cành xót thương chỉ mong lá an lành Sống ấm êm trong vòng tay đất mẹ Chờ một ngày cành lá được đoàn viên.