Trong tâm trí mỗi người đều có những kỉ niệm đẹp, tôi cũng vậy. Kỉ niệm khó quên của tôi gắn liền với một người bạn tên là Khánh Thy. Thy là một cô bé dễ thương, nước da bạn trắng hồng, mịn màng. Khuôn mặt trái xoan với đôi mắt ngây thơ của một đứa học sinh nhỏ tuổi, Thy luôn làm mềm lòng mọi người chỉ với 1 cái nháy mắt thân thiện. Đôi môi thì đỏ mọng, miệng thì luôn nở nụ cười thật tươi để lộ hàm răng trắng muốt, giống như những hạt ngọc trai. Thy đi rất uyển chuyển, nhẹ nhàng. Giọng nói của bạn ngọt ngào, dịu dàng. Chính vì có được giọng nói thiên phú ấy mà trong những cuộc thi hát, kể chuyện Thy luôn đem về cho lớp những giải thưởng cao. Để có thể hiểu được Thy nhiều như thế, tôi đã cùng bạn trải qua bao kỉ niệm, rồi trở thành bạn thân của Thy. Nhưng kỉ niệm mà tôi nhớ nhất về tình bạn này là ngày mà hai đứa tôi gặp nhau. Ngày đầu tiên tôi bước vào ngôi Trường Tiểu học, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kì lạ: Vừa phấn khích, vừa run sợ. Cô giáo xếp cho tôi một chỗ ngồi gần cánh cửa ra vào của lớp. Ngồi kế bên tôi là một bạn nữ dễ thương, mái tóc đen mượt xõa dài sau lưng. Vào giờ ra chơi, tôi lấy giấy và bút ra ngồi vẽ. Thật ngạc nhiên khi Thy cũng ngồi cạnh tôi vẽ tranh. Sau một hồi lâu, tôi hỏi Thy với vẻ bối rối: - À.. mm.. Bạn đang vẽ gì vậy? Tôi không nhận được câu trả lời nào cả, thay vào đó là một cái nháy mắt thân thiện và nụ cười duyên. Tôi lại hỏi: - À.. mm.. Bạn.. Tên là gì? Thêm một lần nữa, tôi vẫn không nghe được tiếng trả lời nào của bạn. Tôi vô cùng thắc mắc, suy nghĩ một lúc rồi tôi vẽ tiếp bức tranh của mình. 15 phút sau, bạn ấy quay qua, nói với tôi: - Chúng mình đổi tranh nhé! Tôi gật đầu, mỉm cười. Tôi say mê ngắm bức tranh của Thy. Trong tranh có một cô bé nhỏ cầm một bó hoa hồng đỏ thắm. Phía dưới bức tranh còn có một dấu "3 chấm" to thiệt to. Tôi quay qua định hỏi Thy thì bạn ấy không cần đợi tôi mở miệng mà nói luôn: - Dấu "3 chấm" phải không? Nó có nghĩa là tặng bạn! Mình tên là Thy. Vì mình chưa biết viết chữ nên mới để dấu "3 chấm". À! Mà bức tranh của bạn vẽ đẹp lắm. Cảm ơn bạn nhiều nhé! Và kể từ ngày hôm đó, chúng tôi đã trở thành một đôi bạn thân. Bây giờ thỉnh thoảng hai đứa tôi cũng thường ra công viên chơi với nhau. Tôi sẽ luôn nhớ mãi kỉ niệm đẹp này. Hãy luôn nhớ mãi những kỉ niệm vui, đẹp. Để sau này, khi lớn lên, các bạn sẽ thấy chính mình trong những kỉ niệm đó. Thank you Ngô Cát Tiên