Review Truyện Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh - Tào Đình

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi map65latte, 5 Tháng bảy 2020.

  1. map65latte

    Bài viết:
    106
    Tác phẩm: Kiếp trước em đã chôn cất cho anh

    Tác giả: Tào Đình

    Nhà xuất bản Lao Động

    Công ty phát hành: Bách Việt

    Số tập: 2

    [​IMG]

    "Kiếp trước, sau khi chết đi rồi, thân xác tôi bị đem vứt ngoài đường phố. Người qua người lại tấp nập trên đường, có người kiêng kị, khi bước qua xác tôi đã lấy tay che mặt, nhắm mắt vờ như không nhìn thấy; có người lại đứng từ rất xa, khẽ liếc mắt về phía tôi, khẽ lắc đầu than thở ra chiều đồng cảm; có người không cầm lòng được, lấy một manh áo đắp lên thân xác tôi. Em đã bước tới, đưa tôi đi an táng."

    Công Trị Hi – một sinh viên cao học với những lý tưởng của một thằng bad boy, mặc dù đã có bạn gái hiền dịu hết mực yêu thương mình nhưng vẫn bị hấp dẫn, dụ dỗ bởi sắc đẹp của Mạt Mạt. Dựa vào cái lí lẽ về kiếp trước mà lựa chọn rời đi, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn giữ được những sự quan tâm nhất định đến cuộc sống của bạn gái cũ. Cũng biết nhận ra mình là kẻ tồi tệ, cũng cảm thấy xót xa cho tình cảm của cô gái đã hết lòng ở bên hắn, đã nguyện đem sự trinh trắng cả đời người con gái dâng trao cho hắn. Xét đến cùng, Công Trị Hi đúng là rất tệ, nhưng ý thức được những việc xấu mình đã làm, hắn cũng không hẳn là tệ đến như thế.

    Trần Uyển Nghi – một tiểu thư khuê các con nhà quyền thế, có bố là Viện trưởng Tòa án nhân dân tối cao của thành phố. Được mệnh danh là hoa khôi, đương nhiên, sẽ có rất nhiều người theo đuổi nhưng cô lại phải lòng anh chàng Công Trị Hi. Hai người yêu nhau, là một cô gái rất biết phép tắc, lại mang theo tư tưởng truyền thống, Uyển Nghi đã nguyện dâng sự trinh trắng cả đời người thiếu nữ cho hắn, với ước nguyện được ở bên hắn cả đời. Gia đình hắn đều rất quý mến cô, hết lần này lần khác đều chỉ nói chấp nhận cô là người duy nhất làm con dâu nhà họ.

    Ngải Mạt – một cô gái làng chơi có quá khứ không mấy tốt đẹp, thường hay lui tới các quán bar để mua vui, uống rượu, là bà chủ của cửa tiệm hoa "Nhàn đợi hoa nở". Nếu Uyển Nghi được mệnh danh là thiên sứ không động người phàm trần thì Mạt Mạt lại giống như một yêu tinh chốn rừng sâu, một sắc đẹp đủ khiến người ta đê mê. "Có người nói, tình yêu giống như món đồ uống, nước lọc dù không có mùi vị nhưng lại không thể thiếu nó; rượu ngon dù hấp dẫn nhưng uống lâu sẽ sinh bệnh, có hại đến sức khỏe. Uyển Nghi chính là nước lọc. Mạt Mạt là rượu, ngọt ngào thơm lừng, có lúc nóng bỏng, lúc lại hiền hòa. Ban đầu thầm kín, lầu dần thành nghiện, như gần mà lại xa.."

    Ba con người với ba cuộc đời khác nhau, tưởng chừng như không có một sự liên kết nào nhưng hóa ra lại có mối liên hệ vô cùng chặt chẽ. Ban đầu người ta chỉ thấy tiếc cho Uyển Nghi, một cô gái thánh thiện trong sáng lại bị đối xử tệ bạc bởi một kẻ không ra gì. Cô ngây thơ đem hết tình yêu của mình cho hắn, đến cuối cùng bị hắn phản bội, vẫn tin vào lời hứa, để rồi cuối cùng lại chẳng lưu luyến mà rời xa. "Không nên để lời nói dối trở thành lời hứa", đến cuối cùng vẫn là như vậy. Càng về sau, người đọc càng cảm thấy xót thương cho Mạt Mạt, cô đã sớm mất đi mẹ - người thân yêu duy nhất của mình từ khi còn rất nhỏ, lại bị bắt cóc, lưu lạc kiếm sống suốt bao nhiêu năm trời. Một số phận bi thương, một cuộc đời thăng trầm trải qua hết thảy những hỉ nộ ái ố của nhân gian, cuối cùng lại chọn cách tự giải thoát cho chính bản thân mình là tìm đến cái chết. Có lẽ, chỉ có cái chết mới khiến cô cảm thấy bình yên.

    Đây là truyện thứ ba của Tào Đình mà tôi đọc, cũng như hai quyển kia, ở đây tác giả cũng để cho nhân vật của mình phải chết. Một cái chết không mấy thương tâm, không được miêu tả kĩ càng nhưng cũng đủ khiến người ta day dứt.

    Về nội dung truyện, cốt truyện không nhẹ cũng chẳng nặng đô, được Tào Đình dẫn dắt khá nhịp nhàng. Những nhân vật tưởng chừng như chẳng hề liên quan đến cuối cùng lại nằm trong vòng tròn của số phận, tất cả đều có một mối liên hệ mật thiết với nhau. Một cuộc đời lầm lạc, bi ai, một số phận bán hoa của cô gái ấy, đến cuối cùng tưởng như đã có được hạnh phúc, có một mái ấm bình yên, nhưng lại không ngừng day dứt về những chuyện của quá khứ. Sau này khi đã hiểu ra rằng bản thân cô đang mang thai chính kẻ đã sát hại mẹ mình năm xưa, hẳn Mạt Mạt vô cùng day dứt và đau khổ, người đàn ông đã cứu mạng cô lại cũng chính là người đã hãm hại cô bé mười bốn tuổi năm ấy. Bao nhiêu uất ức, bao nhiêu tủi cực của nhân gian, cô ấy đều phải gánh chịu một mình. Tình yêu mà vốn dĩ một người bình thường xứng đáng được nhận, hóa ra nó lại chẳng dành cho Mạt Mạt. Tự sát ngay bên mộ của mẹ, cũng là lời xin lỗi gửi đến người mẹ nơi chín suối. Cô gái ấy, tưởng như là người bất cần nhất nhưng lại chính là kẻ đáng thương nhất!

    Phần lời văn của Tào Đình vẫn vậy, vẫn chậm rãi đưa người ta vào trong thế giới rất riêng của các nhân vật, để họ tự khám phá và trải nghiệm. Ở truyện này người ta không thấy cô khắc họa rõ nét những cảnh H, có thể nhiều người hơi thất vọng nhưng tôi lại cảm thấy hài lòng. Không quá nhiều "thịt" nhưng vẫn đủ để người đọc tự cảm nhận, vậy là được rồi.

    Nếu kiếp sau có quyền lựa chọn

    Em muốn làm một đám mây xinh

    Bởi nghe nói đám mây không có tình yêu

    Chỉ vô tình được sinh ra trong buổi sớm mai

    Rồi sau đó lại nhanh chóng tan đi.

    "Nghe nói những người tự tay chôn cất cho nhau, kiếp sau có thể trở thành vợ chồng. Kiếp này không được ở bên cô ấy đến trọn đời, còn có kiếp sau nữa.". Câu chuyện khép lại với những kí ức tang thương, những mảnh đời éo le cuối cùng cũng tìm được một chốn bình yên. Không có quá nhiều tình tiết giật gân, tôi nghĩ phần lớn người đọc đều có thể đoán hoặc tưởng tượng ra cốt truyện, nhưng cũng không đến mức nhàm chán. Tóm lại, theo cá nhân mình đây là một cuốn truyện đáng đọc, cũng chẳng mất quá nhiều thời gian, lại không thiếu những chi tiết miêu tả rất mực thơ văn. Mình rất thích cách mà Tào Đình miêu tả cảnh vật trong truyện, nó nhẹ nhàng đưa người ta vào trong một thế giới có thật, mà ở đó họ có thể thoải mái tự do xây dựng một câu chuyện cho riêng mình!

    Latte.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng bảy 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Mộ Thiện

    Bài viết:
    64
    Hé lô Latte, Tào Đình thì mình nghe qua rồi nhưng chưa đọc bất kỳ bộ truyện nào, thấy bạn Review truyện này coi bộ hay đấy. Để mình tìm đọc thử xem, cảm ơn bạn đã đưa mình đến với tác giả này nhé.
     
    map65latte thích bài này.
  4. map65latte

    Bài viết:
    106
    Yeahh cảm ơn bạn hiền đã đọc bài review của mình nha! Mình cũng mới đọc, thấy nội dung cũng ổn nên review cho mọi người xem coi cảm nhận ra sao. Mình thấy có nhiều người chê nên nếu Thiện Thiện cảm thấy khác thì cũng đừng trách Latte nha *boni 28*
     
    Mộ Thiện thích bài này.
  5. Mộ Thiện

    Bài viết:
    64
    Không có gì đâu bạn hiền ơi *qobe 102*
     
    map65latte thích bài này.
  6. map65latte

    Bài viết:
    106
    Vậy đọc xong quay lại cho mình nghe cảm nhận nha <3
     
  7. nntc6761 ~~~Editing "Ta có ba trúc mã là long ngạo thiên"~~

    Bài viết:
    2,158
    Thật ra từ năm ấy, Ngải Mạt đã biết người đàn ông cưỡng hiếp mình là Công Trị Thần rồi. Cô ấy bị bịt mắt nhưng vẫn ra mùi dầu gội của anh. Mình vẫn nhớ chi tiết này dù đã đọc truyện từ rất lâu rồi. Bởi vì nó rất ấn tượng. Cơ bản là Ngải Mạt và Công Trị Thần đều dành tình cảm cho đối phương, chỉ là đối phương không hề biết rõ, nhất là Công Trị Thần lúc đó không hề biết chút nào rằng Ngải Mạt cũng đã yêu mình. Một câu chuyện đầy cảm động, và mối tình vô song giữa hai nhân vật – Ngải Mạt Mạt và Công Trị Thần.
     
    map65latte thích bài này.
  8. map65latte

    Bài viết:
    106
    Đúng là đọc đến chi tiết này mình thật sự cũng rất sốc, dẫu đã biết sự thật nhưng Mạt Mạt vẫn kể về Công Trị Thần với giọng biết ơn và luôn coi anh như ân nhân cứu mạng. Đáng tiếc hai nhân vật số phận trái ngang quá, suy cho cùng cô gái Ngải Mạt Mạt vẫn là người đáng thương nhất!
     
  9. nntc6761 ~~~Editing "Ta có ba trúc mã là long ngạo thiên"~~

    Bài viết:
    2,158
    Đúng vậy. Đọc đến cuối truyện thì mọi thứ mới thực sự trở về logic của nó, mới thấy hết là mối dây liên hệ giữa các nhân vật trong truyện với đoạn đề từ và tựa truyện. Đồng thời với nó là cảm giác đau thương bủa vây lấy các nhân vật. Nhưng bi thảm và hợp lý - đó chính là phong cách của Tào Đình. Tuy tác giả để cho nhân vật chết nhưng nó lại hợp lý nhất, và người đọc thì cứ bị ấn tượng mãi thôi
     
    map65latte thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...