Ngôn Tình Ký Ức Hoa Đào (Bản Gốc) - Ma Nữ Mary

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Ma nữ Mary, 7 Tháng ba 2019.

  1. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Tác Phẩm: Ký Ức Hoa Đào 1

    Tác giả: Ma nữ Mary

    Thể loại: Ngôn tình

    Giới thiệu:

    Câu chuyện kể về một cô gái tên là Hạ Thiên Tuyết.

    Hành trình đi tìm tình yêu của cô ấy.

    Cô tin tưởng trên đời này thật sự có tình yêu vĩnh cửu.

    Người có trái tim chung thủy và bao la rộng lớn như đại dương có thể bao dung cho cô.

    Yêu cô ấy hơn cả bản thân cô.

    Nguyện vì cô hy sinh tất cả..

    Giới thiệu nhân vật:

    Nhân vật chính: Hạ Thiên Tuyết. Mẹ là Đỗ Ngọc, Ba là Hạ Nhiên. Chị hai Hạ Mai - chồng Hắc Phong. Chị ba Hạ Lan - chồng Trình Dương. Em trai Hạ Tử Hạo - vợ Hồng Liên. Em gái Hạ Chi - chồng Lê Đình. Em gái út Hạ Nhi.

    Nhân vật nam: Tạ Minh Đoàn, Lục Từ Quân, Phùng Mặc Lang, Hàn Minh Tú, William Hoàng Vũ, Lục Hoàng Phong, Ngọc Lưu Quang, Dương Cảnh Nam, Lạc Thiên Phúc, Trình Tử Hiếu, Bạch Thiên Sơ, Âu Thuần, Trần Đình.

    Nhân vật nữ: Bạch Nhu, Lâm Nhạc, Cố Thiên Linh, Tạ Nguyên Thảo, Ôn Tâm, Hàn Tiểu Uyển, Trần Tiểu Thanh, Nguyễn Nhật Linh, Trần Kiều Anh, và các nhân vật khác.

    [​IMG]

    Link thảo luận:

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Sáng Tác Của Ma Nữ
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng hai 2022
  2. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày nhập học luôn là một ngày xôn xao nhất. Tất cả học sinh và giáo viên đều đến rất đông đủ.

    "Ai cũng tò mò giáo viên chủ nhiệm của mình là ai?"

    "Lớp học có bạn thân của mình hay không?"

    "Hay có thể có thêm những bạn mới nào?"

    Mọi người xung quanh cô có rất nhiều câu hỏi được đặt ra và bàn tán ồn ào.

    Sân trường đông nghẹt học sinh. Chỉ cần mỗi người nói một câu thôi cũng giống như một cái chợ.

    Nhóm cô gồm có năm thành viên: Thiên Tuyết, Nhật Linh, Kiều Anh, Tiểu Uyển và Nguyên Thảo. Nhóm bạn thân của cô không học cùng lớp. Mỗi người học một lớp khác nhau nhưng cùng đợi nhau đi học và đợi nhau ra về. Giờ ra chơi thường tụ tập dưới góc cây bàng. Trong nhóm ai cũng có người yêu hoặc người thích của mình. Riêng cô thì không có nên ai cũng muốn tìm cho cô một người.

    Bước vào kỳ học đầu tiên, cô cũng có chút bỡ ngỡ rồi nhanh chóng hòa nhập với những học sinh khác. Cô thường nghe nhỏ bạn kể chuyện về một người con trai mới vào lớp bạn ấy. Nguyên Thảo thường nói bên tai của cô:

    "Trong lớp mình mới có một bạn mới đến. Bạn này học ở Thành Phố A."

    Cô lạnh nhạt trả lời:

    "Ừ."

    Nguyên Thảo lay vai mạnh bả vai của cô nói:

    "Thiên Tuyết, bạn có đang nghe mình nói không vậy hả?"

    Cô gật đầu:

    "Có."

    Nguyên Thảo nghiêm mặt:

    "Vậy nhắc lại mình lời mình mới nói đi?"

    Cô lặp lời cô ấy nói không sai một chữ nào:

    "Trong lớp mình mới có một bạn mới đến. Bạn này học ở Thành Phố A. Đúng không?"

    Nguyên Thảo cười tươi tươi như hoa:

    "Bạn không tò mò sao?"

    Cô lắc đầu:

    "Năm nào chả có người mới tới."

    Cô ấy lại bảo:

    "Không phải đâu. Bạn này hiền lắm. Cần mình làm mai cho bạn không?"

    Cô lạnh nhạt nhanh chóng trả lời:

    "Không cần."

    Nguyên Thảo hỏi:

    "Tại sao vậy?"

    Cô thật lòng nói:

    "Nếu mình thích ai thì mình tự tán."

    Cô ấy lắc đầu quả quyết:

    "Nhưng khó xin thông tin lắm."

    Cô tự tin trả lời:

    "Đối với, mình không có chuyện gọi là khó. Chỉ sợ không phải người khiến mình hứng thú thôi."

    Nguyên Thảo lại tiếp tục làm bà mai nói:

    "Không, mình thấy tên này rất hợp với tiêu chuẩn của bạn."

    Cô nghi ngờ hỏi:

    "Tiêu chuẩn của mình sao? Mình có nói sao?"

    Cô ấy khẳng định nói:

    "Tiêu chuẩn siêu cao 7T của bạn ai cũng thuộc lòng."

    Cô cười bảo:

    "Nói nghe xem nào?"

    Nguyên Thảo đọc thuộc lòng:

    "Chung thủy, thật thà, tốt bụng, nhiệt tình, thẳng tính, Trung khuyển và Thật Cao."

    Cô hỏi lại:

    "Tiêu chuẩn vậy mà cao sao?"

    Cô ấy gật đầu xác nhận:

    "Quá cao."

    Cô bắt đầu lại trêu cô bạn thân:

    "Thật ra mình đang nghĩ đến 10T cơ: Tử tế, Thông minh và Đẹp Trai nữa. Haha."

    Cô cũng không nghĩ đến tương lai tiêu chuẩn lại càng nhiều hơn: "Thành công, tâm lý và thấu hiểu." Phụ nữ càng trưởng thành lại càng khó tính, khó nết và khó chiều.

    Nguyên Thảo tức giận dậm chân bỏ đi.

    "Vậy bạn ế suốt đời đi."

    "Ê, mình giỡn thôi mà."

    Cô được xem là gái ế nhất trong nhóm bạn. Tại sao cô lại ế? Đơn giản vì cô chưa gặp được một người đạt đủ tiêu chuẩn của mình. Mọi người bảo cô là một người khá cầu toàn. Bản thân Thiên Tuyết cũng thấy đúng như vậy. Cô thích sự hoàn mỹ làm bất cứ công việc gì cũng muốn phải hoàn thành thật xuất sắc.

    Thật sự cô cũng không mấy để ý tới lời Nguyên Thảo nói với cô.

    Bởi vì mục tiêu của cô bây giờ là học thật giỏi. Cô muốn leo lên top. Không muốn yêu đương ảnh hưởng tới việc học của mình nên sau khi nghe xong liền ném những chuyện đó sang một bên.

    Thời gian mấy tháng trôi qua rất nhanh. Học kỳ thứ 2 đã bắt đầu.

    Mọi người luôn bảo anh hiền nhưng ấn tượng đầu tiên của cô về anh lại là một kẻ ỷ mạnh hiếp yếu.

    Một ngày, cô tình cờ đi ngang qua lớp của anh học. Cô nhìn thấy một người con trai cao ráo đang đánh một người con trai cực kỳ thấp bé.

    Cái máu anh hùng nhiều chuyện trong cô lại sống dậy..

    Cô bước vào lớp đứa bạn tóm lấy áo đứa con trai cao hơn cô một cái đầu. Thiên Tuyết lạnh lùng nhìn vào hắn:

    "Không nhìn thấy người ta xin tha sao?"

    "Chỉ giỡn tí thôi."

    "Lớn đừng có bắt nạt nhỏ. Lần sau, tôi còn thấy bạn đánh nhau thì coi chừng tôi đó."

    Cô bỏ đi bỏ lại bao nhiêu ánh mắt ngỡ ngàng. Một đứa con gái hay thích xem vào chuyện người khác như cô thì đó chỉ là chuyện bình thường mà thôi. Cô ghét những kẻ chuyên xem mình là mạnh bắt nạt các bạn cùng lớp.

    Lần sau, cô nhất định cho hắn ăn vài cú đấm chứ không phải đơn giản là dùng lời nói cảnh cáo đâu.

    Chết quên mất, cô quên mất có chuyện phải nói với Nguyên Thảo rồi. Cô vội vàng quay lại một lần nữa mọi người vẫn nhìn cô với anh mắt quái lạ. Cô đưa đầu vào trong lớp gọi:

    "Nguyên Thảo ơi."

    Nhỏ bạn đang bận tám không nghe tiếng cô gọi.

    Một người con trai cao đứng chắn trước cửa lớp của Nguyên Thảo. Đúng là cái người lúc nãy bị cô túm lấy áo nói:

    "Bạn tìm ai?"

    "Tôi tìm Nguyên Thảo lớp trưởng ấy."

    "Đợi một tí nha."

    Hắn ta đi vào gọi Nguyên Thảo ra cho cô.

    Nguyên Thảo cười bí hiểm nhìn cô nói:

    "Tìm mình có chuyện gì thế? Mà sao quen Minh Tú lớp tớ thế?"

    Cô ngẩn người nói:

    "Minh Tú nào?"

    Nguyên Thảo chỉ tay vào lớp nói:

    "Bạn nam cao nhất lớp tớ đó. Người bạn mới nhờ gọi mình đó."

    Cô thấy hắn nhìn cô cười liền quay mặt đi giả vờ như không thấy hắn. Cô đáp lại:

    "Mình không biết hắn nha."

    Nguyên Thảo cười to nói:

    "Để mình hỏi hắn là biết thôi. Haha."

    Mặt cô cực kỳ vô tội nói:

    "Thật mình không biết hắn."
     
    CaoSG thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng hai 2022
  3. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 2: Căn Tin

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau khi vừa thấy cô thì Nguyên Thảo liền kéo cô vào một góc nhỏ. Cô ấy trêu cô:

    "Thành thật khai báo."

    "Khai báo cái gì?"

    "Minh Tú bảo biết bạn nha."

    Cô suy nghĩ nói:

    "Hắn đánh nhau với một bạn nhỏ xíu mình túm lấy áo hắn lôi ra. Vậy có tính là quen không?"

    "Chuyện khi nào sao mình lớp trưởng mà không biết vậy?"

    "Lúc đó, bạn đi ra ngoài không có trong lớp. Lúc sau, bạn mới về."

    "Mình đi có năm phút thôi nha."

    "Bạn quản lý lớp cho chặt vào đánh nhau lớn là rắc rối lắm đó."

    Nguyên Thảo gật đầu.

    "Mình đi trước đây."

    "Thiên Tuyết đợi mình đi cùng với."

    Chúng tôi cùng vào căn tin mua đồ ăn trưa. Căn tin đông nghẹt người. Nguyên Thảo lười biếng ngồi trong góc bàn.

    Số đến hôm nay là ngày cô lấy đồ ăn. Thiên Tuyết thầm rủa:

    "Sao mọi ngày vắng mà hôm nay đông vậy?"

    Cô thuộc dạng không lùn nhưng đứng trong đám đông này thì lại rất nhỏ bé.

    "Cô ơi, cho cháu hai cái bánh mì."

    Mọi người xô đẩy khiến cô té. Cô bất chợt la lên:

    "Má ơi."

    Thiên Tuyết nghĩ cô chỉ cần té xuống sẽ như con kiến bị những con voi dẫm đạp. Eo. Nghĩ thôi là cô thấy đau đớn rồi. Ấy vậy lại chẳng đau gì.

    Thiên Tuyết nhìn lên thấy gương mặt đáng ghét đó. Cô nghĩ:

    "Sao hắn lại ở đây?"

    Hắn ta cao nhất trong đám đông. Đang bế cô kiểu công chúa. Mất mặt dễ sợ. Cô nhăn nhó nói:

    "Thả tôi xuống đi."

    Thiên Tuyết thà bị dẫm đạp còn hơn được tên đáng ghét này giúp. Hắn thả cô xuống.

    "Mua cái gì mình mua cho?"

    Cô nhìn đám người khổng lồ chen lấn. Miệng đành nói:

    "Hai ổ bánh mì."

    Hắn chen vào đám đông một tí đem ra hai ổ bánh mì đưa cho cô. Cao cũng lợi thế ghê ta.

    "Đây bạn cầm đi."

    "Tiền nè."

    "Không mình mời bạn."

    "Chúng ta không quen."

    "Nói chuyện vài lần là quen thôi."

    Hắn gọi Nguyên Thảo:

    "Mình mời. Không phải trả tiền."

    Nguyên Thảo tinh ranh trả lời:

    "Ok nha Minh Tú. Không khách sáo đâu đấy."

    Nguyên Thảo kéo cô ngồi vào bàn. Ngồi phàn nàn:

    "Mình vừa thấy hết rồi nha. Vậy mà bảo không quen."

    Thiên Tuyết thật bó tay với con nhỏ bạn này. Cứ thích làm mai mối.

    "Thiên Tuyết thật không thích hắn sao? Đủ 10T luôn ấy chứ."

    "Sao bạn biết hắn đủ 10T của tớ hả?"

    Nguyên Thảo cười đắc ý:

    "Tớ điều tra hắn. Haha."

    Cô lắc đầu:

    "Mình không thích."

    "Không thích thật hả? Mình làm mai cho người khác đừng hối hận đó."

    "Tùy cậu thôi."

    Cô tiếp tục gặm nhấm ổ bánh mì của mình trên tay như cắn hắn. Thật phiền phức.

    Hôm nay, trời mưa rất to. Nhóm bạn chúng tôi dành tấp vào hai bên đường.

    Những giọt mưa trút xuống mái hiên nhà, Thiên Tuyết đưa tay ra hứng nước mưa nặng hạt khiến tay cô hơi đau rát. Đám bạn đang tám đủ thứ bát quái.

    Mỗi khi mưa tâm trạng cô luôn trùng xuống. Nước mưa bắn vào đôi giày trắng tinh của cô. Thiên Tuyết bực bội.

    Cô không thích mưa lắm. Cô thấy nó như những giọt nước mắt rơi. Nhóm bạn luôn nói cô có suy nghĩ kỳ quái. Rõ ràng mưa rơi đẹp như thế. Thiên Tuyết lại nghĩ đến chuyện gì không. Dưới mái hiên mưa chảy như một chiếc màn. Từng dòng nước song song chảy thẳng từ trên xuống dưới đất. Mấy đứa bạn la hét. Chúng đòi đi tắm mưa nữa. Cô lại không cho chúng đi.

    "Mưa đầu mùa, tắm bệnh đấy."

    Nhóm bạn oán trách nhìn cô. Thiên Tuyết luôn cắt đứt không khí vui vẻ như thế đó.

    Trong màn mưa có một người con trai cao ngồi trên một chiếc xe nhỏ. Thật kỳ lạ. Cô nghĩ vậy.

    Đến khi chiếc xe dừng lại trước mặt cô. Hắn đưa một tờ giấy nhỏ vào tay của cô. Hắn bảo:

    "Không được vứt. Nhớ đọc nha."

    Thiên Tuyết hơi kinh ngạc. Đúng là cô định vứt nó trôi theo dòng nước của cơn mưa vào cái cống. Cô thấy trò viết thư này thật sến súa.

    Cô thích một người đàn ông mạnh mẽ muốn gì cứ trực tiếp nói thẳng. Cô không có máu lãng mạn. Cầm tờ giấy trên tay Thiên Tuyết vo nó lại ném vào túi xách. Đám bạn hò hét.

    "Lãng mạn quá!"

    Cô nhìn chiếc xe đi trong mưa. Thầm mắng:

    "Ngốc nghếch. Mai bệnh cho xem."

    Bọn chúng giật lấy túi xách của cô. Lấy tờ giấy ra. Họ oán trách:

    "Thiên Tuyết, bạn thật vô tình nha!"

    Cô trêu lại bọn chúng bạn:

    "Đúng mình rất vô tình nên mới làm bạn với mấy người bạn khùng khùng như vậy. Haha."

    Bọn nó liếc cô. Một đứa đọc thư nói:

    "Chào bạn mình là Minh Tú. Mình muốn làm quen với bạn."

    Tờ giấy chỉ ghi có như vậy. Đám bạn bí xị mặt. Chúng nghĩ sẽ được đọc một lá thư tình. Cô cười thầm.

    Anh đứng đằng xa trú mưa thấy cô gái dáng nhỏ nhắn đứng một mình đưa tay nghịch mưa thật đáng yêu. Anh lấy túi xách ra xé một tờ giấy viết vào đó. Anh nghĩ viết đơn giản thôi.

    Minh Tú lần đầu tiên viết thư cho một người con gái biết thừa một người khá cá tính như thế sẽ có thể không đọc thư nhưng anh vẫn viết. Anh muốn bắt đầu làm quen với Thiên Tuyết. Anh đã tìm hiểu từ Nguyên Thảo. Biết được cô tên Thiên Tuyết. Thiên là trời. Tuyết là hoa Tuyết. Trời sinh ra cô là một người lạnh nhạt. Nhưng anh lại thích cô đơn giản, thẳng tính và lạnh nhạt như thế.
     
    CaoSG thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng hai 2022
  4. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 3: Cuộc Gọi Điên Cuồng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một tờ giấy được gửi lại cho ai đó viết:

    "Không thích làm quen."

    Người con trai đứng cười ngây ngô. Trong đầu anh ta đang nghĩ:

    "Cô ấy thật dễ thương. Chắc cô ấy ngại ngùng."

    Ở trong nhà, Thiên Tuyết không ngừng hắt xì. Tiếng chửi vang lên:

    "Bà mà biết ai chửi bà. Bà giết chết."

    Cô cứ nghĩ người đó sẽ từ bỏ. Không, anh ta chuyển qua một hình thức khác mà thôi.

    Vào một ngày đẹp trời, nắng vàng tươi. Bầu trời trong xanh. Thiên Tuyết đang nằm trong nhà trên chiếc ghế yêu quý xem ti vi. Dù là thời tiết có đẹp như thế nhưng cô vẫn thích nằm chờ xem phim hơn. Hôm nay, tivi có chiếu bộ phim cô yêu thích nhất nó được chiếu lại. Tên phim là: "Hoàn Châu Cách Cách." Chắc hẳn, mọi người ai cũng biết đã xem hết rồi nhưng Thiên Tuyết đặc biệt lại thích xem người ta chiếu lần hai. Xem vẫn hay như lần đầu tiên cô xem. Dù là họ đang chiếu lại thôi.

    Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên:

    "Reng.. reng"

    Thiên Tuyết bắt máy:

    "Alo, cho hỏi ai ở đầu dây?"

    Không có tiếng trả lời. Cô nghĩ chắc một người nào đó rảnh rỗi gọi phá liền dập máy. Tiếng chuông điện thoại to vang lặp lại:

    "Reng.. Reng.."

    Cô cáu gắt:

    "Alo, ai đó?"

    Lại không có tiếng trả lời. Máu trong người cô muốn sôi lên. Thiên Tuyết chửi:

    "Bà mà biết đứa nào. Bà băm nát trộn với cám cho heo ăn."

    Lần thứ ba, tiếng chuông vẫn reo như cũ. Cô dậm mạnh bàn chân xuống nền nhà phát tiết bước từng bước đến cầm cái máy nghe điện thoại lên. Giọng nặng nề hết sức có thể:

    "Không nói thì đừng gọi nữa. Biết phiền lắm không hả?"

    Có một giọng nói ấm áp vang lên nghe có vẻ quen quen:

    "Là mình."

    "Mình nào? Tôi không quen ai tên mình hết."

    Tiếng ti vi không ngừng phát ra tiếng thu hút ánh nhìn của cô.

    "Mình là Minh Tú."

    "Minh Tú nào? Tôi không quen ai tên Minh Tú hết?"

    "Minh Tú học lớp Nguyên Thảo."

    Giọng nói ấm áp nhẹ nhàng giải thích.

    "Gọi đến đây làm gì? Không. Tại sao lại có số điện thoại nhà tôi hả?"

    "Mình xin của Nguyên Thảo."

    Thiên Tuyết lẩm bẩm:

    "Con nhỏ này chán sống rồi. Xem mai mình xử bạn như thế nào nha Nguyên Thảo."

    Cô trầm giọng nói:

    "Có gì nói đi. Để tôi còn cúp máy. Tôi bận lắm. Không rảnh chơi trò nhá máy đâu."

    "Xin lỗi! Tại lúc đó chưa biết nói gì Thiên Tuyết đã cúp máy rồi."

    "Bộ bạn dư tiền điện thoại lắm hả? Gọi đến rồi còn suy nghĩ. Tại sao không nghĩ trước đi rồi gọi hả? Ngốc."

    "Không phải. Tại nghe giọng bạn nên quên luôn muốn nói gì."

    "Nghe giọng tôi. Sao nghe ra?"

    "Có thể nghe ra được. Nghe một lần nhớ luôn."

    "Bận rồi cúp máy đây."

    Cô vội vàng dập máy tiếp tục xem phim. Lúc ngồi cười: "ha ha." Lúc lại ngồi khóc: "huhu." Nhất là đoạn Tử Vi bị bà Dung Ma Ma dùng kim để hành hạ đâm liên tục vào người. Quên luôn hắn ta.

    Thế là những ngày kế tiếp. Tiếng chuông điện thoại vẫn reo không ngừng. Ban đầu, Thiên Tuyết còn lịch sự trả lời dần dần, chỉ cần nghe giọng nói đó là cô chửi xối xả:

    "Rảnh quá ha! Không có việc gì làm thì kiếm việc khác để làm đi. Sao cứ thích làm phiền tôi hoài vậy hả?"

    "Tại mình thích nghe giọng Thiên Tuyết thôi."

    "Tôi chắp tay xin anh. Đừng có gọi nữa. Thật phiền phức."

    Cô dập máy một cái thật mạnh khiến cả nhà đang ăn cơm đều ngước lên nhìn cô như quái vật lạ. Ba cô hỏi:

    "Ai vậy Thiên Tuyết?"

    "Một thằng điên thôi. Ba đừng để ý. Tiếp tục ăn cơm thôi."

    Cô thầm rủa:

    "Gọi nữa là chết với tôi."

    Tiếng điện thoại lại vang lên. Không cần nghe giọng ai cô liền quát mắng:

    "Điên sao gọi hoài thế hả? Bộ lỗ tai để trang trí hả?"

    Thiên Tuyết định cúp máy thì nghe một giọng già nua cất lên:

    "Bác mới gọi có một lần thôi. Cho bác hỏi có phải số điện thoại nhà bác Nhiên không con?"

    Cô thầm trách:

    "Cũng tại cái tên đáng ghét đó."

    Thiên Tuyết hạ giọng nói nhỏ nhẹ hơn:

    "Dạ đúng, bác cho cháu xin lỗi. Mấy hôm nay nhà cháu bị một thằng điên gọi đến phá. Bác thông cảm. Con không có ý chửi bác đâu."

    "Không sao đâu. Bác có thể gặp ba con không?"

    "Dạ, bác đợi con tí. Con đi gọi liền."

    Cô gọi vọng lên nhà trên:

    "Ba ơi! Nghe điện thoại có bác nào kiếm ba nè."

    Ba cô chạy xuống:

    "Alo, ai vậy?"

    Thiên Tuyết không dám đứng nghe lén chuyện người lớn. Chạy lên ngồi chơi với mẹ của cô.

    Ba cô nghe điện thoại xong ngồi xuống cạnh mẹ cô. Ba cô nói với mẹ:

    "Người gọi đến là chồng của Hoàng Thùy bạn bà đó. Anh ấy hỏi anh có đi chở hàng nữa không? Định nhờ chở hàng. Lâu lắm rồi từ lúc họ đi lên sống ở thành phố A hơn mười mấy năm rồi ha bà?"

    Mẹ cô gật đầu:

    "Vậy sao anh không nói em! Để em hỏi xem bé Hoàng Thùy bạn em sống thế nào rồi?"

    Ba cô nói tiếp:

    "Anh có hỏi rồi. Hoàng Thùy sinh được một đứa con trai. Năm nay cũng bằng tuổi con mình. Học ở thành phố A. Mới chuyển về đây học. Gia đình Hoàng Thùy vẫn ở chỗ nhà cũ đó."

    Thiên Tuyết cảm giác nghe quen quen. Chắc không trùng hợp vậy đâu. Người thành phố A chuyển về đây nhiều lắm. Làm sao có thể.

    Cô chăm chú nghe ba mẹ nói chuyện. Bất giác hỏi:

    "Con bác đó tên gì ba?"

    Ba cô lắc đầu:

    "Ba không có hỏi để lần sau ba sẽ hỏi lại. Mà hỏi làm gì thế con gái?"

    Cô cười tinh ranh:

    "Con tò mò tí thôi"
     
    CaoSG thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng hai 2022
  5. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 4: Oan Gia Ngõ Hẹp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mẹ cô mới nói:

    "Tôi tính bữa nào đi thăm hai vợ chồng Hoàng Thùy. Anh thấy sao?"

    Ba Nhiên gật đầu:

    "Bà đi đi. Tôi có chắc không đi được. Dạo này người ta kêu chở hàng nhiều quá."

    Mẹ cô chậm rãi nói:

    "Vậy cũng được. Để tôi đi."

    Đề tài kết thúc với tiếng quảng cáo kết thúc. Bộ phim được chiếu tiếp. Cả nhà Thiên Tuyết cùng nhau vui vẻ xem ti vi đến chiều tối.

    Hôm nay, trời cũng rất đẹp. Mùa mưa này hiếm thấy những ngày nắng. Mẹ và cô đều ghét nhất đi ra ngoài lúc trời mưa.

    Mẹ Ngọc nói:

    "Thiên Tuyết chở mẹ đi nơi này tí."

    "Ok, mẹ đợi con một tí."

    Cô thay đồ rồi dắt chiếc xe ra. Nói chở vậy thôi. Chứ thật ra vẫn là mẹ cô chở. Thứ nhất, Thiên Tuyết không có bằng lái. Thứ hai, sau một lần cô tự vặn ga chiếc xe và cô lao thẳng vào cái cột cổng to của nhà cô thì ba mẹ cô không ai dám ngồi lên xe để cô chở đi.

    Mẹ cô chở cô đến nhà bạn của mẹ. Dắt cô vào. Thiên Tuyết nghe mẹ cô nói:

    "Chào Hoàng Thùy, mình mới nghe chồng mình nói cậu mới về liền tranh thủ đến thăm bạn đây. Dạo này, càng ngày càng xinh hơn nha."

    "Bạn cứ khéo nói. Con lớn đến sắp lấy vợ rồi còn đẹp xinh gì nữa. Bạn mới là người đẹp hơn da mặt hồng hào đầy sức sống."

    Thiên Tuyết yên lặng ngồi nghe họ tự khen nhau rồi nói đủ thứ vấn đề trên đời. Học làm một bức tượng gỗ ngồi kế bên thôi.

    Cô đó vừa nói chuyện vừa nhìn cô. Liền hỏi mẹ Ngọc:

    "Con gái bạn hả? Bao nhiêu tuổi rồi."

    Mẹ cô đáp:

    "Nó mới 14 tuổi thôi."

    Cô đó cười:

    "Nhỏ hơn con mình một tuổi nhưng chắc học cùng trường ấy. Con mình học trễ 1 năm. Mình mới chuyển hồ sơ con trai mình về đây. Ở trên đó, hai vợ chồng đi suốt. Không ai ở nhà quan tâm đến nó mang về quê có ông bà và mọi người lo cho nó mình mới yêu tâm đi làm việc. Con mình khờ lắm luôn."

    "Con của mình thì lại quá tinh ranh."

    Cô nghĩ trong bụng:

    "Người ta khen con mình còn mẹ chê con gái dễ thương của mẹ là sao? Đó là có con ở đây. Không có con ở đây chắc cái gì cũng lôi ra chê cho xem."

    Thiên Tuyết bĩu môi.

    Cô ấy dịu dàng nói:

    "Mình thì ước gì có một đứa con gái xinh như thế. Chẳng bù cho thằng con mình suốt ngày chỉ biết đến game."

    "Ừ, con gái thì có nhờ được. Mà tính nó như con trai. Ai mà thích nó chứ."

    "Tính làm mai con Hoàng Thùy cho con Ngọc. Hai người làm xui chịu không?"

    "Được thôi. Nhưng vẫn phải hỏi hai đứa nó."

    Thiên Tuyết lắc tay mẹ cô:

    "Con mới 14 tuổi, còn đi học. Làm xui cái gì hả mẹ ơi. Cô lắc đầu."

    Cô đó cười:

    "Hai nhà cứ đính ước từ nhỏ đợi học xong rồi lấy."

    Cô nghĩ:

    "Ai thèm lấy con của cô ấy chứ?"

    Cô đó lại nói tiếp vẫn cái giọng nhẹ nhàng dịu dàng vang lên:

    "Nó chắc lại đi chơi game rồi rảnh là đi chơi."

    Cô đó nhìn lên đồng hồ.

    "Chắc giờ nó cũng sắp về tới rồi."

    Cô nhăn mặt đi gặp bạn cũ thôi tự nhiên lại nói đến vấn đề cưới gã. Thật điên cả đầu.

    Nhắc tào tháo là tào tháo xuất hiện. Thiên Tuyết nghe một cái giọng mà không thể quen thuộc hơn mỗi ngày. Giọng đó nói:

    "Mẹ con đã về."

    Cô đó vui vẻ giới thiệu:

    "Đây là bạn cũ của mẹ, còn đây là con gái cô ấy."

    Anh ta nhìn cô cười như không quen biết:

    "Xin chào cô!"

    "Chào bạn."

    "Con tên Minh Tú. Rất hân hạnh được gặp cô."

    Cô liếc anh ta lại là cái tên đáng ghét này nhìn nụ cười đó cô lại bực mình. Thật giả tạo.

    Mẹ Ngọc lắc tay cô vừa nói:

    "Chào con! Đây là con cô. Nó tên Thiên Tuyết tính cứ như con trai rất hiếu động."

    Cô kéo dài giọng mình ra:

    "Mẹ.."

    Mẹ cô và cô đó ra chỗ bàn ghế khác nói chuyện say sưa.

    Anh ta đắc ý cười. Cô bực bội nói:

    "Cười gì mà cười."

    Anh ta vẫn cười. Thiên Tuyết nổi cáu:

    "Cười giống đười ươi."

    Minh Tú mới nói:

    "Tính chơi thêm một ván game. Đói bụng nên đi về sớm. May về sớm mới gặp Thiên Tuyết. Không ngờ, hai nhà có quen biết từ lâu.."

    Cô cắt đứt lời anh ta đang nói:

    "Thì sao? Cũng chẳng liên quan đến tôi."

    Minh Tú nói tiếp:

    "Hôm trước, mình vừa gọi xong ba mình gọi điện thoại cho bác kia. Chắc là ba cậu hả?"

    Cô nhớ đến cảnh tượng xấu hổ qua điện thoại hôm đó liền định bụng chuyển đề tài gấp. Mà không có gì phải xấu hổ cả cũng tại anh ta mà ra. Không phải anh ta cứ gọi hoài thì cô đâu có mắng chửi người khác. Đồ sao chổi.

    Anh ta nhìn cô lẩm bẩm vẫn cười được. Thật sự anh ta rất đẹp trai. Cao hơn 1 m8 giọng nói ấm áp, tính tình hiền lành, dễ chịu.. không có điểm gì chê bai được phải nói là cực kỳ phù hợp với những tiêu chuẩn của Thiên Tuyết đặt ra nhưng cô lại chán ghét anh ta. Vì anh ta quá phiền phức.

    Cứ như ma ám theo cô vậy đó. Nếu không cô cũng không ác cảm nhiều như vậy với một người xa lạ.
     
    CaoSG thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng hai 2022
  6. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 5: Thế Giới Ảo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nói chuyện với một thằng điên đúng là hại não. Chỉ biết đứng cười."

    Tôi chạy tới nói nhỏ bên tay của mẹ:

    "Mẹ ơi! Về đi con muốn về."

    Mẹ tôi nhăn mi nói:

    "Đợi mẹ một tí. Lâu lắm mới gặp bạn mẹ mà con."

    Tôi làm nũng:

    "Không con muốn về cơ!"

    Mẹ tôi đành phải bó tay nói:

    "Thôi được rồi cô nương. Về thì về."

    Không biết là hữu duyên hay là nghiệp duyên mà đi đến đâu tôi cũng gặp hắn. Tại nhờ thờ rồi đến trường học coi như là bình thường đi mà sao đến ngay cả tiệm net cũng vậy! Rõ ràng ở đây có đến chục cái tiệm net mà đi đâu tôi cũng gặp hắn vậy ta. Đúng là xui xẻo. Mà không phải xui vừa mà là quá xui đi. Thật là muốn mắng chửi hắn lắm luôn. Ngay cả chơi game của thấy mặt hắn là sao?

    "Thiên ơi!"

    Tôi đăng nhập vào trò chơi hot nhất bây giờ "Dance song" một trò chơi giải trí nhỏ thôi. Mặc vào bộ đồ cơ bản bình thường nhất trong đám bình thường bước ra sàn nhảy. Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên những bước nhảy điêu luyện đẹp mắt khiến người ta bất ngờ.

    Đột nhiên, cô gái lại đứng yên bất động. Tôi thở dài. Lắc lắc cánh tay, những ngón tay thon dài lại tiếp tục nhấn mạnh trên bàn phím.

    Chữ next xuất hiện trên màn hình thật chót mắt. Tôi lại nhảy sai rồi. Cô gái trong màn hình lắc đầu. Biểu hiện sự ảo não cùng thua cuộc.

    Giai điệu nhanh dồn dập điên cuồng trong sàn nhảy hiện đại với ánh đèn lấp lánh. Ánh mắt mọi người đang dồn ở trung tâm. Nơi mà một người con trai đang không ngừng những bước nhảy excellent và pretty một cách đầy ngoạn mục.

    Mãi đến khi dòng WIN hiện liên tôi mới hồi thần lại. Tôi chửi thầm "đúng là không phải người mà". Tiếng hoan hồ của mọi người vang lên, cùng tiếng vỗ tay vang dội. Tôi vừa bực mình vừa ghen ghét. Nhóm bạn không ngừng an ủi:

    "Tiếp ván nữa! Ván sau nhất định sẽ thắng."

    Sau 3 lần thất bại liên tiếp, tôi ể ỏa nhìn màn hình.

    "Đậu má.. rau xanh, ăn gì mà nhảy giỏi dữ vậy hả?"

    Tiếng cười vang lên bên cạnh tôi. Tôi quay sang nhìn người bên cạnh gương mặt khó chịu. Rồi nhìn vào màn hình của hắn mắng:

    "Đệt."

    Té ra anh ta chính là cái người mà tôi rất ghét. Vài lần như thế xuất hiện hỏi xem có bị điên không chứ. Kênh bạn bè thông báo:

    "Bạn vừa nhận được 1 lời kết bạn."

    Tôi nhanh tay bấm từ chối. Lại có thông báo tin nhắn. Tôi thật sự muốn đập bàn phím. Mắng hắn:

    "Ngươi rảnh quá ha! Ta không kết bạn ngươi làm gì được ta."

    Hắn nhìn ta gương mặt tội nghiệp bảo:

    "Kết bạn đi ta giúp ngươi luyện nhảy."

    Cái này còn nghe được nà!

    "OK, gửi đi."

    Tôi mới miễn cưỡng bấm vào chữ đồng ý. Liếc xem hắn đang làm gì thì thấy khéo miệng hắn cong cong. Bộ vui vẻ lắm sao!

    Thế là cặp đôi quái dị ra dời.

    Một người nam khoát lên mình bộ đồ sịn xò mà những cấp chuyên nghiệp có có thể mang. Đập vào mắt tôi là một cô gái mặc đồ cơ bản rất bình thường. Tôi cũng không thấy gì lạ. Nhưng tiếng reo hò của đám bạn vang lên:

    "Ai vậy giới thiệu xem?"

    "Bạn. Tôi trả lời ngắn gọn."

    "Cho vào nhóm đi! Người ta cấp độ 20 đó. Woa thật lợi hại! Idol đó nhé."

    "Nam thần cho xin chữ ký."

    Tôi nhức cái đầu:

    "Có nhảy không đây!"

    "Nhảy chứ!"

    "Ai biết hắn có dùng tiền mua nick không?"

    Một tên chọn sàn nhảy và nhạc. Cả nhóm lao vào. Hắn đứng yên bất động. Tôi bực bội lên tiếng:

    "Ngươi đứng là gì? Ko nhảy hả?"

    "Ta đang quanh sát mọi người 1 tí."

    "Ta bảo người vào nhảy chứ không phải vào xem."

    "Được."

    Hắn bắt đầu nhảy, mỗi điệu nhảy điều hoàn hảo. Mọi người bắt đầu nháo lên. Tôi nhìn thấy những ngón tay dài trắng nõn của hắn lướt nhanh trên bàn phím như lướt gió. Kỹ thuật gõ cực nhanh cực chính xác. Hắn vừa gõ vừa mĩm cười.

    "Vui lắm ha?"

    "Vui."

    "Thấy ta bad ngươi vui lắm sao?"

    "Không, nhảy cùng ngươi ta thấy vui."

    Ta thật muốn sờ xem đầu hắn có bị ấm không. Mọi người đều xoay quanh kết bạn và nói chuyện với hắn làm ta càng thêm bực bội.

    "Không nhảy nữa!"

    Hắn năn nỉ:

    "Một ván cuối thôi."

    Ta gật đầu. Hắn nhảy tiếp.

    "Nhìn kỹ nha!"

    Tôi tập trung vào màn hình phải công nhận hắn nhảy rất giỏi. Hắn nhảy liên tiếp 16 lần hoàn thành xuất sắc. Rồi bất ngờ cùi xuống trước nhân vật của tôi. Sau lưng, tay hắn cầm bó hoa đưa trước mặt tôi.

    "Tặng nà."

    Lần đầu, tôi được tặng hoa. Nó khiến tôi khá bất ngờ. Mọi người hô "nhận đi". Tôi giật mình vội vàng bấm nhận nhưng lại không nhìn rõ bấm vào từ chối.

    Gương mặt của anh ta hiện hiện lên hai chữ thất vọng lui về sau! Tôi cảm thấy có chút áy náy nhưng miệng vẫn cứng rắn nói:

    "Tôi phải đi về!"

    Hắn cười bảo:

    "Lần sau gặp!"

    Ai muốn suốt ngày gặp hắn! Nhưng nghĩ lại lần sau nếu hắn tiếp tục tặng hoa tôi sẽ cẩn thận bấm nhận.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng tám 2021
  7. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 6: Cầu Hôn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghĩ lại thấy hắn cũng không đáng ghét lắm!

    Bởi vì mất độ đáng ghét giảm nên ta chuyển từ xưng hô tôi và hắn thành ta và hắn. Cũng không khác biết lắm nhưng ta thích vậy đó.

    Cứ tưởng hắn sẽ không gọi điện thoại nữa. Vậy mà hắn vẫn cứ gọi:

    "Alo!"

    "Mình là Minh Tú."

    Ta nhăn nhó nói:

    "Có gì nó mau ta còn có việc."

    Giọng nhẹ nhàng bên kia truyền tới:

    "Tuyết Băng ăn cơm chưa?"

    "Ăn rồi!"

    Vẫn cái giọng ấm ấm đó:

    "Đang làm gì đó?"

    "Đang bận rửa chén."

    Ta biết hắn đang cười.

    "Siêng thế à!"

    "Không rửa ai rửa cho."

    Ở đầu dây bên kia lại có tiếng cười khẽ. Hắn dám cười. Ta cúp máy. Đáng đời.

    Cuộc điện thoại nhàm chán ấy cứ diễn ra mỗi ngày. Hôm nay, ta lại cảm thấy vắng vẻ. Vì không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Thôi kệ hắn đi. Không gọi càng khỏe người. Mất công phải trả lời mấy vấn đề nhàm chán đó. Hắn không có chuyện gì để nói hay sao vậy không biết!

    Tại hắn mà ba ta suốt ngày mắng ta nấu cháo điện thoại. Mấy bà chị suốt ngày cười nhạo ta. Chán ghét. Hắn đúng dư tiền điện thoại mà. Tại sao ta lại cảm thấy tiếc tiền điện thoại giúp hắn vậy hả? Thật đau đầu.

    Ta leo lên chiếc xe đạp chạy thẳng ra tiệm net. Vừa bước vào đã thấy hắn. Hắn chào:

    "Tuyết Băng, đây nà!"

    Làm như ta và hắn thân quen lắm không bằng vậy! Hai con mắt hắn lúc nào cười cũng sáng ngời lên. Mà thật ra hắn cũng đẹp trai ấy chứ. Có điều hiền lành quá không thích hợp với ta.

    Ta giả vờ như không thấy không quen biết hắn.

    Ta đi qua chỗ hắn ngồi cách 1 dãy bàn máy tính. Hôm nay, ta rất bực bội nha nên không muốn bị hắn làm phiền.

    Vừa đăng nhập vào nhóm, mọi người đã tập hợp đông đủ, chỉ còn chờ mỗi ta. Ta không có tinh thần nhảy lắm, nhảy vài bản rồi lui về sau nhìn mọi người nhảy. Hắn thì như ăn phải thuốc tăng lực nhảy xuất sắc đến 25 lần. Chỉ cần nhảy đủ 40 lần thì sẽ được cầu hồn một người trong nhóm.

    Đến lần 39 hắn thất bại, mọi người tiếc thay hắn. Ta thật không biết hắn đang muốn làm gì mà nhảy hết sức vậy. Ta cũng không quan tâm, lặng lẽ ngồi nghe nhạc và nghe mọi người nói chuyện.

    Lúc chiếc nhẫn ngay trước mặt, ta thật sự cảm thấy vui vẻ. Hắn vậy mà có thể hoàn thành xong nhiệm vụ. Mà quên vấn đề đó không đúng. Tại sao hắn lại tặng ta nhẫn cho ta?

    "Ngươi đang làm gì vậy hả?"

    "Làm bạn gái Tú?"

    "Không?"

    "Làm bạn gái Tú đi mà?"

    Tiếng cổ vũ cùng reo hò quanh tại ta. Thật nhức cả đầu. Ta bấm đồng ý.

    "Chỉ trong game thôi đó."

    Ta có thể tưởng tượng được gương mặt trắng như bột, đôi mắt to sáng ngời và nụ cười tươi trên môi của hắn. Thôi kệ hắn đi.

    Ta vui vẻ lái chiếc xe đạp cà tàn của mình về nhà. Đừng hỏi tại sao ta lại lái 1 chiếc xe cà tàn như vậy? Bởi vì cái não cá vàng của mình mà ta đã làm mất gần chục chiếc xe đạp nên mẹ ta vứt luôn cho ta một chiếc tàn thật tàn bảo:

    "Mất cũng không tiếc."

    Không biết hắn uống nhầm thuốc gì? Suốt ngày, hắn đi sau lưng lưng ta bảo ta làm bạn gái của hắn. Hắn điên rồi, được bao nhiêu tuổi mà đòi yêu với đương thật nhảm nhí.

    Bởi vì hắn quá làm phiên ta nên ta chỉ buột miệng nói:

    "Ta thích gấu bông. Một con to thật to. To hơn cả ngươi."

    Ta nghĩ đơn giản là làm gì có con gấu bông nào to cao hơn 1 m 8. Ấy vậy mà ta lầm to rồi.

    Sau một thời gian biến mất, hắn gọi điện cho ta bảo:

    "Tú đã chuẩn bị xong con gấu bông rồi! Ngươi đã đồng ý làm bạn gái Tú."

    "Nhưng mà ta chưa nói sẽ nhận của ngươi nha!"

    "Ra đi Tú đang đợi."

    Tự nhiên, ta lại cảm thấy sợ hãi vội vàng nói:

    "Ta không ra."

    "Tú sẽ không về. Tú đợi."

    "Ngươi có đợi đến chết ta cũng không ra. Cúp máy."

    Cả đám bạn và ta cũng thật không hiểu. Một người như hắn làm sao có thể thích một người như ta! Không thể nào.

    Mặc cho ta từ chối và trốn hắn. Hắn vẫn cứ xuất hiện và cũng câu hỏi đó. Ta lần này triệt để sợ hắn. Tại sao hắn lại thích ta? Ta không hiểu. Ta vừa đen vừa gầy vừa xấu xí. Nói chung, ta không có gì để khen cả chưa kể đến cái tính cực kỳ xấu. Mấy đứa bạn ta luôn nói ta giống con trai. Tâm cứng như đá.

    Ta chỉ nói:

    "Khuyên hắn đừng thích Băng nữa!"

    Cảm giác có 1 người thích cũng không đáng ghét lắm nhưng ta không yêu hắn. Ta không muốn hắn hy vọng rồi lại thất vọng.

    Ta không muốn nhìn hắn buồn! Vì nhìn hắn sẽ rất tội nghiệp.

    Hắn biết ta tránh né hắn. Hắn biết ta không thích hắn.

    Một ngày, ta nhận được điện thoại của hắn. Ta không muốn nghe nhưng không biết do linh cảm hay gì đó thôi thúc mà ta vẫn bắt máy:

    "Alo."

    Đầu dây im lặng.

    "Ta biết là ngươi. Có gì nói nhanh."

    Giọng nói buồn vang lên:

    "Tú sắp phải đi xa."

    Ta hơi ngạc nhiên:

    "Đi đâu?"

    Hắn như không có tinh thần nói:

    "Đi về thành phố A."

    Ta nghĩ rất đơn giản nên hỏi:

    "Khi nào về? Noel Tú sẽ về lại."

    "Ngươi đi đi."

    Hắn trầm lắng. Ta không biết hắn nghĩ gì. Ta muốn nói:

    "Ta sẽ chờ ngươi noel chở về!"

    Lời nói đến đầu lưỡi lại cắn răng nuốt xuống. Hắn cứ vậy mà đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng tám 2021
  8. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 7: Muộn Màng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nửa năm, nhà ta thật yên bình vì không có tiếng chuông điện thoại vang lên mỗi ngày nữa. Thỉnh thoảng mẹ ta lại hỏi:

    "Tú không gọi điện cho con à."

    Ta cứng đầu:

    "Không gọi đỡ nhức đầu."

    Mẹ ta cười. Ta nghĩ mẹ ta có thiện cảm với hắn vì có một thời gian mẹ ta giúp hắn đánh thức ta dậy. Dậy để làm gì sao? 4h sáng đó mọi người. Dậy để đi lễ nhà thờ. Đám bạn của ta biết là mỗi lần đánh thức ta dậy sớm là một chuyện rất cực khổ. Ta không thích dậy sớm. Dù rằng 1 tuần ta vẫn đi lễ 3-4 lần. Đều nhờ đám bạn lôi dậy. Vậy mà hắn dám cả gan làm phiên ta ngủ. 7 ngày trong 1 tuần, mở mắt ra là ta thấy hắn.

    "Đáng ghét."

    Ta ghét hắn. Cực kỳ ghét.

    Ta phải đưa tay đầu hàng hắn. Nói vòng vo với hắn khuyên hắn đừng đến nhà ta phá giấc ngủ ngon của ta nữa. Hắn vẫn không chịu hiểu.

    "Từ ngày mai, Ta cấm ngươi đến nhà ta gọi ta đi lễ nữa. Không ta sẽ không nhìn mặt ngươi nữa."

    Lần này, có lẽ hắn đã thật sự hiểu.

    Thế mới xong, ta lại có những giấc ngủ ngon.

    Không hắn vẫn không hiểu, hắn chỉ đổi chiến thuật gặp mặt ta mà thôi.

    Hình như ta đi hơi xa rồi thì phải!

    Noel tới, ta hy vọng hắn sẽ về.

    Ta chờ.

    Chờ hết cả đêm Noel nhưng hắn vẫn không thấy xuất hiện.

    Hắn thấy hứa. Hắn hứa sẽ về mà. Đúng là lời nói con trai không thể tin được!

    "Sao ngươi không về?"

    "Tại sao ta lại buồn như vậy?"

    Ta tự nói với lòng:

    "Nếu người xuất hiện trước mặt ta lúc này thì ta sẽ đồng ý làm bạn gái của ngươi."

    "Ta có chút nhớ ngươi rồi."

    Nhưng hắn không về. Thế thì đừng về nữa.

    Mùa Noel cứ thế trôi qua, hắn đã về!

    Mẹ nó. Sao hắn không đi luôn đi? Cút về thành phố A của hắn đi. Đừng bao giờ về nữa, phiền chết được. Ta không muốn gặp hắn nữa. Không bao giờ để ý đến hắn luôn. Ta nghe bạn ta nhắn cho ta:

    "Hắn về, tìm ngươi."

    Thời gian trôi qua thật nhanh, hắn thật về.

    "Tìm ta làm gì? Muộn rồi."

    Ta thầm nghĩ.

    Dù nghe Thảo nói hắn về, ta đã chuẩn bị tâm lý mắng hắn nhưng khi thấy hắn ta lại im lặng. Im lặng lướt qua hắn, có những thứ qua đi rồi chẳng bao giờ trở lại. Cũng như cảm giác có trở lại vẫn thiếu trống gì đó. Ta không hiểu cũng không muốn hiểu nữa.

    Hắn thay đổi. Tóc nhuộm màu đỏ nâu. Ta cảm thấy rất đẹp trai, hợp với hắn. Giống với mẫu người ta thích thì phải.

    Ta quay đầu bước ngược lại với con đường hắn đang đi.

    Cũng hôm đó, nửa bước chân chuẩn bị bước vào nhà con bạn thân nghe tiếng hắn. Ta nhắn tin cho nhỏ:

    "Băng bận việc. Tối mới ghé được."

    Ta bước về, trên đường về nhà ta cảm thấy như vậy sẽ tốt. Mọi người sẽ tốt. Ta tốt và hắn cũng tốt.

    Một năm nữa trôi qua, ta nghĩ hắn đã bỏ cuộc. Ta lại sai lầm rồi! 3 năm rồi hắn vẫn như vậy!

    Tết đến, màu đỏ trải dài khắp nơi, hắn lại xuất hiện trong nhà ta. Hắn bảo:

    "Lâu lắm rồi, Tú xém quên mất nhà Băng."

    Ta tự giễu:

    "Quên luôn càng tốt chứ sao?"

    Hắn lại nói:

    "Băng khỏe không?"

    Ta liếc hắn. Hắn hỏi ta thật dư thừa. Không khỏe có thể đứng trước mặt hắn sao?

    Mặc cho hắn nói luyên thuyên, nói cũng khá lâu. Ta hỏi:

    "Nói xong chưa?"

    "Chưa. Tú còn rất nhiều điều muốn nói."

    "Vậy ngươi cứ ở đây mà nói."

    Ta quay vào phòng đóng cửa lại.

    Ba ngày Tết, hắn đều đến nhà ta trừ bữa cơm hắn mới chịu đi về.

    Hắn làm ta nhớ đến người con trai ngồi trước cửa đợi ta. Cảm giác cô đơn buồn bả. Có lúc, hắn ngồi dưới góc cây trò chuyện với bà nội của ta. Bà nội ta rất thích hắn. Hai bà cháu vui vẻ nói chuyện. Nhìn như ai cũng thích hắn.

    Ta vẫn đứng bên cửa sổ. Chợt ba ta nói:

    "Cho người ta hy vọng thì nó sẽ mãi day dưa."

    "Con đã bảo hắn đừng đến mà hắn vẫn đến."

    Ba ta lắc đầu.

    "Này, ngươi đi về đi. Người rảnh quá ha? Nhà ngươi không ở sao cứ đến nhà ta làm phiền ta thế hả?"

    "Tú đến thăm ba mẹ Băng, thăm Băng mà."

    Ta vò đầu bức tóc với con hàng này. Tại sao hắn không chịu hiểu!

    "Ta không thích ngươi. Ngươi về đi. Đừng đến nữa."

    "Chiều Tú lại đến."

    Ta thật muốn mắng hắn. Ngốc nghếch.

    "Không được đến. Ngươi đến ta cũng không gặp. Ta rất bận."

    Gương mặt tủi thân hai mắt buồn buồn nhìn ta:

    "Vậy khi nào Tú được đến?"

    "Never đến. Ta không muốn nhìn thấy ngươi. Biến ngay lập tức. Ta chán ghét ngươi. Cút!"

    Đỉnh điểm của sự kiên nhẫn của ta sẽ tới. Ta không rảnh cũng không muốn tiếp hắn. Chán ghét. Ta ghét hắn.

    Ta biết ta làm tổn thương hắn nhưng chỉ có như vậy mới dập tắt hy vọng trong lòng hắn. Ta nghĩ sẽ tốt cho hắn. Vì ta không thích hắn.

    Hắn ngoan ngoãn đi về để lại trong lòng ta bóng lưng cô đơn buồn hiu.

    Chỉ có đủ tàn nhẫn mới làm hắn tỉnh ra. Ta không tốt. Tất cả đều tại ta.

    Tạm biệt! Chúc ngươi sớm tìm được một người thật lòng yêu thương ngươi! Yêu người nhiều thật nhiều!

    * * *

    Có lẽ, thời gian có thể làm thay đổi con người. Hắn bảo:

    "Ngươi rất tàn nhẫn."

    Hắn lại nói:

    "Ngươi biết lúc đó ta đau như thế nào không? Tổn thương nhiều như thế nào không?"

    Ta vẫn im lặng.

    Hắn dứt khoát từ bỏ. Quay lưng bước đi.

    Ta muốn kéo hắn lại nói:

    "Ta xin lỗi!"

    Sau 10 năm, ta chưa hề gặp lại hắn. Ta biết hắn vẫn luôn hỏi thăm về ta. Hỏi ta sống như thế nào?

    Ta luôn luôn nhớ từng có một chàng trai ngốc nghếch. Đôi khi, ta cảm thấy hắn thật dễ thương. Ta điên rồi. Người ta tỉnh rồi sao ngươi vẫn chưa chịu tỉnh hả?

    Nếu thời gian có thể quay trở lại ta vẫn sẽ làm vậy! Chỉ có làm như thế ngươi mới có thể rời khỏi ta và bắt đầu cuộc sống mới tốt đẹp hơn.

    Ngươi mãi mãi sẽ không biết:

    "Ngươi đau một ta đau gấp đôi. Cả đời này, ta vẫn nợ ngươi một tiếng xin lỗi. Ta không cầu ngươi tha thứ vì ta đã nói rất rất nhiều lời nói khiến ngươi tổn thương."

    "Ta xin lỗi vì đã nặng lời dùng rất nhiều từ ngữ cay độc và tàn nhẫn khiến cậu tổn thương. Xin lỗi!"

    - Hoàn -
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng tám 2021
  9. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 8: Tình Cờ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Em là cô bé xấu xí. Anh là chàng hoàng tử. Em và anh hai người hai thế giới.

    Thế giới của anh thì rực rỡ huy hoàng.

    Anh là chàng hoàng tử được mọi người vây quanh.

    Em như một chú vịt con xấu không ai để ý đến.

    Ngày gặp anh, thế giới của em đẹp lung linh.

    Cám ơn chàng hoàng tử nhỏ bé của em!

    Cô không biết từ khi nào trong lớp lại xuất hiện một nhân vật truyền kỳ như trong lời đồn: Đẹp trai, học giỏi, nhà giàu..

    Những cái đó cô điều không muốn quan tâm đến. Một cậu nhóc thì có gì hay chứ! Đẹp trai thì có đẹp thật. Đàn anh luôn khen cậu ấy:

    "Thiên tài có một không hai."

    "Ở tuổi 12, Hoàng Vũ đã là đai đen nhất đẳng."

    Nhất đẳng đó nhé! Hâm mộ thật. Đó là suy nghĩ thoáng qua trong đầu của cô mà thôi.

    Dù đã gặp vài lần cô cũng không để ý lắm nhưng vì sắp có cuộc thi đấu lớn nên cô cùng cậu ta tình cờ gặp nhau. Bình thường cậu ấy ít khi xuất hiện ở lớp.

    Khi thầy tổ chức huấn luyện riêng cho mấy người mới như cô thì cậu ta lại là người đứng lớp phụ giúp chỉ dạy cho mọi người!

    Cho tôi xin đi cậu ta hiện tại mới có 14 tuổi.

    Tôi đã 15 tuổi rồi nha. Mẹ ơi, cô phải nghe lời nhóc 14 tuổi này sao? Nhỏ con như vậy nữa.

    Cậu ấy còn chung nhóm với tôi. Mấy con bé xung quanh cứ suốt ngày bàn tán xôn xao. Cô cũng vừa tò mò và vừa hóng chuyện.

    Không nghĩ đến Hoàng Vũ có mị lực như vậy khiến đám con gái yêu thích. Ai là người yêu cậu ta đúng xui xẻo!

    Tại sao ư? Bạn sẽ có một đống những đứa con gái chán ghét bạn. Tẩy chay và hãm hại bạn mà bạn chết như thế nào cũng không thể biết được. Cô nghe đến đó tự nhiên rùng mình.

    Mặc cho đám con gái chưng diện làm đủ trò trước mặt hình như cậu không để ý đến bọn họ.

    Thậm chí, hai cô gái cãi nhau và đánh nhau cậu cũng không quản, đủ lạnh lùng. Mà ánh mắt ấy nhìn tới cô là sao? Cô không liên quan nhé! Càng không muốn liên can đâu.

    Mà từ khi nào em trai cô lại có thêm một người bạn là cậu thế hả? Trời ơi, đất hỡi. Sao người không nghe tiếng lòng của con!

    Cô nhìn vào tấm lưng rộng phía trước mặt mình. Hoàng Vũ vẫn ngồi nghiêm túc nghe thầy giảng những chiêu thức và những điều cần lưu ý trong thi đấu.

    Mỗi ngày trôi qua rất nhanh, Tuyết Băng và Hoàng Vũ lại càng lại gần nhau. Họ cùng nhau luyện tập. Nói đúng hơn là Hoàng Vũ dạy cho cô các tư thế đánh chuẩn nhất.

    Mỗi chiêu thức và thế đánh cực chuẩn và đẹp mắt. Không hổ danh, cậu là nhất đẳng. Mà chưa chắc nhất đẳng đã đánh nhanh, lực mạnh và chuẩn xác như vậy.

    Hai người gần như không hề hay biết trong mắt mọi người xung quanh họ bắt đầu bắt mắt. Từ những điều nhỏ nhặt như ánh mắt, cử chỉ, lời nói và hành động đều ăn khớp nhau như đã bàn bạc trước. Khiến những cô gái khác đỏ mắt.

    Cô cũng không sợ họ ghen tị. Muốn đấu với cô thì kiếp sau đi. Ống tay áo của cô bị kéo, cô quay người lại định mắng nhưng nhìn lại cậu nên cô hỏi:

    "Có chuyện gì?"

    Hoàng Vũ ngập ngừng:

    "Băng cảm thấy thế nào?"

    Cô tỉnh queo nói:

    "Bình thường chứ thế nào?"

    Cậu lại hỏi:

    "Ý mình hỏi là cảm giác á?"

    Cô không suy nghĩ trả lời:

    "Không biết!"

    Cậu ấy cười.

    "Không thích mình sao?"

    Cô ngạc nhiên:

    "Thích gì?"

    Đầu óc cô giống bị ngừng hoạt động. Ai nghĩ cậu ấy thích mình? Cô chưa từng nghĩ. Cũng không dám nghĩ. Cô lại nghe cậu nói:

    "Thích trong yêu thích!"

    Tuyết Băng dứt khoát trả lời:

    "Không."

    Cậu hỏi tiếp:

    "Tại sao?"

    Cô không ngại đáp cho cậu biết:

    "Bởi vì cậu nhỏ tuổi."

    Cậu vẫn kiên trì hỏi:

    "Bỏ qua vấn đề tuổi tác. Mình chỉ nhỏ hơn Băng có một tuổi thôi."

    "Vấn đề tuổi tác rất quan trọng đó!"

    Cô cảm thán.

    Mây trắng trên bầu trời xanh vẫn đang lặng lẽ trôi. Cũng như tình cảm ấy giữa chúng tôi không biết từ lúc nào đã nảy mầm một cách tự nhiên nhất.

    Thuận theo tự nhiên vậy, chuyện gì đến thì đến thôi. Thầy cô tổ chức cuộc thi.

    Vòng 1: Chạy.

    Vòng 2: Truy Tìm Đồng Đội.

    Vòng 3: Kiến thức võ học.

    Cô đăng ký tham gia liền vì có phần thưởng. Cô phải dành giải thưởng nha!

    Không biết thầy vô ý hay cố tình mà xếp cậu và cô chung một đội. Mấy cô gái kia lại nhao nhao lên không chịu nhưng thầy đã quyết định không thay đổi.

    Vòng 1 bắt đầu, đến lượt cô 2 đều rồi! Cô là người quyết định ở vòng này. Thần kinh của cô cực kỳ căng thẳng. Dù là cuộc thi nhỏ mà bản tính háo chiến háo thắng của cô thì chắc chắn không muốn thua cuộc.

    Bởi vì chạy hết tốc độ chỉ muốn thắng mà cô bất chấp tất cả lao nhanh về đích không nghĩ sẽ dừng lại bước chân gần như bay trên mặt đất. Thấy đội bên cạnh gần tới cô phi thẳng về trước có thể về đích nhưng té dập mặt. Cô đã chuẩn bị tinh thần đo đất. Nhưng cô lại đáp thẳng vào vòng tay của một người đối diện. Tiếng hoan hô của đồng đội đánh thức cho cô tỉnh. Cô đã thắng. Thầy nhìn cô trong ánh mắt giảo hoạt. Đội kế bên không ngừng bảo:

    "Tưởng thắng không ngờ thua nửa bước cuối!"

    Có người con bảo cô ăn gian! Con mắt nào các ngươi dám bảo ta ăn gian hả? Cô phi.
     
  10. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 9: Có Phải Định Mệnh?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vòng hai tiếp tục, cô là người đi trốn. Hoàng Vũ là người đi kiếm. Cô nhớ tới lúc nhỏ. Mỗi khi chơi trốn tìm bởi vì cô trốn quá kỹ hay tại vì cô không quan trọng nên mọi người không kiếm thấy hoặc quên mất cô. Ngồi im trong bóng tối, cô nghĩ rằng sẽ chẳng có ai kiếm được cô hay họ đã có đội chiến thắng.

    Tuyết Băng thẫn thờ chìm trong suy nghĩ đến khi cô nhìn thấy một bóng dáng đen đứng trước mặt vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.

    "Là ta."

    Cậu kéo tôi ra khỏi bóng tối. Bàn tay ấm áp nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của cô. Nói không xúc động là giả. Hoàng Vũ xuất hiện như một hoàng tử giải cứu công chúa. Lần đầu tiên, cô có cảm giác mình thật sự là một cô công chúa được hoàng tử tìm thấy. Khoảng khắc ấy in sâu vào trái tim của cô. Người đối diện cô cười nói:

    "Mình là của Băng."

    Giọng nói ấm áp đánh tan những bối rối trong lòng của cô.

    Cô gật đầu. Hai người cùng nắm tay nhau xuất hiện. Họ là đội tìm thấy đồng đội nhanh nhất. Họ lại chiến thắng. Đội chiến thắng hai vòng coi như thắng cuộc. Cầm phần thưởng trên tay cô vừa cảm động vừa vui vẻ!

    Mấy cô gái đó lại tìm đến cô hỏi:

    "Hoàng Vũ thích cô!"

    "Thích thì sao? Không thích thì sao?"

    Họ không nghĩ cô sẽ trả lời như vậy. Cả đám đang ngơ ngác thì thầy xuất hiện hô giải tán.

    Có những người không biết tự lượng sức mình âm thầm hãm hại cô đều bị cô đánh tơi tả. Cũng phải cám ơn mấy tháng qua được cậu chỉ dạy. Cô đã học vượt cấp hơn bọn họ mấy cấp rồi.

    Vậy mà vẫn có người không muốn sống chết khiêu chiến với cô. Không phải cô không thể giải quyết mà nợ đào hoa của ai thì người đó tự tới mà giải quyết.

    Cô nói nhỏ:

    "Cô gái đó thích cậu! Cậu tự tới giải quyết đi."

    "Được."

    Một lúc sau, cô gái đó khóc lóc chạy đi. Trước khi đi còn lườm liếc cô một cách độc ác. Còn mắng cô:

    "Cô giỏi lắm! Hồ ly tinh."

    Nội ơi! Thật oan uổng. Cô thật vô tội nha. Cô xấu xí mà làm nổi hồ ly tinh sao? Mà nói đến thì cũng phải trách cậu quá đẹp trai nha! Mang một đống rắc rối cho cô.

    "Cậu nói gì mà người ta khóc vậy?"

    "Tôi yêu em."

    Mẹ ơi! Còn cho người ta sống nữa không! Lần đầu tiên, cô không phải được tỏ tình mà là bị tỏ tình gián tiếp đó trời ạ!

    Những cơn mưa nối tiếp nhau, tình cảm đã phát triển nhanh chóng đâm chồi rồi lớn lên như cây non xanh tươi mơn mởn. Nhanh đến cả người trong cuộc như cô cũng cảm thấy choáng váng huống chi người ngoài!

    Cô mở mắt ra. Trái tim như muốn bay ra:

    "Á.."

    Cậu bịt miệng cô lại:

    "Khẽ thôi. Muốn gọi mọi người tới sao?"

    Nhìn kỹ lại gương mặt baby đẹp trai trước mặt cô nhỏ tiếng nói:

    "Sao cậu ở trong này?"

    "Em trai Băng mở cửa!"

    "Sáng sớm, cậu tới đây làm gì?"

    "Tới dẫn Băng đi ăn sáng. Mau rửa mặt đi."

    Cô máy móc leo xuống giường cảm giác không thật tí nào! Cứ như ảo giác. Ai nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra được không?

    Ăn sáng sao? Hết hồn đến đau cả tim! Ăn uống cái kiểu gì?

    Dù có đẹp trai mà xuất hiện bất thình lình như vậy cô cũng muốn xỉu đó nhưng riết như thế vài ngày rồi cô cũng quen. Đúng là con người dễ thích ứng với thói quen mới.

    Cơn mưa mang những ngọt ngào đến nhanh rồi cũng đi nhanh.

    Cuộc thi lớn sắp diễn ra, một tuần trước khi thi đấu mọi người đang nỗ lực luyện tập thì tin dữ xuất hiện.

    Cô thấy sắc mặt thầy biến đổi. Đàn anh cũng nhăn nhó! Cô nghe đến tên: Hoàng Vũ.

    Trái tim rơi lộp bộp, cô sợ hãi. Cảm giác trái tim nhói lên. Cậu không phải xảy ra chuyện gì chứ?

    Sau giờ học, cô kéo đàn anh lại. Anh do dự giây lát rồi nghĩ đến cô là người yêu của cậu có quyền được biết nên dành phải nói:

    "Cha của Hoàng Vũ báo, cậu sẽ không tham gia thi đấu. Buổi chiều, Hoàng Vũ đi xe với người em họ thì bị tông xe đang ở trong bệnh viện."

    Cô buông tay áo của anh ta ra. Cảm giác như lo lắng không ngừng vang lên tiếng cảnh báo. Chắc có lẽ thấy gương mặt tôi tái nhợt. Anh nói thêm:

    "Có tình hình mới thì anh báo em biết. Đừng quá lo lắng."

    Cô chạy nhanh đến bệnh viện nhưng không gặp được người cô muốn gặp. Đành phải quay về nhà. Trước cửa nhà, bóng dáng cậu thẳng tắp đứng đó. Cô còn tưởng mình đang thấy ảo ảnh.

    "Mình không sao! Đừng lo."

    Đôi tay nhẹ lau đi hai hàng nước mắt của cô. Mắt cô nhòe mờ không thấy rõ người đối diện nhưng cô biết là cậu. Cô ôm cậu vào lòng chợt nghe tiếng hít sâu. Tuyết Băng nhanh chóng kiểm tra cả người cậu.

    "Đừng mình không chịu nổi!"

    Cô vén tay áo cậu lên thấy vết thương khắp cánh tay xong nâng cằm của cậu lên vì đứng trong góc tối nên không thấy được đến khi thấy mới biết gương mặt cũng bị thương.

    "Sao lại xuất viện?"

    "Sợ Băng lo lắng nên trốn ra yên tâm tí mình sẽ quay lại!"

    Cô nhìn cậu thật kỹ như sợ cậu bất chợt biến mất. Cậu đưa gương mặt tới gần cô hơn.

    "Không sao! Trầy xíu vẫn còn đẹp trai lắm!"

    Cô bật cười:

    "Xấu chết được."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...